Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 21: Mua ruộng
Ngày hôm sau, Vương Lâm và Lý Đại Thạch ăn cơm xong liền xuống núi đi đến nhà thôn trưởng, tối qua nghe Lý Đại Thạch nói khi cha hắn còn trên đời có quan hệ rất tốt với thôn trưởng Lý Nhất Minh, người hai nhà thường xuyên lui tới. Khi đó thê tử của thôn trưởng là Lý Lưu thị đối Lý Đại Thạch vô cùng tốt, chính hắn cũng rất thích đến nhà thôn trưởng chơi. Sau khi cha hắn mất người trong thôn đều nói hắn là điềm xấu, ngay cả thôn trưởng ra mặt cũng không thể ngăn cản người trong thôn nói lời linh tinh. Sau đó Lý Đại Thạch liền rất ít đến thôn, cũng dần dần chặt đứt quan hệ lui tới với nhà thôn trưởng.
Vương Lâm nghĩ chắc chắn là thôn trưởng ngại hắn cản trở địa vị của mình cho nên mới mặc cho người trong thôn nói hươu nói vượn. Phải biết rằng thời đại này thôn trưởng là năm năm tuyển chọn một lần, ai nguyện ý vì một cô nhi như Lý Đại Thạch mà đắc tội người trong thôn. Bằng không lấy địa vị của thôn trưởng chỉ cần thái độ cường ngạnh hơn chút là khẳng định có thể ngăn cản mấy người đó nói chuyện linh tinh.
Vừa nghĩ như vậy Vương Lâm liền cảm thấy gia đình thôn trưởng không phải người tốt, sau này cần phải ít qua lại. Đương nhiên những lời này không thể nói trước mặt Lý Đại Thạch, bằng không trong lòng hắn khẳng định không dễ chịu.
… ……
Rất nhanh liền đến nhà thôn trưởng, Vương Lâm vừa thấy nhà thôn trưởng liền biết làm thôn trưởng có rất nhiều béo bở. Một dãy năm sáu gian phòng ngói xanh, ngay cả cái tường cao hơn đầu người cũng là dùng gạch xanh xây, thời đại này gạch xanh rất quý, phòng ở như vậy ít nhất phải năm sáu mươi lượng.
Lý Đại Thạch gõ cửa nhà, “Thôn trưởng ở nhà không?”
Lập tức truyền đến thanh âm mở cửa, còn kèm theo tiếng hỏi: “Ai vậy?” Cửa két một tiếng được mở ra, “À, là Đại Thạch à, đây là Đại Thạch nàng dâu đúng không, mau vào, Lý thúc ngươi ở nhà.”
Lý Đại Thạch và Vương Lâm gọi một tiếng: “Lưu thẩm.” Liền theo Lý Lưu thị vào nhà chính. Thôn trưởng Lý Nhất Minh đang ngồi trong nhà chính hút thuốc, thấy Lý Đại Thạch và Vương Lâm tiến vào, vừa hút vừa hỏi: “Đại Thạch và Đại Thạch nàng dâu đến tìm ta có chuyện gì sao?”
Hai người ngồi xuống đối diện Lý Nhất Minh, Lý Đại Thạch nhìn thoáng qua Vương Lâm, đối thôn trưởng nói: “Thôn trưởng, ta định mua hai mẫu ruộng nước, tới đây hỏi ngài xem trong thôn có ai muốn bán ruộng nước không? Tốt nhất là ở phụ cận nhà ta.”
Lý Nhất Minh nhìn thoáng qua Lý Đại Thạch, hít một ngụm thuốc rồi nói: “Hai ngày trước Tôn Nhị mới đến nói với ta muốn bán hai mẫu ruộng nước trung đẳng bên bờ sông, lại mua hai mẫu ruộng nước trong thôn của nhà Triệu lão hán. Ngươi cũng biết ruộng nước trong thôn nhà Triệu lão hán gần Tôn gia hơn ruộng nước cạnh bờ sông, không cần đi lên. Cho nên Tôn Nhị đến tìm ta nói chuyện này, vừa khéo ruộng nước nhà Tôn Nhị chỉ cách ruộng nước nhà ngươi một con sông, hai mẫu là tám lượng, hắn muốn tiền mặt. Chờ lúa mạch trong ruộng chín, bọn họ thu hoạch xong là các ngươi có thể trồng, nếu ngươi muốn mua thì ta gọi người tìm hắn đến, các ngươi giáp mặt nói chuyện.”
Lý Đại Thạch nghĩ như vậy cũng tốt, “Thôn trưởng, chúng ta quả thực muốn mua, đưa tiền mặt cũng được.”
“Vậy được, ta gọi người tìm hắn đến.” Quay đầu liền hướng về phía trong sân gọi: “Lão nhị, ngươi đi gọi Tôn nhị đến đây, nói là có người muốn mua hai mẫu ruộng nước bên cạnh sông của nhà hắn.”
Một lát bên ngoài có người trả lời: “Dạ, cha.”
Nghe được trả lời, Lý Nhất Minh lại nói với Đại Thạch: “Đại Thạch, hai ngươi ngồi đây chờ chút, Tôn nhị lập tức đến ngay.”
Vương Lâm và Lý Đại Thạch gật đầu.
… …… ….
Đại khái qua một khắc đồng hồ, bên ngoài liền có người vào, nói: “Thôn trưởng, là ai muốn mua ruộng nước nhà ta?”
“Tôn nhi, ngươi ngồi đi, là Đại Thạch muốn mua.” Nói xong chỉ chỉ về phía Lý Đại Thạch và Vương Lâm.
Tôn nhị nhìn về phía Lý Đại Thạch, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thật ra trong lòng còn ẩn ẩn chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, chính mình và Lý Đại Thạch hai bên thỏa thuận giao bạc thôi, chắc là sẽ không dính phải xui xẻo. Nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, đối Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch huynh đệ, ngươi thật sự muốn mua hai mẫu ruộng nước bên cạnh bờ sông của nhà ta à?”
Lý Đại Thạch mặt không biểu cảm gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng ta đưa tiền mặt, lúa mạch dưới ruộng cũng là của các ngươi, chờ lúa mạch chín, các ngươi thu hoạch xong ta sẽ thu về tự mình trồng, ngươi thấy thế nào?”
Tôn nhị nghe xong trong lòng cao hứng, rốt cục bán đi, người trong thôn biết ruộng nước nhà hắn cách ruộng nước nhà Lý Đại Thạch một con sông liền không muốn mua, có muốn mua đều ép đến giá thấp nhất, bây giờ Lý Đại Thạch mua thì không còn gì tốt hơn. Hơn nữa, tuy hai mẫu ruộng nước nhà Triệu lão hán cũng là ruộng nước trung đẳng nhưng còn phì hơn ruộng nước bên cạnh sông nhiều.
Trong lòng chỉ nghĩ liền cao hứng, lại sợ Lý Đại Thạch đổi ý, cười nói với Lý Đại Thạch: “Được được được, Đại Thạch huynh đệ, nếu ngươi không vội thì bây giờ chúng ta cùng nhau đi xem ruộng, ngươi ước lượng xem có phải có hai mẫu không, thuận tiện nhìn ranh giới.”
Lý Đại Thạch cũng muốn mau chóng mua xong, liền gật đầu nói: “Được, Tôn nhị ca.”
… …… …
Chờ Lý Đại Thạch và Tôn nhị đi ra khỏi nhà Lý Nhất Minh, Vương Lâm đưa Lý Nhất Minh 50 văn tiền, “Thôn trưởng, tiền này ngài nhận lấy, hôm nay thật sự phiền toái ngài rồi.”
Lý Nhất Minh cũng không từ chối, nhận lấy liền cao hứng nói với Vương Lâm: “Đại Thạch nàng dâu, ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi thật sự muốn mua ruộng nước nhà Tôn nhi, ta cam đoan hôm nay sẽ làm xong giấy tờ sang tên đất cho nhà các ngươi.”
Vương Lâm cũng cười nói: “Vậy thì làm phiền thôn trưởng rồi.” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, có tiền quả nhiên mọi chuyện dễ làm.
Lý Đại Thạch về nhà lấy dây liền đi ra ruộng, hai người giáp mặt đo xong, sau đó thừa dịp thời gian còn sớm liền đến nha môn làm giấy tờ sang tên đất.
Sau nửa canh giờ Lý Đại Thạch đã trở lại, ngồi đối điện Vương Lâm nói: “Nàng dâu, đo xong rồi, vừa đủ 2 mẫu, bên cạnh hai mẫu ruộng nước này chính là ruộng nước nhà Lý đại ca, ta thấy cũng được. Ta bảo Tôn nhị ca ở nhà Lý đại ca chờ ta, ta về lấy bạc liền cùng hắn, còn có thôn trưởng đến nha môn làm giấy tờ sang tên đất.”
Vương Lâm nghe xong liền đi vào phòng ngủ lấy tiền, “Đại Thạch, đây là 8 lượng chàng cất kỹ, 1000 đồng tiền này chàng để riêng có lẽ sẽ có chỗ cần dùng đến.”
Lý Đại Thạch chiếu theo Vương Lâm phân phó cất kỹ tiền xong, mới đứng dậy nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, buổi trưa nàng không cần chờ ta, đói bụng thì ăn cơm trước, ta chắc là buổi chiều mới về được.”
Vương Lâm giúp Lý Đại Thạch chỉnh lại quần áo, nói: “Ừ, ta biết, buổi trưa chàng ở trấn trên mua gì đó mà ăn, ngàn lần đừng vì tiết kiệm tiền mà đói bụng, biết không?”
“Ừ, nàng dâu ta đi đây.”
“Ừ, mau đi đi, đi sớm về sớm.” Vương Lâm nhìn theo Lý Đại Thạch đi vào nhà Lý Hà.
… …… …
Vương Lâm ở nhà một mình, buổi trưa liền tùy tiện ăn chút cơm.
Vừa mới lấy lạc hai ngày trước phơi được ra bóc vỏ, bên ngoài Lý Trương thị gọi: “Đệ muội, ở nhà sao?”
Vương Lâm buông lạc trong tay xuống đi ra nhà chính, cười nói với Trương thị: “Tẩu tử, ở đây. Mau vào nhà chính ngồi.”
Lý Trương thị ngồi đối diện Vương Lâm, vừa giúp Vương Lâm bóc lạc vừa nói: “Đệ muội, các ngươi thật sự mua hai mẫu ruộng nước bên cạnh bờ sông của nhà Tôn nhị à?’
Vương Lâm không thèm để ý nói: “Đúng vậy, bọn Đại Thạch đã đi trấn trên làm giấy tờ sang tên rồi….”
Còn chưa nói xong Lý Trương thị đã cao hứng nói: “Đệ muội, thật sự quá tốt. Như vậy nhà hai ta liền kề bên, hàng năm ta sẽ không cần vì nước mà ầm ĩ với phụ nữ nhà Tôn nhị gia nữa.”
Vương Lâm thấy Lý Trương thị vẻ mặt ngươi mau hỏi ta vì sao đi, trong lòng cảm thấy buồn cười, liền nghe lời giả bộ tò mò hỏi: “Tẩu tử, chuyện gì vậy?”
Lý Trương thị rốt cục tìm được người có thể nói hết, liền oán giận nói: “Còn không phải phụ nữ nhà Tôn nhị chặn nước không để nước chảy vào ruộng nhà ta à. Đệ muội, ngươi nói xem ruộng nước có thể không có nước sao? Mỗi lần ta tìm nàng lý luận, nàng nói nếu nàng không chặn nước thì ruộng nhà nàng sẽ không đủ nước. Con sông lớn như vậy, còn có thể không đủ nước, nàng lừa quỷ à, nàng chính là ghi hận trước kia ta vì Tiểu Hà mà tìm nàng lý luận, chẳng lẽ ta tìm nàng là tìm lầm à? Nàng cũng không nghĩ xem Cẩu oa nhà nàng đánh Tiểu Hà nhà ta khóc, Tiểu Hà nhà ta khi đó mới bao lớn, đứa nhỏ ba tuổi, Cẩu oa nhà nàng lúc đó đều 6 tuổi, mệt nàng còn nói Tiểu Hà nhà ta bắt nạt Cẩu oa nhà nàng, ta nhổ vào.”
Vương Lâm cũng không nói chen vào, chỉ cười nghe Lý Trương thị phát tiết, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, ngón tay vẫn không ngừng bóc lạc.
Lý Trương thị phát tiết xong lại cảm thấy ngượng ngùng, liền nói với Vương Lâm: “Ngượng ngùng a đệ muội, để ngươi nghe mấy chuyện này, ta chỉ là muốn tìm một người để nói, nếu không nói ra trong lòng ta không yên.”
Vương Lâm thấy nàng không được tự nhiên, liền an ủi: “Tẩu tử, không sao đâu, giờ tâm trạng tẩu tốt hơn chưa?”
Lý Trương thị gật gật đầu: “Ừ, tốt hơn nhiều.”
Qua một lát, Lý Trương thị giống như là nhớ tới chuyện gì nói: “À, đúng rồi, đệ muội, heo nhà ngươi dễ nuôi không?”
Nghe nàng nói đến heo, Vương Lâm tinh thần tỉnh táo, cười nói: “Ừ, dễ nuôi, cho ăn cái gì cũng không kén chọn, ăn xong rồi ngủ.”
“Heo vốn nên như vậy, nếu heo kén ăn ngươi hãy đánh vào miệng nó, đánh mấy lần là nó không dám kén chọn nữa đâu. Xem như vậy là con heo này dễ béo.”
Vương Lâm cao hứng phụ họa: “Ừ.”
Thấy Vương Lâm bóc nhiều lạc, Lý Trương thị tò mò hỏi: “Đệ muội, ngươi bóc nhiều lạc như vậy làm gì? Làm đồ ăn vặt à?”
Vương Lâm có lệ nói: “Ừ.” Hiện giờ Vương Lâm còn chưa muốn nói ra chuyện lạc có thể ép dầu, tránh phiền toái không cần thiết.
… …… ……
Lý Trương thị giúp Vương Lâm bóc lạc xong liền đi về, Vương Lâm vừa mới đổ lạc vào cái sàng phơi thì thấy Lý Đại Thạch trở về, Vương Lâm vội vàng tới nghênh đón, “Đại Thạch, chàng về rồi. Chuyện làm tốt rồi.”
“Ừ, nha môn vào khế đất mới cho chúng ta, khế đất trước kia nha môn thu về đốt trước mặt chúng ta.” Nói xong từ trong ngực lấy ra khế đất giao cho Vương Lâm: “Nàng dâu, đây là khế đất hai mẫu ruộng nước nhà chúng ta mới mua, nàng cất kỹ.”
Lý Đại Thạch cùng Vương Lâm đi vào nhà chính, lại tiến vào phòng ngủ lấy ra khế đất và khế ước mua bán nhà, đưa cho Vương Lâm, “Nàng dâu, đây là khế đất và khế ước mua bán nhà, nàng cầm nó và khế đất hai mẫu ruộng nước vừa mới đưa cho nàng cất kỹ, trước đây ta quên đưa cho nàng.”
Khi vừa mới thành thân Lý Đại Thạch giao bạc cho nàng quản lý, không nhìn thấy khế đất và khế ước mua bán nhà, Vương Lâm cho rằng Lý Đại Thạch còn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng cho nên mới không giao khế đất và khế ước mua bán nhà cho nàng, Vương Lâm có thể lý giải, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ làm vậy. Hôm nay nghe Lý Đại Thạch nói là quên, Vương Lâm tin, bởi vì Lý Đại Thạch là người thật thà, căn bản sẽ không nói dối.
Nhưng là Vương Lâm vẫn có ý xấu trêu ghẹo Lý Đại Thạch, nói: “Giờ chàng mới đồng ý đem khế đất và khế ước mua bán nhà cho ta à, không sợ ta chiếm lấy nhà chàng sao?”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đau lòng liền sốt ruột, chân tay luống cuống, giải thích nói: “Nàng dâu, không phải, ta thật sự đã quên, cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, nàng phải tin tưởng ta.”
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch gấp đến độ chảy mồ hôi liền không đành lòng lừa hắn, cười nói: “Ta tin chàng, vừa rồi là ta lừa chàng thôi, trừng phạt chàng ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên.”
Thấy Vương Lâm thật sự không đau lòng tức giận, Lý Đại Thạch thở phào một hơi, “ha ha, không đau lòng là tốt rồi. À, đúng rồi, nàng dâu. Hôm nay lúc làm khế đất giao cho nha môn 10 văn tiền, vẫn còn lại 990 văn, nàng dâu nàng cất kỹ.” Vừa nói vừa giao tiền cho Vương Lâm.
Vương Lâm nhận lấy tiền, hỏi: “Buổi trưa chàng không ở trên trấn ăn cơm à?”
“Có, dùng 10 văn lần trước nàng đưa ta ăn, mời thôn trưởng ăn một chén mì mặn, 5 văn, ta thì ăn một chén mì chay, 3 văn, tổng cộng mất 8 văn, hiện trên người ta vẫn còn 2 văn.”
Vương Lâm lại đếm thêm 8 văn đưa Lý Đại Thạch, nói: “Đại Thạch, chàng cầm, một đại nam nhân trên tường phải có ít tiền, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Lý Đại Thạch nghe lời nhận lấy tiền cất kỹ vào vạt áo.
Vương Lâm vào phòng ngủ đem khế đất và khế ước mua bán nhà cất vào cái lọ nhỏ chôn dưới bàn trang điểm, tiền đồng bỏ vào hộp gỗ trong tủ quần áo.