Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 19: Nông gia việc vặt (3)
Ngày hôm sau, Sau khi Vương Lâm và Lý Đại Thạch đã chuyển tất cả lương thực ra ngoài sân phơi, Lý Đại Thạch thì ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện trông coi lương thực trong sân, Vương Lâm thì đi tìm Lý Trương thị chơi.
Lúc Vương Lâm đến nhà Lý Hà thì Lý Trương thị đang quét sân, Lý Trương thị thấy Vương Lâm lập tức cười nói: “Đệ muội, đến đây à, mau vào nhà chính ngồi.” Vừa nói liền buông cây chổi xuống, đi về phía nhà chính.
“Ừ.”
Sau khi hai người đến nhà chính ngồi xuống, Vương Lâm nói: “Tẩu tử, hôm nay ta tới là có việc cần tẩu giúp đỡ.”
Lý Trương thị tò mò hỏi: “Đệ muội, chuyện gì vậy? Có việc cứ nói, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp.”
“Ha ha, tẩu tử, không phải chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là muốn nhờ tẩu hỏi giúp xem hiện nhà ai có heo con bán. Ta và Đại Thạch tính mua một đầu heo, chờ đến năm mới là có thể giết lấy thịt ăn.”
Lý Trương thị nghe xong, đề nghị nói: “Đệ muội, nuôi heo từ giờ đến năm mới cũng không có bao lớn, làm thịt không có lời, không bằng đợi năm sau nuôi lại giết?”
“Chúng ta định cho nó ăn ngon chút, đến khi giết hẳn là có 100 cân.”
Lý Trương thị thấy Vương Lâm đã quyết định, cũng không tốt nói thêm cái gì: “Vậy đệ muội hai người liền tự mình xem rồi làm đi, vừa vặn nhà mẹ ta có một đám heo con mới xuất chuồng, đang định bán, ngày mai ta sẽ về nhà mẹ đẻ bắt về cho các ngươi một con.”
Vương Lâm nghe nói ngày mai là có thể mua được heo con về, cao hứng nói: “Ừ, được. Vậy ta đưa tiền cho tẩu trước, ngày mai tẩu hãy giúp ta bắt heo con về, bao nhiêu tiền?”
Lý Trương thị rõ ràng nói: “Ngày mai bắt heo về rồi hãy đưa, huống hồ ta cũng không biết một con heo muốn bao nhiêu tiền, nhưng nhà mẹ ta đối ngoại bán đều là 5 văn tiền một cân, một con heo con đại khái muốn hơn 50 văn tiền.”
“Được, vậy ngày mai tẩu tử hãy giúp ta bắt một con khỏe mạnh về, đến lúc đó ta bảo Đại Thạch đến nhà tẩu tử ôm heo về, thuận tiện cũng mang tiền đến trả tẩu tử.”
“Đệ muội, ngươi cứ yên tâm đi, heo mẹ nhà mẹ ta nuôi đã nhiều năm, sinh ra heo con đều khỏe mạnh dễ nuôi, dễ béo, người ở cách vách lân cận đều thích đến nhà mẹ ta mua heo.”
“Vậy thì cám ơn tẩu tử, ta muốn một con heo Tiểu Hắc.” Thật ra kiếp trước Vương Lâm nghe người ta nói thịt heo đen ngon hơn thịt heo trắng, đặc biệt là mấy con heo không dùng thức ăn gia súc nuôi thịt càng thơm hơn.
Lý Trương thị sảng khoái đáp: “Được, ta nhất định sẽ ôm về cho ngươi một con heo Tiểu Hắc khỏe mạnh trở về.”
Vương Lâm thấy Lý Trương thị đáp ứng rồi liền cười nói: “Vậy tẩu tử ta về trước đây, trong nhà lương thực còn chưa thu thập xong.”
“Được rồi, khi nào ngươi hết bận lại qua nhà tìm ta nói chuyện nha.”
“Nhất định rồi.”
… …… …… …
Khi về đến nhà, Lý Đại Thạch đang phơi ngô ngoài ngõ, thấy Vương Lâm đã trở lại nói: “Nàng dâu, nàng về rồi à, sao không ở nhà tẩu tử chơi thêm lát nữa?”
Vương Lâm đi qua ngồi xổm bên cạnh Lý Đại Thạch, nói: “Ta đã nói chuyện chúng ta muốn nuôi heo con cho tẩu tử biết, tẩu tử nói vừa khéo nhà mẹ nàng có một đàn heo con muốn bán, ngày mai tẩu ấy sẽ bắt về cho chúng ta một con, đến lúc đó chúng ta lại mang tiền trả nàng.”
“Được, chờ chút nữa ta phải đi xem lại chuồng heo, lâu như vậy không dùng, nhìn xem có chỗ nào cần sửa lại không, thuận tiện quét dọn chuồng luôn.”
“Được, chàng xem rồi làm. Đại Thạch, vừa rồi chàng đang làm gì vậy?” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch tò mò hỏi.
“Ta thấy ngô phơi trên đất này giống như đều đã khô, định nhặt bỏ vào trong sọt chờ có thời gian sẽ tách hạt, tách xong liền bỏ vào bao bố đặt vào trong hầm.”
“Nhanh như vậy đã khô rồi à. Đại Thạch, chúng ta lại lọc ngô dưới đất này một lần nữa đi, chọn tách riêng bắp nào có hạt tốt ra (từ giờ sẽ gọi là ngô trung thượng đẳng), những bắp đó tách hạt ra cũng có thể mài thành bột ngô ăn, thừa lại (từ giờ sẽ gọi là ngô trung hạ đẳng) thì tách ra lấy hạt mài thành bột cho heo con ăn. Tách hết hạt rồi còn cái lõi có thể phơi khô làm củi đốt.”
“Có thể, vậy nàng ở đây lựa ngô, lựa ra ngô trung thượng đẳng để vào bên trong sọt, ta đi xem chuồng heo.”
“Ừ.”
Vương Lâm đem ngô trung thượng đẳng lựa ra được bỏ vào trong sọt, vẻn vẹn được hai cái sọt; cũng cất trung hạ đẳng ngô vào trong một cái sọt khác, được 6 sọt; đem ngô chưa lột vỏ lúc trước bỏ vào sọt ngô trung hạ đẳng, ngô hạ đẳng cũng đưa vào hai cái sọt, định đem những bắp ngô đó phơi nắng tách hạt rồi mài thành bột cho heo con ăn.
… ……..
Vừa mới thu thập xong ngô thì Lý Đại Thạch vào nhà chính, “Nàng dâu, ta đã thu thập xong chuồng heo, không có chỗ nào cần sửa, ta chỉ sửa lại cửa, sau đó dọn dẹp chuồng heo, ngày mai ôm heo về là có thể thả vào trong chuồng ngay.
Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch cười cười, nói: “Đại Thạch, ta cũng đã thu thập xong ngô rồi, chờ ăn xong cơm trưa là chúng ta có thể tách hạt.” Hiện giờ Lý Đại Thạch dưới sự ảnh hưởng của Vương Lâm cũng đã có thói quen một ngày ăn ba bữa cơm.
… ……..
Vương Lâm thấy sắp đến giữa trưa liền đi nhà bếp nấu cơm, Lý Đại Thạch thì chuyển toàn bộ mấy cái sọt trong nhà chính ra ngoài sân, sau đó lấy chối quét dọn sạch sẽ nhà chính và phòng ngủ.
Lúc ăn cơm Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta đút ngô vào bao bố sau đó lấy dây buộc miệng bao lại, đặt bao bố xuống đất lấy gậy dùng sức đập, như vậy là ngô có thể bị đánh bật ra, đương nhiên không thể quá dùng sức, bằng không đập rách bao bố không nói còn có thể đập nát ngô. Đặc biệt lúc đập ngô thượng đẳng và ngô trung hạ đẳng càng phải dùng ít sức hơn. Đập cho ngô tách hạt không sai biệt lắm liền đổ ngô trong bao ra, nhặt lõi ngô ra, nếu mặt trên vẫn còn hạt chưa bị rơi ra thì chúng ta dùng tay tách. À, đúng rồi, lúc cho ngô vào bao không cần cho quá nhiều, bằng không không dễ tách hạt, cho vào hơn phân nửa bao là được rồi.
Lý Đại Thạch cảm thấy có thể làm, như vậy còn có thể tiết kiệm được không ít công sức, vì thế gật đầu nói: “Được, liền theo lời nàng làm.”
… …… …….
Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch đi nhà kho tìm mấy cái bao bố đã dùng và mấy cái bao mới dùng để đựng ngô và gậy đánh ngô. Lại lấy ra một cái sọt, đợi lát nữa ngô đánh xong là có thể cho vào bao, như vậy tiện cho việc chọn lõi ngô ra.
Lý Thạch bắt đầu chiếu theo lời Vương Lâm cho ngô vào hơn phân nửa bao, dùng vải vụn buộc chặt đầu bao, bằng không trong lúc đánh ngô hạt ngô bay ra đả thương người sẽ không tốt lắm.
Lúc mới bắt đầu Lý Đại Thạch không nắm giữ được lực đạo, đem hạt ngô và lõi ngô đánh nát hết. Nhưng Vương Lâm thấy đây là ngô cho heo ăn liền không để ý đến lõi ngô bị vỡ nhỏ xen lẫn trong ngô, chỉ nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, bao tiếp theo dùng sức nhẹ hơn chút nữa.”
“Ừ, biết.”
Chờ đánh xong bao ngô hạ đẳng cuối cùng Lý Đại Thạch cũng đã nắm giữ được lực đạo, Vương Lâm nhìn hạt ngô đang được đổ vào sọt, nói: “Đại Thạch, chính là như này, lực đạo này đã rất tốt, đánh ngô không sai biệt lắm đều tách được hạt ra khỏi bắp. Hơn nữa ngô và lõi đều không bị đánh nát, mấy bao sau cứ dùng sức thế này là được.”
Lý Đại Thạch vừa nhặt ngô bỏ vào bao vừa nói: “Nàng dâu, ta biết rồi, hiện giờ ta đã biết nên đánh thế nào, nên dùng sức bao nhiêu là tốt nhất.”
Bởi vì Lý Đại Thạch đã nắm giữ tốt lực đạo và kỹ xảo, hai người vào lúc trước giờ cơm chiều đã tách xong tất cả ngô trung thượng đẳng và ngô hạ đẳng hạt bỏ vào bao, đem tất cả ngô bỏ vào nhà kho, tính toán phơi hạt ngô thêm mấy nắng nữa rồi sẽ bỏ chúng nó vào hầm, như vậy là có thể bảo quản rất lâu.
… …… …..
“Đại Thạch, hôm nay sẽ không tách hạt nữa, chàng đánh ngô cả buổi chiều cánh tay nhất định mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đợi buổi tối ta lấy rượu thuốc xoa bóp cho chàng, bằng không ngày mai đặc biệt đau, thừa lại ngô thượng đẳng và ngô giống ngày mai lại tách.”
Lý Đại Thạch ngồi trên ghế xoa cánh tay nói: “Không có việc gì nàng dâu, cánh tay buổi tối nàng xoa cho ta là được, ngày mai chúng ta sẽ tách hết hạt ở đám ngô còn lại, thừa lại cũng không còn bao nhiêu, mấy canh giờ là xong.”
Vương Lâm thấy hắn như vậy, cánh tay chắc là không sao, liền đồng ý: “Vậy được, ngày mai chúng ta liền tách hạt ở đám ngô còn lại, nếu lúc đó cánh tay mà đau thì dừng lại nghỉ một chút, chờ thêm mấy ngày cánh tay chàng hết đau rồi lại làm tiếp.”
Lý Đại Thạch cười ngây ngô nói: “Ừ, ta biết.”
“Vậy chàng nghỉ ngơi chút đi, ta phải đi làm cơm chiều.” Nói xong liền vào nhà bếp.
… …….
Buổi tối trước lúc đi ngủ Vương Lâm đến nhà kho lấy nửa bát rượu thuốc, bưng vào trong phòng nói với Lý Đại Thạch đã rửa xong chân tay đang ngồi trên giường: “Đại Thạch, mau cuộn tay áo lên, ta lấy rượu xoa cho.”
Lý Đại Thạch nghe lời cuộn tay áo lên, chờ Vương Lâm xoa tay cho hắn.
Thấy cánh đôi bàn tay trắng noãn mềm mại của Vương Lâm xoa đi xoa lại trên tay mình, trong lòng Lý Đại Thạch lập tức dâng lên một ngọn lửa, thật ra cánh tay mình một chút cũng không đau, chỉ là vừa tách ngô xong có một chút mỏi, nhưng một lát sau là hết. Thật ra nàng dâu nói buổi tối xoa tay cho mình mình liền đồng ý chính là vì không muốn lỡ mất cơ hội cùng nàng dâu da thịt chạm nhau. Hiện giờ bản thân thật sự có chút không nhịn được muốn áp nàng dâu xuống dưới thân, hảo hảo cùng nàng dâu thân thiết.
Nhịn thật lâu, Lý Đại Thạch rốt cuộc nhịn không được thở hổn hển nói: “Nàng dâu, được rồi, cánh tay ta hết đau rồi.”
Vương Lâm nghĩ mình xoa bóp lâu như vậy ngày mai cánh tay hắn chắc là sẽ không lại đau liền đặt bát xuống bàn, vén tay áo hắn xuống, đi ra ngoài rửa tay. Vừa mới tiến vào phòng ngủ thổi tắt đèn Lý Đại Thạch liền tiến lên ôm lấy Vương Lâm, vừa hôn nàng vừa nói: “Nàng dâu, chúng ta mau ngủ đi.”
Vương Lâm nghe thấy bên tai có tiếng thở dốc của hắn, chỉ biết hắn nghẹn hỏng rồi, tức thời cũng không cự tuyệt, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hắn, mặc hắn làm. Nghe nói nam nhân quá nghẹn không phát tiết ra sẽ nghẹn thành bệnh. Vương Lâm cũng không muốn nam của mình gặp bệnh quỷ này.
Lý Đại Thạch vừa hôn Vương Lâm vừa nói: “Nàng dâu, nàng thật thơm, rất muốn một ngụm nuốt nàng vào trong bụng.
Vương Lâm nghe xong xấu hổ cực kỳ, nghĩ: bình thường người này có bao ngốc a, sao giờ lên giường cái gì cũng nói ra được.
Một đêm này đối Lý Đại Thạch và Vương Lâm mà nói rất tình cảm mãnh liệt, rất mất hồn.