Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 15: Một ngày nói chuyện phiếm


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 15: Một ngày nói chuyện phiếm

Sáng sớm thức dậy ăn sáng xong, Vương Lâm thấy ớt và gừng phơi trong nhà chính đã không sai biệt lắm, tính phân loại tốt rồi đóng gói bảo quản, “Đại Thạch, chàng đi nhà kho lấy 3 cái rổ sạch qua đây để đựng ớt với gừng.”

“Ừ, nàng dâu.”

Vương Lâm tách ớt non và ớt già ra, già phơi nắng khô có thể làm giống, đầu xuân sang năm có thể trồng mấy luống ở đất trồng rau, non thì có thể để lại ăn. Đặt ba cái rổ Lý Đại Thạch lấy ra ở bên cạnh, bỏ ớt già vào trong cái rổ gần mình nhất, đối Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, ta lựa ớt chàng tới lựa gừng, đem gừng non và gừng già tách riêng ra đặt ở trong cái rổ cạnh chàng. Chàng lấy ngón tay bấm vào, dễ bấm vào là gừng non, không dễ bấm vào là gừng già, già có thể dùng để làm giống, sang năm chúng ta trồng nó ở đất trồng rau nhà chúng ta, như vậy là chúng ta luôn có gừng và ớt ăn.”

“Ta biết rồi, nàng dâu.” Lý Đại Thạch vừa nói vừa chiếu theo phương pháp phân biệt mà Vương Lâm dậy bắt đầu lựa gừng.

Cuối cùng phân ra được gần 8 cân ớt già, gần mười cân gừng già; ớt già phơi khô sau đó có thể lấy 2, 3 lạng làm giống, năm sau là có thể trồng 5-6 luống. Vương Lâm vừa nghĩ vừa nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, mau lấy cái mẹt ra, phơi dưới nắng mặt trời. Ta cầm gừng vào trong nhà kho để, không thể để nó bị hỏng, cũng không thể để nó nảy mầm, bằng không năm sau không thể trồng.”

“Được, nàng dâu.”

Từ nhà kho đi ra, lại nghĩ đến còn chưa xử lý gừng non, “À, đúng rồi, Đại Thạch, chàng lấy riêng ra 2-3 củ gừng tươi, còn lại cũng lấy mẹt ra phơi, như vậy mới dễ bảo tồn.”

“Được, vậy ta cũng đem gừng tươi để riêng ra vào nhà kho luôn.”

“Được đấy. Đại Thạch, chúng ta giữ lại một cân ớt non phơi khô, còn lại đều làm thành tương ớt đi, chỉ cần không dính dầu, dùng chút rượu mạnh, bảo tồn một năm không thành vấn đề, chàng thấy được không?” Mua được khoảng 30 cân ớt, cho Vương Lưu thị 5-6 cân, chọn ra 7-8 cân ớt già, thừa lại ớt non chắc tầm khoảng 16-17 cân. Để riêng ra một cân, đại khái còn khoảng 15 cân ớt có thể dùng làm tương.

“Nàng dâu, có phải là cái mà lần trước nàng bảo ta xay không? Nàng muốn làm thì làm đi, ta giúp nàng xay ớt. Rượu chúng ta mua khi thành thân vẫn còn, rượu này hình như rất mạnh.” Chỉ cần là Vương Lâm nói Lý Đại Thạch nhất định sẽ không phản đối.

“Đúng vậy, vậy ta đi rửa sạch ớt, chàng lấy cối xay ra rửa, lại đi nhà kho lấy một cái bình sứ vừa phải, rửa xong chúng ta lại lấy rượu mạnh trong ngoài đều tẩy một lần, sau đó đặt dưới nắng phơi một ngày, nhớ kỹ đừng để dính dầu.”


“Ừ.”

Chờ ớt ráo nước Vương Lâm liền bắt đầu để Lý Đại Thạch xay ớt, bởi vì ớt không cần xay quá mịn, sau nửa canh giờ liền xay xong ớt. Sau đó lại xay chút gừng và tỏi, xay xong đổ chúng nó vào chung với tương ớt, lại cho một số lượng vừa phải muối ăn và rượu vào, quấy đều. Vương Lâm mới chia đều hỗn hợp tương ớt vào bình sứ dày để bảo quản, nếu đặt ở nơi rấm mát vài ngày sau là có thể mở nắp ăn.

“Thạch Thạch, đem bình sứ vào trong góc nhà kho cất kĩ, nhà kho râm mát và khô ráo hơn nhà bếp chút, chờ tương ớt được rồi, muốn ăn đến nhà kho lấy là được.”

Vương Lâm lại vào nhà lấy dây buộc từng quả từng quả ớt lại thành một chùm, treo trên xà nhà phơi khô, phương tiện cho khi nào muốn dùng.

Làm xong tương ớt mới qua giờ Tị một khắc (tức 9h15p sáng), bọn họ chính Mão (7h) liền bắt đầu thu thập ớt và gừng, đại khái mất hơn một canh giờ, chính mình hiện tại thật cần lao, Vương Lâm cảm thán.

“Đại Thạch, vất vả chàng, bây giờ không có chuyện gì, chàng đi tìm Lý Đại ca chơi đi, chút nữa ta cũng đi tìm tẩu tử. Trưa hôm nay chúng ta sẽ không ăn cơm, buổi tối làm đồ ăn ngon, chàng gọi cả nhà Lý Đại ca qua nhà chúng ta ăn cơm.”

“Được.”

Vừa dọn dẹp nhà cửa xong Lý Trường thị liền dẫn theo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà đến, “Tẩu tử, đến đây, mau vào trong nhà ngồi, ta cũng đang muốn đến nhà ngươi tìm ngươi đây.”

Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà nhu thuận gọi: “Thím.”

Vương Lâm thấy hai bé củ cải liền cao hứng nói: “Tối nay hãy ở lại nhà thím ăn cơm đi, thím nấu đồ ngon cho hai đứa, được không nào?”


Lý Tiểu Hà nghe Vương Lâm nói làm đồ ngon cho mình liền lập tức cao hứng, “Hi hi, được ạ, thím, ngài thật tốt!”

Lý Trương thị thấy tiểu nhi tử nhà mình như vậy ngượng ngùng nói: “Đệ muội, sao lại không biết xuất hổ vậy đây.”

Vương Lâm không chút để ý nói: “Nghe tẩu tử nói gì này, hai nhà chúng ta còn phân ngươi ta cái gì, cứ định như vậy đi, tối hôm nay cả nhà tẩu hãy ở nhà ta ăn cơm, ta đã bảo Đại Thạch nói với Lý đại ca rồi. Nếu tẩu tử không đáp ứng thì phải là trách ta thời gian dài như vậy không đi tìm ngài chơi.”

Lý Trương thị nghe xong giận liếc Vương Lâm một cái: “Nghe ngươi nói đi, tẩu tử biết các ngươi bận, nhà ta cũng bận gieo mạch, hôm nay mới có thể nghỉ một ngày, ngày mai lại muốn bắt đầu thu hoạch vụ thu rồi.”

Vương Lâm cười hì hì nói: “Chỉ cần tẩu tử không trách ta là tốt rồi.”

“Vậy thì ngượng ngùng rồi.”

Lý Tiểu Hoa nghe thấy nương đồng ý cũng cao hứng nở nụ cười, nhưng vẫn rất nhu thuận cùng Lý Tiểu Hà ngồi bên cạnh Lý Trương thị, cũng không đi chơi.

Thấy Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà thật nhu thuận, cũng không điên cuồng chơi đùa khắp nơi như những đứa trẻ khác trong thôn, Vương Lâm khó hiểu hỏi: “Tẩu tử, sao không thấy Tiểu Hoa và Tiểu Hà đi tìm đồng bọn trong thôn cùng chơi?”

Lý Tiểu Hà nghe xong lập tức thở phì phì nói: “Ta mới không cần cùng nhóm bọn họ đi chơi đâu, chỉ biết đánh ta, chê ta chạy chậm, ta chỉ cùng chơi với Cẩu Đản.”

Lý Trương thị nghe vậy xoa xoa đầu Lý Tiểu Hà, hướng Vương Lâm giải thích nói: “Đám nhỏ trong thôn một đứa so với một đứa còn nghịch hơn, thấy Tiểu Hà nhà chúng ta hiền lành liền thích bắt nạt nó, cho nên ta không cho phép nó đi chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn. Chính nó cũng không đi, nó cũng thích chơi với Cẩu Đản nhà Vương tẩu tử ở đối diện với nhà chúng ta. Mấy ngày nay Cẩu Đản đến nhà ngoại tổ mẫu cho nên Tiểu Hà liền ở trong nhà cả ngày.”


Lý Trương thị nhớ tới Vương Lâm còn chưa biết Vương tẩu tử là ai liền nói: “Nhà Vương tẩu tử sống ở đối diện nhà ta, bờ bên kia sông không phải còn năm sáu hộ gia đình à, đi qua cầu nhà đầu tiên chính là nhà nàng. Chúng ta ở trên núi, bình thường muốn xay bột đều đến nhà Vương tẩu tử xay, nhà nàng có cái cối xay, mỗi lần xay đưa một đồng tiền là được. Dưới chân núi trong thông cũng có một cái cối xay bột, nhưng chúng ta đều cảm thấy quá xa không muốn đi.”

“À.”

Thấy Vương Lâm không nói chuyện liền đổi sang chuyện khác nói: “Đệ muội, có phải ngươi đã làm quần áo và giày mới cho Đại Thạch huynh đệ không?”

Vương Lâm khó hiểu, hỏi: “Đúng vậy, sao à?”

Lý Trương thị nhớ tới bộ dáng đắc ý của Lý Đại Thạch liền cười thành tiếng, nói: “Ha ha, ngươi không biết hôm qua Đại Thạch huynh đệ mặc quần áo mới đến nhà chúng ta tìm cha Tiểu Hoa chơi, hắn khoe với cha Tiểu Hoa là ngươi làm cho hắn mấy bộ quần áo mới, tốt thế nào, còn liên tục phủi phủi quần áo trên người hỏi cha hắn đã thấy qua quần áo như vậy chưa, được hay không, làm cha hắn ghen muốn chết. Sau khi Đại Thạch về rồi, cha Tiểu Hoa liên tục la hét nói muốn ta cùng làm cho hắn một bộ như vậy, nói cũng phải đi chọc tức Đại Thạch huynh đệ. Sáng nay lúc ta đến đây thấy Đại Thạch huynh đệ đi một đôi giày mới qua nhà ta, hình thức như vậy ta cũng chưa gặp qua, quần áo và giày này ngươi làm thế nào vậy?”

“Đều là bản thân ta tự mò lấy, nếu tẩu tử muốn học, ta dạy cho ngài là được.”

Thật ra áo này là Vương Lâm chiếu theo kiểu dáng của áo Tôn Trung Sơn làm, chẳng qua làm thành hình thức hưu nhàn, không có chính thức như vậy, trước ngực cũng không có hai cái túi. Thời đại này quần áo của nam nhân ở hương thôn rất giống với quần áo của hán tử ở Thiểm Bắc kiếp trước.

Giày thì Vương Lâm chiếu theo hình thức giày vải bông có đế ở Bắc Kinh kiếp trước làm, chính là bên trong mũi giày không có bông (mùa đông đi giày vải bông Vương Lâm mới có thể nhét bông vải). Đem toàn bộ mu bàn chân đều bao lại, như vậy không lạnh chân, không giống giày vải ở đây mặc kệ trời lạnh hay nóng đều lộ mu bàn chân ra ngoài.

Lý Trương thị sảng khoái đáp: “Vậy thì phiền toái đệ muội, chờ thu hoạch vụ thu xong ta sẽ đến học.”

Vương Lâm gật đầu đồng ý.

Vương Lâm và Lý thị nói chuyện đến chính Thân (4h chiều) mới đi nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, Lý Trương thị hỗ trợ nhìn lửa, Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà bị Vương Lâm kêu đi gọi Lý Đại Thạch và Lý Hà về ăn cơm.

Lý Hà thấy hôm nay thức ăn đặc biệt phong phú, ngượng ngùng nói: “Đệ muội tiêu pha, tùy tiện làm hai món chay là được.”


“Lý đại ca, nào có tiêu pha gì, ta sợ làm không ngon như tẩu tử, không hợp khẩu vị huynh.”

“Đệ muội làm ngửi đã thấy thơm, khẳng định ăn ngon. Thạch đầu cũng đã khoe với ta rất nhiều lần, nói nàng dâu hắn làm cơm ăn ngon nhất.” Dứt lời giễu cợt nhìn về phía Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch ngượng ngùng nói: “Khụ, tẩu tử, nàng dâu mau ăn cơm.” Nói xong chính mình liền cúi đầu xuống mạnh và cơm, ngẫu nhiên còn nâng mắt lên dò xét nhìn về phía Vương Lâm.

Tất cả mọi người làm bộ như không phát hiện, động đũa ăn cơm.

Lý Tiểu Hà ăn một đũa thịt kho tàu, kích động nói: “Thím, ngài làm cơm ăn ngon thật.”

Vương Lâm lại gắp cho hắn mấy đũa thịt kho tàu, mới nói: “Ăn ngon thì Tiểu Hà hãy ăn nhiều một chút, chóng lớn.”

Lý Tiểu Hà hồn nhiên trả lời: “Dạ, thím, ta biết.” Vì thế mạnh và cơm.

Lý Trương thị cũng nói: “Đệ muội, ngươi làm cơm ngon hơn ta nhiều, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ăn qua cơm ngon như vậy.”

Lý Hà cũng tán thưởng nói: “Thật sự ngon lắm.”

Lý Đại Thạch thấy mọi người đều khen Vương Lâm, đắc ý nói: “Ta đã nói rồi mà, nàng dâu ta làm cơm ngon nhất.” Nói xong bộ dáng đắc ý, giống như mọi người đang khen chính là hắn.

Mọi người thấy Lý Đại Thạch như vậy liền đều cười lên tiếng.

Sau khi ăn xong, Lý Trương thị giúp Vương Lâm thu dọn xong bát đũa mới cùng Lý Hà mang theo Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà trở về. Vương Lâm và Lý Đại Thạch rửa mặt sạch sẽ, sớm vào phòng ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm ra đồng thu hoạch ngô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.