Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ – Chương 37
Gian nhà này của Tô
La có mấy gian phòng tương đối rộng, nhưng phân biệt dùng để chứa vải
vóc, để làm thú bông vân vân… Gian phòng chính được chuyên dùng để làm thú bông, thừa lại mấy gian phòng có thể dùng để mấy cô nương nghỉ
trưa.
Thôn các nàng cũng không xa, giữa trưa về nhà ăn cơm xong,
lại ở trong nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn rồi tới cũng kịp.
Cho nên các nàng không muốn ở chỗ này nghỉ ngơi, đều là tùy các nàng,
nàng chẳng hề để ý chút chuyện này.
Lại nói mấy cô nương kia đem
mấy thứ đến gian phòng, sau đó liền đồng loạt đi đến phòng chính làm thú bông, một khắc (15 phút) cũng không lãng phí bắt đầu cắt vải dệt, may
vỏ thú bông vân vân, không có tí ý nghĩ muốn lười biếng nào.
Thấy các nàng chăm chỉ nỗ lực như vậy, trong lòng Tô La không khỏi cảm khái
thở dài: thật sự đều là người cần cù mộc mạc mà phụ nhân tuyển, trách
không được đa số cô nương đều đã sớm có hôn ước, sợ là đều do người khác định đi.
Bất quá mấy chuyện này cùng nàng thật sự không liên
quan, dựa theo tuổi cưới gả nơi này mà nói, nàng hiện tại chính là một
“gái ế lớn tuổi”, vẫn là nên quan tâm chuyện của bản thân nhiều hơn đi,
tránh để Tô mẫu cả ngày vì chuyện chung thân đại sự của nàng mà lo lắng.
Tô mẫu tuy là không có nói rõ, nhưng Tô La cũng thấy vô cùng rõ ràng. Mỗi
lần Tô mẫu ra cửa vừa lúc nghe được trong thôn có một tiểu tử sắp sửa
cưới vợ , hay cô nương kia có nhà hứa hôn, khi nào thì chuẩn bị xuất
giá, trở về đều nhìn Tô La vẻ mặt muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng
đều thở dài một tiếng kết thúc.
Đối với thần sắc này của Tô mẫu,
trong lòng Tô La ít nhiều đều cảm thấy có chút cay đắng khó mà hình
dung. Nàng biết Tô mẫu là thực sự vì lo lắng chuyện chung thân đại sự
của nàng, rồi lại nhớ những lời nói hai mẹ con nói với nhau lúc ấy. Cho
nên, tuy là lo lắng lắm, cũng không thúc giục Tô La nhanh chóng tìm một
nhà khá giả, chỉ là ngẫu nhiên hội hỏi một hai câu, phải chăng gặp gỡ
được người như vậy.
Tưởng tượng đến điều đó, khóe miệng Tô La lộ
ra một nét cười khổ không dễ dàng phát giác, chợt khẽ lắc đầu. Phía sau
lưng mái tóc của nàng lắc theo cử động của đầu tạo ra một nét đẹp, ở
trong ánh nắng ấm áp, tách ra một vầng sáng nhu hòa, nhất thời khiến
người nhìn cảm thấy có chút đẹp mắt.
Một đoạn thời gian trước
nghiêm túc nghĩ về chuyện này, nàng không thể mỗi ngày đều đợi ở chỗ này nhìn mấy cô nương kia làm thú bông. Cho nên, nàng dùng tới mấy chế độ
quản lý ở kiếp trước, đem Tô Uyển Nhi thăng làm quản sự, những chuyện về làm thú bông sẽ do nàng ấy phụ trách.
Mấy cô nương kia cũng
không phải cái gì cũng không biết, trấn trên mấy tửu lâu khách sạn đều
có quản sự chưởng quầy. Nghe nói Tô Uyển Nhi trở thành quản sự, ngoại
trừ làm thú bông tính theo sản phẩm đạt được tiền công, còn có một phần
tiền tiêu vặt cho quản sự hàng tháng. Thế là, các cô nương cùng Tô Uyển
Nhi một đường bắt đầu làm thú bông.
Kiếp trước không biết đã từng thấy qua bao nhiêu lần những chuyện tương tự, nhìn sắc mặt mấy cô
nương, Tô La đại khái đoán ra trong lòng các nàng nghĩ thế nào. Để các
cô nương này tin phục Tô Uyển Nhi, liền đem lý do vì sao cho Tô Uyển Nhi làm quản sự báo cho các nàng. Đợi mấy cô nương nghe xong, cuối cùng
đều không có ý kiến nào bất đồng.
Có quản sự, trong lòng Tô La
liền thoải mái chút, đem tất cả tâm tư đều để ở xếp tơ lụa. Lúc trước
đều vội chuyện làm thú bông, hiện tại rốt cục có thời gian yên tâm cân
nhắc kiểu dáng xiêm y, tâm tình thực sự so với lúc trước cũng kích động
hơn một ít.
Nói đến cùng, nàng thích tự tay làm các loại đồ chơi
nhỏ, đó đều là công việc sinh ra hứng thú. Mà thích tự mình may trang
phục cổ đại, đoán rằng chính là xem qua nhiều trang phục ở phim cổ trang nên sinh ra một cái sở thích nghiệp dư khác .
Trước kia chỉ có
thể tiêu tiền mua vải dệt về may chút mấy đồ trang trí trang phục cổ
đại, lúc này thân ở cổ đại, chôn dấu dưới tấm lòng một cái sở thích
nghiệp dư liền bị dẫn ra. Người ở loại hoàn cảnh này, không tiếc buông
tay chân ra thử một lần, thực sự không thể lãng phí kiếp trước ngắm
trang phục cổ đại một thời gian.
Ở chỗ này thời gian dài như vậy, nàng không phải chưa từng đi hiệu may, đều hưng trí vội vàng đi, cuối
cùng cũng mất hứng mà về. Nói thật, xiêm y nơi này thật lòng không như
xiêm y trong phim mới mẻ mỹ lệ.
Bất quá nghiêm túc nghĩ lại cũng
là, kiếp trước thiết kế thời trang nhưng cũng khác biệt với cái triều
đại này, kiểu dáng y phục kém hơn nhiều như thế, thực sự là rất bình
thường. Nếu không tới từ cái đô thị phồn vinh xa hoa thời thượng, nàng
nhất định không nên suy nghĩ như vậy. Đem hai cái thế giới kém nhau ngàn năm so sánh với nhau, chuyện này thật sai lầm.
Dùng đến thời
gian 10 ngày, Tô La rốt cục đem tơ lụa thừa may thành xiêm y. Giờ phút
này, xiêm y vừa may xong kia đang được nàng để ở trên giường gỗ, chăn
đệm để nằm dưới đất. Giường gỗ rộng không đến một thước rưỡi, xiêm y
không thể trưng bày ra toàn bộ, nhưng đã có thể trưng ra kiểu dáng đại
khái của xiêm y.
Đem xiêm y mới trải ra xong, Tô La ra ngoài tìm
Tô mẫu, để tới nhìn giúp xem xiêm y mới may, thuận tiện cho nàng một ít ý kiến. Xiêm y là dùng để làm hàng hoá, tất nhiên là muốn hỏi cổ nhân
sinh trưởng ở nơi này một chút, có khi thẩm mỹ quan của bọn họ thực sự
có khác biệt.
Nhưng mà, Tô mẫu nhìn thấy xiêm y kia lại không
biết phải cho Tô La ý kiến gì, thứ nhất vì bà từ nhỏ đến lớn xiêm y đều
vô cùng mộc mạc, không ít xiêm y đều có mụn vá, quan trọng nhất xiêm y
chính là Tô La giúp bà làm là dùng tơ lụa; thứ hai bà đi qua chỗ tương
đối phồn vinh chỉ có trấn Vân Lâm, muốn bà nói ra xiêm y này như thế nào thì có chút không biết, bà một chút cũng không nói nên lời.
“Nha đầu, nương cảm thấy con làm xiêm y này cũng tốt, so với xiêm y ở mấy
gian thợ may trấn trên cũng tốt hơn nhiều.” Đem xiêm y này cùng xiêm y
bà từng xem qua của thợ may so sánh với nhau, Tô mẫu rút được ra một cái kết luận như vậy.
Nghe Tô mẫu nói như vậy, Tô La không khỏi nghĩ đến xiêm y của mấy gian thợ may trấn trên. Cho dù những xiêm y này nàng làm để kiếm tiền, hoặc do kiếp trước nàng dưỡng thành ánh mắt nhìn quần áo khác nơi này, nếu như thực sự muốn nàng chọn một bộ mình thích, nàng quả thật chỉ có thể tự mình làm một bộ.
Sáng sớm cách một ngày
liền tỉnh lại giúp Tô mẫu cùng nhau làm bữa sáng, đợi người một nhà cùng ăn xong bữa sáng, Tô La liền về phòng cầm lấy mấy bộ xiêm y chiều hôm
qua đã gói gọn gàng, mang hai loại tâm tình hoàn toàn tương phản, không
ngừng cổ vũ chính mình đi lên trấn trên.
Không biết vì sao , bình thường chỉ cần một phút đồng hồ đã tới nhưng hôm nay đường tới trấn nhỏ hình như trở nên đặc biệt xa xôi, trên đường thỉnh thoảng tự an ủi
chính mình nên tỉnh táo. Tuy rằng nàng đối với bản thân làm ít xiêm y
kia đều là rất có lòng tin, lại cũng thực sự tránh cho nhìn thấy loại
xiêm y mới mọi người sẽ kích động.
Có câu tục ngữ nói “Phật dựa
vào kim trang, người dựa vào ăn mặc”, xiêm y là mặc lên người , nó không chỉ là một loại trang phục che đậy thân thể, còn có thể phụ trợ cho
hình tượng của một người. Nếu như xiêm y làm chỉ có chính mình vừa lòng, lại không hấp dẫn được ánh mắt người khác, vậy thì không thành hàng hoá được.
Nàng muốn may xiêm y, chính là bởi vì nàng muốn đem xiêm y nàng làm bán đi, cũng chuẩn bị rằng việc này sẽ là việc làm ăn kiếm
tiền lâu dài. Nói vào điểm chính, chính là mong muốn dựa vào xiêm y kiếm nhiều tiền hơn chút, trừ đi tiền nhà bọn họ ăn ở đi lại, còn có thể có
chút tiền dư.
Một đường nghĩ vào trong trấn đường phố náo nhiệt
phồn vinh, xem người đến người đi trên ngã tư đường, Tô La lần đầu cảm
thụ được chuyện khẩn trương. Trước kia bán mấy vòng tay trang sức, thú
bông nhỏ hà bao đều không khẩn trương như bây giờ, quả thật là mình cũng khó mà nắm được tâm tình mình.
Trừ xiêm y của Tô mẫu và Tô Văn,
thừa lại ít tơ lụa chỉ làm được có mấy bộ quần áo. Tuy là như thế, trong lòng nàng đã cảm thấy rất vui vẻ, dù sao tơ lụa này đều là không mất
một phân một hào nào, nàng chỉ mất chút tiền kim chỉ mà thôi.
Nếu là xiêm y này toàn bộ bán ra được, không chỉ là kiếm được chút tiền
bạc, mà còn là một sự khẳng định đối với nàng. Cho nên nàng rất coi
trọng lần bán này, ánh mắt cũng mọi lúc chú ý có ít nhiều cô nương nhìn
về chỗ nàng bày ra mấy bộ quần áo.
Có lẽ là trấn trên chưa từng
thấy cô nương cầm xiêm y ở trên đường cái bán, lại có lẽ thực sự là kiểu dáng xiêm y tương đối mới mẻ. Không lâu sau, Tô La liền nhìn thấy một
vị phụ nhân tuổi tầm hai mươi làn váy lả lướt, nhẹ nhàng bước về phía
nàng.
“Phu nhân muốn mua xiêm y sao? Đây đều là tự tay may xiêm
y, kiểu dáng đều mới nhất, thợ may trên không may được loại này, phu
nhân không bận thì từ từ xem một lát.” Nói xong, Tô La nhịn không được ở trong lòng thầm mắng mình một câu: sao một hơi liền nói được câu dài
vậy nhỉ?
Đợi Tô La tinh tế ngắm nhìn phụ nhân trẻ tuổi một cái,
chỉ thấy nàng mặc áo xanh hoa văn hình mây, váy lục nhạt hoa văn phượng
hoàng, khóe mắt đuôi mày lộ đầy phong tình, quả nhiên là mắt sáng răng
ngà, mắt sáng lúng liếng.
Phụ nhân trẻ tuổi nhẹ nâng mặt nhìn vẻ
mặt Tô La, giống như nhìn tường tận Tô La, lại như là nhàn nhạt thoáng
nhìn. Chợt lông mày và lông mi cụp xuống, cũng nghiêm túc xem xét xiêm y trên kệ. Hạ mí mắt, không người nào có thể thấy trong mắt nàng ta biểu
lộ ra kinh ngạc cùng không thể tin.
Có lẽ là cô nương đi qua đều
biết xiêm y này nàng dùng để bán , lục tục có mấy cô nương đi tới đối
diện. Bất quá xiêm y này của nàng không nhiều, vị trí cũng không lớn,
các nàng đều là đứng ở một bên quan sát.
Không bao lâu sau, phụ
nhân trẻ tuổi lấy ra một bộ xiêm y mình thích, rốt cục ngẩng đầu lên
nhìn Tô La, môi mọng khẽ mở, phun ra giọng nói mềm mại: “Cô nương, bộ
xiêm y này ta mua .”
Nghe thấy câu này, trong lòng Tô La tất
nhiên là vui mừng cực kỳ, cũng trước tiên báo cho phụ nhân giá tiền xiêm y, miễn cho phụ nhân biết giá tiền lại không muốn mua. Chỉ thấy phu
nhân kia nghe giá tiền xong, mắt cũng không chớp một cái, chỉ là khẽ gật đầu ra hiệu nàng xác định lấy bộ xiêm y này.
Tô La lúc này mới
cầm lấy xiêm y, đợi nàng đem xiêm y tử tử tế tế gói thật tốt, phụ nhân
kia đã lấy bạc ra. Tô La đem xiêm y đưa tới, thuận tiện nhận bạc, phụ
nhân trẻ tuổi nhận xiêm y liền nhẹ nhàng bước nhỏ chậm rãi rời đi.
Một bộ quần áo bán đi, lại có mấy vị giống như là cô nương tiểu thư khuê
các tiến lên đây. Tô La xem ở giá tiền cô nương chọn xiêm y, không khỏi
cảm thấy rất là may mắn, may mắn nơi này cô nương có thể ngẫu nhiên ra
ngoài dạo phố, bằng không nàng sợ là không thể làm việc làm ăn này.