Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ – Chương 23
Quần chúng có tài nghệ đều tham gia cuộc tỷ thí. Tô La ở trong lòng yên lặng nghĩ. Nghĩ không đến nơi này lễ hội ngắm hoa lại là khiến người vui thích , nhưng căn cứ trong đầu nàng có chút ký ức, dường như cũng không có nhìn thấy dân chúng bình thường có thể giành giải thưởng. Nghĩ ra cũng không cái gì đáng kỳ quái, bình thường dân chúng đều vội làm việc kiếm tiền nuôi gia đình đi , ở đâu ra thời gian đi học cái gì ca múa, đàn hát.
Nếu là lên sân khấu thể hiện tài năng đều là tiểu dân chúng, có lẽ còn có được cơ hội khen thưởng. Nhưng chỉ cần có công tử tiểu thư đi lên hiến khúc làm thơ vẽ tranh, là người có chút nghiêm túc học qua cầm kỳ thư họa, cũng đoán ra được dân chúng bình thường cũng chỉ có thể đứng ở một bên thưởng thức mà thôi.
Tô La đang trầm tư , trên đài nam tử sớm đã đi xuống, tiếp theo sau là một thiếu niên khỏe mạnh đi lên. Người này thần thái sáng láng hướng về mọi người ở dưới đài vái vài cái, sau đó liền bày ra tư thế, thi triển quyền cước. Tô La trầm mặc không nói xem thiếu niên đánh quyền, khẽ thở dài: quả nhiên là chỗ nào đều có quyền cước a, kiếp trước xem qua phim cổ trang, cổ kịch liền có không thiếu tình tiết tương tự, giang hồ làm xiếc, luận võ chiêu thân nghìn bài một điệu.
Nghĩ đến điều này, Tô La bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là cổ nhân tới cùng có thể có hay không khinh công. Mới trước đây xem phim cổ trang liền cho rằng người ta thực có thể bay, sau đó mới hiểu rằng đó đều là phim ảnh ( nguyên là: trang phục cổ kịch, kịch trung hí, ta chém thành phim cổ trang, phim ảnh, có vẻ dễ hiểu hơn) mà thôi, nhưng là trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Hiện tại thì tốt rồi, nàng là thực xuyên đến cổ đại, tuy nói triều đại không phải là triều đại nàng biết, nhưng cổ đại đều là không khác nhau bao nhiêu đi. Đã đều đến nơi này, nàng lại là thực nghĩ nhìn xem nơi này có hay không có khinh công, cũng có thể thỏa lòng hiếu kỳ giấu ở đáy lòng nàng nhiều năm nay.
Thiếu niên đánh xong quyền, tiếp theo đi lên là một vị nam tử trẻ tuổi, nho nhã, mang phong thái của phần tử trí thức. Nam tử kia đương trường lấy “Trăm hoa” làm đề, làm một bài thơ thất ngôn, lập tức chứng thật suy nghĩ của nàng.
Phía trước lên sân khấu đều là mấy vị nam tử, nàng vốn tưởng rằng có lẽ là nơi này nữ tử không dám phô trương như vậy, trước mặt nhiều người công khai biểu diễn, cũng lúc này, có vị cô nương đi lên đài. Tô La nâng mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cự ly cách có chút xa, nàng thấy không rõ ràng, cũng không biết là cô nương kia có bộ dạng ra sao.
“Hả, cô nương kia không phải Thư Hương cô nương sao?”
“Ta xem xem, còn thật sự là Thư Hương cô nương, không nghĩ đến Thư Hương cô nương thế nhưng cũng lên sân khấu, xem tới năm nay đầu tam giáp còn không biết là ai đâu”.
“Nghe nói Thư Hương cô nương năm trước cũng có ý lên sân khấu, nhưng vì cổ họng không tốt, nói không được mấy câu, liền không có lên sân khấu . Nếu là Thư Hương cô nương thực lên sân khấu , có lẽ năm trước Thư Hương cô nương chính là một người trong Tam giáp rồi.
“Điều này cũng đúng, Thư Hương cô nương chính là có năng lực, có dũng khí. Nếu là nàng tiến không được vào tam giáp, các cô nương khác sợ là đều tiến không được !”
Tô La yên lặng nghe , trên mặt thần sắc bình tĩnh, không gợn sóng, trong lòng lại suy nghĩ: hóa ra, nàng ấy chính là vị ở trà lâu kể chuyện ” Thư Hương cô nương”, cứ nghe nàng kể chuyện là rung động đến tâm can, dư âm còn văng vẳng bên tai, người nghe tưởng như chính mình trải nghiệm chuyện xưa đó vậy.
Trước kia chỉ là nghe qua danh tiếng vị Thư Hương cô nương này, lại chưa có gặp qua nàng. Bây giờ nghe nói trên đài là vị cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi kia, chính là Thư Hương cô nương, không khỏi nhìn kỹ vài lần. Đáng tiếc các nàng ở khoảng cách có phần xa, chỉ có thể thấy đại khái.
Không nhiều thời gian, tựa oanh đề như vậy, một giọng nói uyển chuyển, du dương vang lên, mở đầu bình thản, tựa mưa trong đêm rả rích, chậm rãi chảy vào tâm khảm mỗi người. Bỗng nhiên lại là một tiếng quát lệnh, bình thản bị kinh phá…Ước chừng một phút đồng hồ thời gian trôi qua, Thư Hương cô nương nói xong một đoạn truyện xưa, hướng mọi người dịu dàng khe khẽ mỉm cười.
Tô La đôi mắt sáng đen như mực liếc nhìn xung quanh, đem biểu tình của mọi người thu vào đáy mắt. Liền như lời ca tụng về cô nương ấy, truyện xưa này kể khiến mọi người rung động tận tâm can, chỉ làm cho người nghe cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn nghe mãi.
Có lẽ là xem nhiều chuyện xưa, Tô La chẳng không như mọi người, không hẳn cảm thấy chưa thỏa mãn, muốn nghe tiếp, nàng chỉ là cảm thấy Thư Hương cô nương quả thật không thể khinh thường. Tại cái triều đại này có thể đem chuyện xưa nói được như thế hấp dẫn người nghe, lại nói nàng vẫn là một nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, cùng với khả năng của bản thân, hẳn nàng cũng phải nỗ lực rất nhiều.
Có một cô nương mở đầu rồi, những cô nương khác lại là thoải mái hơn rất nhiều. Có một phút đồng hồ trôi qua, đã có mấy cô nương trước sau bước lên khán đài hội ngắm hoa. Đa số đều là ca hát về sinh hoạt của nhà nông, tiểu khúc tiểu điệu, nghe tới đều là phong phú, không ít làn điệu.
Xem nhiều như vậy, Tô La dĩ nhiên cảm thấy mí mắt có chút mệt mỏi, xoay người muốn rời đi, đi nơi khác vài vòng, lại không nghĩ bỗng nhiên bị người giữ chặt cổ tay. Quay đầu nhìn phía sau, giữ nàng chính là Đại Nữu, bên cạnh còn mấy vị cô nương cùng thôn. Thấy trên mặt các nàng đủ loại màu sắc hình dạng thần tình, Tô La thấy nhức nhức đầu.
“Tô La, thôn xóm khác nhiều ít đều có một, hai cô nương lên sân khấu, thôn chúng ta còn chưa có ai lên đâu. Cùng nhau tới đây, còn chưa có nắm chắc cô nương nào được đâu, bằng không ngươi liền đại biểu thôn chúng ta, lên sân khấu biểu diễn tài nghệ đi.”
Người nói chính là Đại Nữu đang nắm cố tay nàng, đôi mắt nàng ta vụt sáng, xem có điểm như là chột dạ, lại có điểm như là giả dối. Mà nàng ta vẫn nắm tay Tô La không buông, có cảm giác như Tô La không lên sân khấu là không được.
Nghe vậy, Tô La thật sâu nhìn vào mắt Đại Nữu, đôi mắt sáng của nàng như phảng phất nhìn rõ sự tình. Kỳ thật nàng quả thật là nhìn thấu tâm tư Đại Nữu, suy đoán rằng Đại Nữu là muốn nàng lên đài, biểu diễn không được mà xấu mặt đi. Nàng liền thực nghĩ không ra Đại Nữu này thế nào liền muốn gây sự với nàng. Đoạn thời gian này, nàng đều không có trêu chọc gì nàng ta đi, nàng ta lại đến tìm nàng gây phiền toái.
“Ta không có cái gì tài nghệ, lên sân khấu cũng chỉ là đứng yên mà thôi.” Tô La lành lạnh phát ra thanh âm, đôi mắt lạnh lẽo rét buốt nhìn Đại Nữu, chợt duỗi ra bàn tay nắm cổ tay Đại Nữu, thấy Đại Nữu trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Nàng Tô La là người thế nào, há có thể cái gì sự tình đều chưa trải qua một lần. Có chút việc nàng có thể cho rằng không gặp qua không nghe đến, nhưng có chút việc nàng nghe thấy nhìn thấy liền cũng phải đáp lễ một chút, tỷ như hiện tại đối mặt với việc này.
“Người hiền hay bị bắt nạt” câu nói này là đến chỗ nào cũng đều không sai, Đại Nữu hai lần ba lượt đều muốn nàng xấu mặt, nàng cũng không có tất yếu lại đối với nàng khách khí, vẫn nhẫn nại chẳng làm nàng ta cảm kích.
“Nhưng là, ta lại là nghĩ đi lên khán đài đứng một chút, nói không chừng ông trời chiếu cố, một lần không cẩn thận liền thực tiến vào tam giáp.” Tô La rất rõ ràng, Đại Nữu cùng bên cạnh nàng là mấy vị cô nương đều đến có chuẩn bị. Muốn nhìn nàng xấu mặt, còn phải hỏi nàng có nguyện ý hay không cho các nàng nhìn. Đại Nữu hiển nhiên không có nghĩ đến Tô La thế nhưng dễ dàng liền đồng ý việc này, hơn nữa còn tỉnh táo nói năng gọn gàng như vậy. Đại Nữu kinh ngạc ngước mắt nhìn, một dáng hình xinh đẹp linh lung chậm rãi hướng về bách hoa đài đi đến.
Tô La không có biểu tình, tâm tựa vạn dặm sóng biển ngoài khơi. Từng bước một tiếp cận khán đài, một bước lại một bước lên cầu thang. Khi nàng bước lên nơi cao nhất rồi, chậm rãi giương mắt xem hướng đối diện bách hoa đài. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng chỉ là hơi nhìn thoáng qua kia mấy người trung niên nam tử, ánh mắt rơi xuống Du Khiêm, thấy đều là cùng trước kia một dạng vân đạm phong khinh.
Trong phút chốc, Tô La rõ ràng, với Du Khiêm mà nói, hắn không thể cùng nông gia nữ như nàng có quan hệ. Dạy tiểu đệ Tô Văn học bài thực chỉ là báo ân, vẫn chưa đề cập bất kỳ tình cảm riêng tư nào.
Khép mi mắt, nháy mắt, Tô La như có như không nhàn nhạt mỉm cười. Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, ngẫu nhiên nàng cũng nghĩ đến người nam tử ôn tồn lễ độ, nàng rõ ràng có nghĩa là cái gì. Chỉ là nàng rất rõ ràng, phần tử trí thức so với người bình thường còn muốn để ý chút lời đồn đãi chuyện nhảm nhiều hơn.
Tô La không khỏi cười khổ, nhưng rất nhanh liền thu lại suy nghĩ, chút tình cảm không hiểu được. Ngẩng đầu nháy mắt, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh. Đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm lẳng lặng nhìn nam nữ phía dưới khán đài, chuyện cũ trước kia, quả thật giống như mây khói thoảng qua.
Chậm rãi hít một hơi, ký ức hai kiếp quyện vào nhau. Kiếp trước hỉ nộ ái ố, kiếp này ngọt bùi cay đắng. Con người vẫn nên nhìn về phía trước , kiếp trước kiếp này, nên quên mất liền quên đi!
Làn mắt như nước mùa thu, hướng về phương xa, khẽ mở môi son —— thiếu niên hùng tâm so trời cao, chí khí hào hùng không sợ gió lốc, không làm thì không có ăn, năm tháng đều phai nhòa, chỉ lưu tiếng đàn mờ ảo…
Một khúc này qua đi, dưới đài mọi người dường như thân ở trong mộng, tiếng hát nhẹ nhàng, du dương uyển chuyển, như nước suối trong mát chậm rãi chảy vào tận đáy lòng, một lần khắp nơi gột rửa tro bụi, buồn phiền.
Kết thúc bài ca, Tô La cứ thế đi xuống đài, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Đại Nữu. Nhìn thấy các nàng mấy đôi mắt trừng lên, tưởng như là con mắt cá chết vậy, nàng nhàn nhạt liếc Đại Nữu một cái, chợt rời đi tầm mắt.
Kết quả cuộc thi là, đứng nhất là nam tử trước công chúng vẽ bách hoa đồ, Tô La giành được thứ hai, Thư Hương cô nương giành được đệ tam. Đối với kết quả này , nói ngoài ý muốn không ngoài ý, nói không ngoài ý cũng có điểm ngoài ý muốn.
Nhưng cũng không phải việc gì quan trọng , Tô La chỉ là cầm phần thưởng thuộc về nàng, một mình rời đi. Nàng không nghĩ lại cùng mấy người Đại Nữu cùng nhau đi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong mắt các nàng là ghen tị. Nếu là lại cùng nhau trở về, nói không chừng một đường này nàng phải nghe những lời ghen tị, châm chọc.
Trên đường về nhà, nàng gặp không ít người trong thôn, bọn họ nhìn thấy Tô La cầm trong tay xấp tơ lụa , tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Muốn biết, một xếp tơ lụa chính là gần mười hai lượng bạc, có nhiều người nửa năm đều làm không đến được như vậy, mà Tô La này thế nhưng sắc mặt bình tĩnh cầm một xếp tơ lụa trở về.
Lúc này, thôn dân không biết xếp tơ lụa đều là Tô La tham gia cuộc tỷ thí thắng được . Chờ sau này bọn họ biết sự kiện này, tất cả không dám tin tưởng Tô La thậm chí có bản lĩnh như vậy. Đương nhiên, việc này đều là sau này hãy nói.