Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 57: Cái chuyện sinh hài tử


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Mỹ Xà – Chương 57: Cái chuyện sinh hài tử

Chương 57:

Cái chuyện sinh hài tử….

Tinh Linh tộc.

Giáng Đào nằm gối đầu lên đùi Trụy Nguyệt phơi nắng chiều, há miệng ngậm lấy quả vải được lột sạch đưa tới, híp mắt hưởng thụ phục vụ của gà ngốc nhà nàng.

“Có ngọt không?”

“Ngọt a!”

“Muốn ăn nữa không?”

“Muốn!”

“Ăn hết chổ vải này thì không được ăn nữa, nếu không sẽ bị nhiệt!”

“Ân!”

Cung nhân vô tình đi ngang qua chỉ có thể nhìn trời than thở – Bao giờ mới tìm được người cưng chiều ái nhân như Phượng Tê Đế Quân chứ?


“Gà ngốc, chàng nói xem tỷ tỷ và tỷ phu làm gì mà cả hôm nay không thấy mặt a?”-Giáng Đào ngửa mặt hỏi, hai người họ giống như bị bóc hơi vậy, nàng tìm khắp Tinh Linh tộc cũng không thấy.

“Sở thích của bọn họ rất quái dị, không chừng đi đến nơi nào khanh khanh ta ta rồi cũng nên!”-Trụy Nguyệt điềm nhiên lột một quả vải, đưa đến bên miệng nàng, tận lực phát huy kỹ năng giả ngu của mình.-“Há miệng a~”

“A~~ Ngon quá đi~~”-Nàng gật gù, nghe lý do đó rất có khả năng.

Cách đó không xa dưới tán cây phượng đỏ, Phong Nhi ngồi trên xích đu đung đưa, cái đầu nhỏ lắc lắc, môi anh đào ngân nga một bài hát nào đó.

“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng~ Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh~………” [Thỏ Đào: Em nó chỉ thích hợp với nhạc thiếu nhi thôi ヾ(*´∀`*)ノ ]

Bài hát này là Lam Tuyết tỷ tỷ dạy cho hắn, còn có rất nhiều bài khác nữa nha!

“Phong Nhi.”

“Vâng?”

“Hát bài khác đi.”

“Bài cả nhà thương nhau nhé? Hay là cháu lên ba?”-Phong Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, có vẻ rất thích hát.

Xích Liên trầm mặc, nhìn Phong Nhi một hồi nâng tay ngoắc hắn lại.-“Lại đây! Đừng hát nữa, hát nhiều cổ họng sẽ đau!”-Quả thật giọng Phong Nhi rất trong, hát cũng rất hay. Nhưng mà… từ ngày biết mấy bài hát đó thì đêm nào hắn cũng ôm y hát, còn nói hát để ru y ngủ, y nghe đến lỗ tai lùng bùng. Nhiều khi ở thư phòng xem xét việc trong tộc mà bên tai còn vang vang mấy tiếng bé, em, gà, vịt, hoa lá….. không thể nào tập trung được.

Phong Nhi nhảy xuống khỏi xích đu, lạch bạch chạy đến chui vào lòng y, ôm cánh tay y cọ cọ.

Tính tình Xích Liên rất đạm mạc, ít nói nên cả hai im lặng tựa vào nhau. Phong Nhi thỉnh thoảng nâng mắt nhìn y như muốn nói gì đó cuối cùng lại không mở miệng.

“Sao vậy?”-Y xoa xoa tóc hắn rồi thuận tay vén sang một bên, ôn nhu hỏi.

“À… ừm….”-Hắn cúi đầu lắp bắp, hai tay bắt lấy vạt áo xoắn tới xoắn lui, gương mặt trắng nõn dần đỏ ửng lên như nắng chiều. Do dự một chút mới ghé sát vào y nhỏ giọng ngượng ngùng như tiếng muỗi kêu.-“Chúng…. Chúng ta… Tiểu Liên Tử cùng Phong Nhi….”

“Chúng ta thế nào?”-Y không nhịn được mà nhẹ nhàng nhéo lấy gò má phúng phính ửng hồng kia. Phong Nhi càng ngày càng đáng yêu hơn rồi.

“Hai chúng ta…. sinh hài tử… có được không?”-Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe được, cái đầu cúi xuống sắp dính vào ngực luôn rồi. Oa~ tim hắn đập nhanh quá như muốn nổ tung vậy ~ mắc cở quá đi à!

Xích Liên ngây người, nhìn hắn đang như con kiến bò trên chảo nóng luống cuống không yên thì bật cười.-“Được!”-Tâm y bây giờ như được bôi mật, ngọt ngào đến tận cùng.-“Sao tự dưng lại muốn có hài tử?”


“Bởi vì…. hài tử đáng yêu… Phong Nhi muốn!”-Hắn cúi đầu đáp.

“Ân!”-Y gật đầu, ngón tay điểm nhẹ lên trán mình, khi xòe tay ra giữa lòng bàn tay là một hạt sen đỏ tươi như máu, trong suốt như pha lê còn tỏa ra một tầng hồng quan ấm áp.

Y nắm lấy bàn tay Phong Nhi, ấn nhẹ lên đầu ngón tay hắn một cái liền làm máu chảy ra, đem máu tưới lên hạt sen trong lòng bàn tay mình. Hạt sen như có sự sống, hấp thụ toàn bộ máu được tưới lên, chỉ trong chớp mắt đã mọc rễ đâm chồi, vươn ra một nụ hoa bé bằng ngón tay út.

Y nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn bèm giải thích.-“Đây là hạt sen chứa đựng máu và linh lực của ta, bây giờ đã nảy mầm sau này ngươi mỗi ngày chỉ cần truyền cho nó một chút linh lực, thỉnh thoảng tưới một ít máu, đến một lúc nào đó nó trưởng thành sẽ trở thành hài tử của chúng ta, mang huyết thống của ta và ngươi!”

“Thật sao?”-Cái nụ hoa bé xíu này sẽ trở thành hài tử của y và hắn a! Hắn vui mừng đến suýt khóc, ôm lấy y cọ loạn.-“Cám ơn ngươi, Tiểu Liên Tử!”

Y hôn lên nước mắt hắn, sủng nịch mỉm cười.-“Ngốc, đó cũng là hài tử của ta mà sao lại cám ơn?”

“Ân! Hài tử của chúng ta!”-Hắn vùi đầu vào ngực y, hạnh phúc dâng tràn làm nước mắt lại chảy ra.

“Ngoan, đừng khóc.”

“Tiểu Liên Tử!”

“Sao cơ?”

“Thật ra ta muốn hài tử ở trong bụng ngươi từng chút một lớn lên, tròn tròn như quả bóng. Nhưng mà không như vậy cũng không sao a!”

“Tại sao lại là trong bụng ta mà không phải ngươi?”

“Bởi vì Phong Nhi là nam nhân nha!”


“Ta thì không phải à?”

“Cái này… Vì… Ừm..”-Phong Nhi nghiêng đầu nghĩ, vươn bàn tay ra trước mặt y cắm đầu liệt kê nguyên nhân.-“Thứ nhất Phong Nhi vẫn còn thành niên mang hài tử sẽ ảnh hưởng sức khỏe, là Lam Tuyết tỷ tỷ nói. Thứ hai Tiểu Liên Tử xinh đẹp hơn nên hài tử sinh ra sẽ đẹp, Lam Tuyết tỷ tỷ nói. Thứ ba Tiểu Liên Tử nấu ăn ngon nên giống mẹ hiền hơn, cũng là Lam Tuyết tỷ tỷ nói. Còn có….”-Thật ra những thứ đó hắn đều chữ hiểu chữ không mà nhớ, dù vậy bất kì lời nói nào của Lam Tuyết cũng được hắn xem như chân lý sống.

Xích Liên đen mặt, âm thầm quyết định sau này để Phong Nhi cách xa Lam Tuyết một chút, nếu không sau này nhất định có một ngày hắn sẽ bị nàng ảnh hưởng mà làm ra những chuyện…. không bình thường.

——————————————-

Giáng Đào đột nhiên cảm nhận một ánh mắt dữ dội như muốn xuyên thủng bụng mình bèn mở mắt.-“Chàng nhìn cái gì a?”

Vẻ mặt Trụy Nguyệt đầy khát vọng.-“Chúng ta…. sinh hài tử có được không?”-Hắn trước giờ vẫn chưa nghĩ đến việc này nhưng ngẩu nhiên cuộc trò chuyện của Phong Nhi và Xích Liên lọt vào tai thì bừng tỉnh. Hắn cũng muốn có một hài tử!

Giáng Đào nhìn hắn, híp híp mắt.

Trụy Nguyệt túa mồ hôi lạnh.

Nàng nhẹ giọng cười, kéo kéo lọn tóc trước ngực hắn rồi khẽ gật đầu.-“Đợi sau khi tỷ tỷ và tỷ phu thành thân nhé?”

“Ân!”-Hắn gật đầu như băm tỏi, cười đến ngốc nghếch. Tâm trạng như ở trên mây~~ Nàng đồng ý a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.