Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Hoa Tranh – Chương 7Quyển 1 –

Trước khi Thiết Mộc Chân mở miệng, Đô Sử đã không chút cố kỵ đâm cửa sổ giấy.

“Lục Vương gia, Hoa Tranh là vị hôn thê của ta!”http://datichlau.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Hắn cường điệu hai chữ “Hoa Tranh” thể hiện quyền sở hữu rõ ràng. Hai tay ôm ngực, hai mắt tà phiêu, bộ dáng khiêu khích ‘Có bản lĩnh thì đánh ta thử xem.’.

Lần đầu tiên ta cảm thấy, Đô Sử đại gia thoạt nhìn kiêu ngạo như thế nhưng lại có phần thuận mắt… Còn có, Hoàn Nhan Hồng Liệt, ngươi hẳn đã sớm biết, vẻ kinh ngạc trên mặt kia không khỏi quá giả dối đi…

“Ha ha ha!” Thiết Mộc Chân mượn cơ hội phá lên cười sang sảng, “Đa tạ Vương gia quá yêu, chỉ là tiểu nữ cùng cháu trai của Vương Hãn đại hãn đã sớm đính hôn…”

“Nha, nói như thế, là tiểu vương đã quá liều lĩnh rồi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt chắp tay với Thiết Mộc Chân, lại nhìn về phía Đô Sử, cười nói: “Chớ trách, chớ trách.”

Đô Sử xanh mặt quy củ đáp lễ lại, người này cư nhiên cũng thực thức thời… Lúc đó Kim quốc thế mạnh, lại không hề thất lễ với một bộ lạc Mông Cổ…

Hoàn Nhan Hồng Liệt không hổ là người tâm cơ thâm trầm, Đô Sử rõ ràng vẫn còn phẫn uất bất bình, y lại không chút phật lòng, tháo từ bên hông xuống một khối ngọc bội.

“Ngọc bội này coi như lễ vật tiểu vương chúc mừng, đưa tặng hai vị.”

Này… Sao?

Ta mở to hai mắt nhìn, Hoàn Nhan Hồng Liệt hai tay cầm hai bên ngọc bội, hơi hơi dùng lực, ngọc bội kia liền “Tách” một tiếng, chia làm hai nửa, mặt trên nguyên bản có một dải lụa hồng hình thêu tinh xảo, cũng theo đó chia làm hai dải lụa nhỏ.


Có lẽ đây vốn là hai khối ngọc bội hoa văn tương phản giống nhau, được dải lụa kia kết lại, nhìn qua thực giống một khối nguyên vẹn.

Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nhìn về phía Thiết Mộc Chân, “Khối âm bội này liền tặng cho lệnh ái rồi.”

Đụng đến ngọc bội… Ta thiếu chút nữa hét lên.

A a a a, là dương chi bạch ngọc! Loại này mát dịu trơn bóng, dưới ánh mặt trời cũng không nhìn ra một tia tạp sắc, đích thực là dương chi bạch ngọc cực phẩm. Nếu ở hiện đại khẳng định ta sẽ cho nó là đồ dỏm, nhưng mà… Xét thân phận Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng quá đủ để chứng nhận đồ thật rồi…

“Khụ…”

Ở bảo tàng mới có thể nhìn thấy dương chi bạch ngọc hàng thượng phẩm a ! Cư nhiên… cư nhiên hiện tại lại tùy tiện nằm trên tay ta như vậy…

“Khụ…”

Bảo bối vô giá a… Vô giá a! Ta lớn tới giờ cũng chưa từng sờ qua bảo bối như này…

“Khụ khụ khụ!”

Nghe Thiết Mộc Chân liên tục ho khẽ, ta mới quay đầu, phát hiện ánh mắt mọi người chung quanh nhìn ta có chút khác thường: Đà Lôi so với ban nãy càng ngây ra, Đô Sử vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn ta, mà Hoàn Nhan Hồng Liệt ở đối diện giờ phút này ánh mắt chăm chú xem xét ta… Nói thực, làm cho ta thật không thoải mái…


“Nói ra thật xấu hổ, tiểu vương mới vừa rồi tặng ngọc là còn có chút lo lắng. Lệnh ái tuy thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ sợ không biết chỗ trân quý của dương chi bạch ngọc này, không nghĩ tới…” Hoàn Nhan Hồng Liệt dường như đang cố tìm từ ngữ, nói thật chậm, “… Nhưng thật ra gia học sâu xa, lại biết ngọc này nhu hòa nhìn không ra tạp sắc, là thượng phẩm mỹ ngọc.”

Không biết y nghĩ tới cái gì, trên mặt đột nhiên lộ ra tươi cười, “Ngọc bội này vốn là cống vật của Tống quốc, phụ hoàng ban cho tiểu vương, cũng kể là hàng thượng phẩm, nay tặng lại lệnh ái, cũng không quá mất mặt.”

Ta đột nhiên cảm thấy vẻ tươi cười kia thực chói mắt, làm cho người ta rất muốn cong lên hai móng vuốt.

Lúc đó hoàng đế Nam Tống tự coi mình là hàng con cháu, hàng năm cống nạp cho Kim quốc ba mươi vạn ngân lượng, ba mươi vạn quyên thất, kỳ trân dị bảo vô số… Một đoạn lịch sử khuất nhục như vậy… nhưng mà… Ta ngoại trừ việc mắng thầm trong bụng cũng chẳng thể làm gì khác, cũng không có tư cách để mắng người…

Thiết Mộc Chân cười ha hả, đứng dậy đặt ta xuống đất, “Còn không mau cám ơn vương gia ban cho.”

Ta theo lời, cúi người thi lễ xong, liền trở về đứng bên cạnh Đà Lôi. Trình diễn xong rồi, đạo cụ cũng nên thu lại rồi, không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân.

[‘Vẽ rắn thêm chân’: ý nói làm điều thừa thãi]

Quả nhiên Thiết Mộc Chân liền cười nói: “Đà Lôi, Hoa Tranh, hai người các ngươi ra ngoài chơi đi.” Lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Đô Sử ngươi tới, ngồi ở chỗ này.” Ngữ điệu thật là thân thiết hòa ái.

Đà Lôi lên tiếng, nắm tay ta định đi ra ngoài, Đô Sử lại do dự một chút, liếc nhìn ta ngầm cảnh cáo, mới đi lên phía trước.


—— Ta sao lại chọc tới Đô Sử đại gia rồi?

Bất quá… Sau khi từ miệng Đà Lôi biết được ta đã làm gì… Ta nghĩ ta có thể hiểu được đại khái tâm tình Đô Sử đại gia rồi…

Nghe nói sau khi ta lấy được ngọc bội kia, đầu tiên là giơ nó lên soi dưới ánh mặt trời nhìn nửa ngày, sau đó cầm nó ngây ngô cười, vừa ngây ngô cười vừa chảy nước miếng —— đúng vậy, có vạt áo ướt trước ngực làm chứng —— vừa chảy nước miếng vừa đưa mắt nhìn khối ngọc bội trong tay Đô Sử, bộ dạng thèm rỏ rãi…

Đà Lôi thực chân thành nắm tay ta, “Hoa Tranh, cái kia không thể ăn được, tứ ca mang muội đi ăn dê nướng…”

Tốt lắm, để cho ta đâm đầu chết đi!

Từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, ta một cước đá Đà Lôi về với dê nướng của hắn, chính mình xám mặt chui về lều, nằm lăn xuống đất. Ngực có cái gì cứng cứng, đè xuống đau đau…

Ta xoay tay lấy khối ngọc bội từ trong áo ra, cẩn thận nhẹ nhàng.

Cực phẩm không phải nói rồi. Quân thần Nam Tống chỉ sợ người Kim không hài lòng với cống vật, đem quân đánh qua Trường Giang, cho nên cống vật tất phải là thượng phẩm ngàn chọn vạn tuyển. Ngay cả kỹ xảo mài dũa ngọc cũng không phải người chế tác bình thường có thể làm được a: trên ngọc bội có khắc nửa bức sơn thủy đồ tinh diệu tuyệt luân, ngay cả đỉnh núi, gốc cây cổ tùng, cành lá đều có thể nhìn rõ rành mạch.

Đại khái trên khối ngọc của Đô Sử chính là nửa còn lại của sơn thủy đồ rồi…

Ta nắm chặt ngọc bội, nằm ngửa mặt, nhìn đỉnh lều bắt đầu ngẩn người.

Hoàn Nhan Hồng Liệt hôm nay hành động như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Chẳng những khiến cho Đô Sử nổi giận, lại còn tặng khối ngọc bội vô giá này —— được rồi, đối với một vương gia mà nói, đại khái cũng chỉ là tiện tay mà tặng, không tính cái gì. Nhưng… Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không phải người sẽ làm những chuyện linh tinh không có mục đích.


Như vậy, nhất định có chuyện gì trọng yếu bị ta xem nhẹ rồi…

Ngoài lều bỗng vang lên tiếng động lớn dị thường, ánh lửa sáng trời, hẳn là bộ tướng của Thiết Mộc Chân cùng đám quân Kim Hoàn Nhan Hồng Liệt mang tới đang đốt lên mấy trăm đống lửa giữ ấm.

Nghe nói ban ngày khi Thiết Mộc Chân dẫn quân đi đón đoàn người của Hoàn Nhan Hồng Liệt, gặp ba vạn đại quân của người Nãi Man tấn công, bị năm ngàn tinh binh của Thiết Mộc Chân đánh cho hoa rơi nước chảy. Nhớ rõ trong truyện có nói qua, một trận đánh này, Thiết Mộc Chân khiến cho quân Kim sợ hãi; cũng một trận này, Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy được Mông Cổ tinh binh trong tay Thiết Mộc Chân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi…

Mông Cổ tinh binh…

Lòng ta cả kinh, sợ hãi ngồi dậy.

Đúng vậy, Hoàn Nhan Hồng Liệt nói những lời đó quả thật là có mục đích, y đang thử Thiết Mộc Chân!

Đối với Kim quốc mà nói, những bộ lạc du mục cường hãn của Mông Cổ chính là tai họa ngầm, có thể châm ngòi cho bọn họ chém giết lẫn nhau thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng đối với Hoàn Nhan Hồng Liệt mà nói, cho tới bây giờ y vẫn chưa hài lòng với thân phận Triệu Vương, vẫn mơ tưởng tới ngai vàng Kim quốc. Cho nên nếu ở phương bắc chỗ yếu hại của Kim quốc, có thể có một đội tinh binh nghe theo lời y, y tuyệt đối sẽ mượn sức để trợ lực cho mục đích của bản thân…

Về phần ý đồ của Thiết Mộc Chân… Có lẽ cũng đã thực rõ ràng rồi.

Lúc Hoàn Nhan Hồng Liệt đưa ra chủ ý muốn kết thân, y cũng không lập tức phản bác, hẳn là đang tính toán lợi hại. Hừ… Ta đoán… Hẳn là còn suy nghĩ xem nên bán Hoa Tranh cho nhà nào để thu được lợi ích lớn nhất…

Tuy rằng bị Đô Sử phản bác, nhưng trong nháy mắt do dự đó, hẳn là cũng đủ để Hoàn Nhan Hồng Liệt hiểu được Thiết Mộc Chân vĩnh viễn không cam lòng ở dưới Vương Hãn… Người có dã tâm luôn dễ dàng nhìn thấu dã tâm của người khác.

Bất quá, Hoàn Nhan Hồng Liệt phải thật lâu sau mới minh bạch, dã tâm của Thiết Mộc Chân lớn cỡ nào… Chính là… Thành Cát Tư Hãn nuốt Kim diệt Tống a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.