Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 67_ Sợ Hãi Và Giam Cầm ( Thượng)


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 67_ Sợ Hãi Và Giam Cầm ( Thượng)

” Con không sao chứ? Sắc mặt rất tệ?”

Thái Hậu lo lắng hỏi thăm người trước mặt, định vươn tay ra nhưng đột ngột người kia lại lui lại vài bước mà né tránh. Cám sau khi theo phản xạ mà lùi lại cũng có chút bất đắc dĩ, nhẹ lắc đầu như ý nói mình không sao.

” Không sao… vậy thì tốt, hai ngày nữa là đại hôn. Con hãy giữ sức khỏe cho tốt”

Thái Hậu cười nói, lại không để ý đến ánh mắt ngày càng lạnh dần của Cám. Ngay sau đó, Cám gật đầu, xin cáo lui để nghỉ ngơi. Thái Hậu cũng đồng ý, còn cho người mang vài món tẩm bổ cho nàng. Rõ ràng vẫn là sự sủng ái như mọi khi, nhưng tâm trạng của Cám lại càng lạnh lại. Nàng muốn hỏi, người đối xử với con tốt như vậy là vì gì? Vì áy náy vì đã đem con đi trao đổi… hay thật sự là tình thân còn sót lại trong người? Cám tự lừa dối mình, rằng đó là chút tình thân còn sót lại. Cám không biết, cũng không dám hi vọng gì nữa. Mọi việc… cứ thế thuận theo ý trời đi.

Cám về phòng, lại như cũ an tĩnh ngẩn người ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Chật hẹp, vây quanh bởi những bức tường gạch, không khí thật ngột ngạt. Nhưng nàng vẫn như cũ ngắm nhìn, bắt đầu mơ mộng về giấc mơ của chính mình. Vương Thần sẽ sống sót, sẽ trở lại, và sẽ cùng cô thoát khỏi đây. Giấc mơ… thật đẹp….

Soạt! Tiếng lá cây vang lên khiến Cám giật mình. Sau đó, tầm mắt của nàng bị bao vây bởi một thân ảnh. Cám ngẩn người, lại ngước lên nhìn. Thật… chán ghét.

” Biểu muội, đang ngắm cảnh?”


Vương Hiên chấp tay sau lưng, đứng ngược hướng sáng khiến hắn càng lúc càng thâm trầm, nhìn Cám mà nói. Cám lại liếc mắt sang chỗ khác, coi hắn như không khí. Nhưng ngay sau đó, bàn tay kia lại cường hãn mà ép mặt cô đối diện lại với hắn.

” Đi dạo cùng ta chứ?”

Vương Hiên một tay dừng lực ép Cám nhìn mình, trên mặt lại là biểu tình ôn nhu mà nói. Cám bị ép đau đến trừng mắt, gạt mạnh tay của hắn ra. Cằm nàng đỏ lên, nàng dám chắc giờ cũng đã in vết năm ngón tay của người trước mặt. Nàng chưa kịp trả lời thì đã bị xốc lên, cường hãn mà ép nàng ra ngoài. Giờ chỉ mới tầm chiều, ánh nắng đôi lúc còn rất gắt. Vì vậy, Vương Hiên chỉ lôi nàng đến một hậu định, ngồi ở đó mà ngắm cảnh. Bên cạnh hậu đình là một hồ sen, đây không phải mùa sen nở nên cũng không có gì đẹp. Nhưng làn nước trong vắt, phản chiếu ánh mặt trời lại khiến Cám khó thể rời mắt.

” Nếu đợi đến mùa sen nở, còn đẹp hơn”

Vương Hiên cười nhẹ nói, Cám cũng quay lại, biểu tình vẫn im lặng nhìn người dối diện. Nàng không thể thừa nhận, cái cảm giác bồn chồn trước người này khiến nàng càng thêm chán ghét bản thân. Đến nỗi, tay nàng đang siết chặt lại để tự thanh tỉnh chính mình. Cám cũng nhận ra, định lực của mình cũng ngày càng kém đi. Mấy hôm nay, nếu lơ đãng nàng sẽ lại nghĩ đến Vương Hiên. Đứng trước hắn, nàng sắp không thể khống chế được mình.

Cám không biết, sự tình còn tệ hơn nàng nghĩ. Trong mắt Vương Hiên, hai má cảm đã bắt đầu đỏ ứng, ngay cả mang tai cũng có chút ửng hồng, ánh mắt cố gắng né tránh hắn. Kể ra….cũng rất thú vị đi. Nhưng thú vị chỉ vừa mới bắt đầu thì đã có người đến phá, từ đằng xa đã có một thủ hạ tất bật chạy tới, ghét sát Vương Hiên nói gì đó. Cám không biết là tin tức gì, nhưng Vương Hiên thoáng đầu cau mày, sau lại bật cười mà liếc sang nàng. Mãi cho đến khi thủ vệ kia lui đi, Vương Hiên lại âm trầm nhìn nàng.

” Đây có nên gọi là tin vui cho muội không nhỉ?”

Vương Hiên âm trầm nói, khéo léo nhìn Cám. Nàng giật mình, trong thoáng chốc liền nghĩ đến Vương Thần. Nếu là tin vui đối với nàng, chẳng lẽ Vương Thần còn sống? Ẩn ẩn trong ánh mắt lãnh đạm kia rốt cuộc cũng sáng lên, khóe môi chợt nhếch lên, sắc mặt vẫn còn hơi đỏ cùng nụ cười quả mê người. Lúc nãy Vương Hiên còn thấy biểu tình này thú vị cỡ nào thì giờ chán ghét cỡ ấy. Là đang nghĩ đến ai? Vương Thần ư?

” Đúng vậy, Vương Thần còn sống”

Hắn nói, đột nhiên lại dùng tay kéo khuôn mặt của Cám lại gần mình. Vì thô bạo mà khiến Cám phải nhăn mày, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng a rất nhỏ. Sau, khuôn mặt thanh lãnh của Vương Hiên gần sát nàng, cả ánh mắt ngập tràn đố kỵ cùng sát ý.

” Nhưng ta chắc chắn, nó sẽ không còn sống lâu đâu!”

Vương Hiên gằn giọng nói, sát ý ngày càng lộ rõ khiến Cám hoảng hốt. Hiện giờ Vương Thần bị thương đã khỏi hay chưa nàng còn không rõ, nếu như mà Vương Hiên ra tay…. Vương Thần sẽ chống đỡ nổi chứ?


” Ư… ư..”

Cám lắc đầu, cố thoát ra khỏi bàn tay thô bạo này. Nhưng bất ngờ nàng lại bị áp chế đến ngã ra mặt bàn, Vương Thần hình như đang rất tức giận, lực đạo trên tay.

” Sao? Lo lắng cho nó lắm sao? Lo ta sẽ giết nó sao?”

Thường ngày thì bày mặt lãnh đạm, nhưng nhắc đến nó thì liền lo lắng. Đáng ghét! Chướng mắt!

” Biểu muội! Ngươi nên nhớ ai mới là người thắng cuộc trong vụ này!”

Vương Hiên gằn giọng, vì Cám càng dẫy mà lực tác động cũng mạnh bạo theo, ấn hẳn cả người Cám xuống bàn đá.

” A…..”

Đau! Thắt lưng nàng đau quá! Bị vặn đến quá mức khiến nàng gần như khóc mà rên lên. Cũng vì đau mà mắt nàng liền dâng lên một tầng nước, sắc mặt đỏ ửng nay nhiễm lên một tầng mồ hôi.

” Nhược Ly…”


Vương Hiên đột nhiên ngẩn người, hai mắt tối lại, dần dần nghiêng người cúi xuống. Nhằm hai cánh anh đào mà hạ môi, dù cho người dưới thân dãy dụa cũng mặc kệ, mạnh mẽ áp chế lại. Cám uất ức đến phát khóc, nhưng lại không thể đẩy người trước mặt ra mà mặc hắn khinh dễ. Kinh tởm… thật kinh tởm! Hai bả vai Cám run lên, một lúc sau vì thiếu không khí mà mềm nhũn, hai chân cũng bắt đầu vô lực, cả thân người dồn hết trọng lực vào bàn. Ấy vậy… thân thể nàng lại phản ứng với người này ư?

Vương Hiên tạm thời tha cho người trước mặt, lưu luyến tách môi ra, một sợi chỉ bạc kéo dài mĩ lệ khiến Cám đỏ mặt khi nhìn thấy. Vương Hiên nhìn người trước mặt, hai mắt đã đẫm nước mắt, tức giận trừng mắt với mình, ấy vậy nhưng thân thể lại không thể phản kháng. Vương Hiên lưu luyến vuốt mái tóc bết trên má Cám, nhưng ngay sau đó Cám lại chật vật quay mặt né tránh. Chốc lát, tâm tình đang tốt của Vương Hiên lại đột ngột xấu đi. Cả động tác ôn nhu cũng thay thế bằng cái nắm cằm thô bạo.

” Sao? Sợ hãi ư? Mới chỉ vậy đã uất ức? Vậy đêm động phòng, ta biết phải làm sao?”

Vương Hiên cười ái muội, siết chặt cằm Cám mà nói. Đêm động phòng…. Cám mở to mắt, sợ hãi mà nghĩ, thân thể run lên. Nàng đã nghĩ rất nhiều, cũng đã vạch ra rất nhiều cách thoát thân. Tỷ như… bỏ thuốc mê vào rượu giao môi chẳng hạn? Nhưng đến hôm nay, cô đã nhận ra, không thể tránh thoát… không thể…

” Sao? Chán ghét ta đến vậy?”

Thấy sợ hãi trong ánh mắt Cám, Vương Hiên càng khó chịu. Lực tay cũng mạnh hơn. Nhưng hắn không thể làm gì nữa, vì từ xa, hắn đang chạm phải ánh mắt của Thái Hậu.

Vương Hiên chợt nở nụ cười, trong đầu như nghĩ ra thêm chuyện gì đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.