Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 57_tính Kế


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 57_tính Kế

Lại một ngày nữa trôi qua, Vương Thần ngồi ngoài phòng đứng ngồi không yên. Vốn là hôm qua vẫn đang yên đang lành, bỗng nhiên phụ hoàng lại hô hấp không đều mà ngất đi. Thái Hậu lại không cho chuyện này truyền ra ngoài, âm thầm cho Thái y vô khám. Hỏi ra mới biết, phụ hoàng hắn đã luôn ở trong tình trạng này! Chỉ là sợ lộ ra thì sẽ gây ra náo loạn nên mới chọn cách giấu nhẹm đi.

” Phụ hoàng ta sao rồi?!”

Thái y vừa ra Vương Thần đã bật dậy hỏi, lo lắng không thôi. Thái y bên cạnh sắc mặt cũng khá tệ, nói trắng ra dường như rất mệt mỏi. Cũng đúng, nhìn đã thấy đây là một người đã sắp về hưu lại phải trị bệnh liền một đêm.

” Tạm thời hoàng thượng đã ổn. Chỉ là, mạch tượng ngày càng yếu, thần sẽ cố hết sức kê đơn thuốc bổ”

Thái y ôn tồn nói, Vương Thần cũng nhanh gật đầu giao lại mọi việc cho ông ta, còn mình nhanh chân bước vào. Cảm tưởng đầu tiên của y khi vào là một mùi hương quá nồng nặc, lại khó chịu không thôi. Phụ hoàng mới đây còn khỏe mạnh, nay hơi thở yếu ớt nằm kia. Bên cạnh, Thái Hậu cũng lộ vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thở dài.

” Phụ hoàng….”

Vương Thần khó khăn nói, thậm chí y còn không biết mình nên nói gì lúc này!

” Thần nhi! Lại đây!”

Tiếng hoàng thượng khàn khàn nói, Vương Thần cũng ngoan ngoãn bước theo, nhưng bước chân lại nặng trịch. Y lo lắng, không biết phụ hoàng sẽ nói gì với y. Cuối cùng, Vương Thần đành áp chế tâm trạng lại, đứng gần cạnh giường. Y bây giờ mới nhìn rõ khí sắc của phụ hoàng, quả thật cũng không tệ lắm, chỉ là lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cũng phải, từ năm lên mười tám phụ hoàng đã phải gánh trên vai cả giang sơn, hao tâm tổn trí để đất nước hưng thịnh. Tuy rằng bao năm yên ổn, nhưng cũng không tránh những kẻ tham vọng như Tể Tướng kia, thật sự mệt mỏi.

” Tạm thời không được nói chuyện này ra, ta nghĩ nếu gắng gượng cũng phải được đến năm năm nữa”


Hoàng thượng nói, lại ho một cái, thở dài mà nói tiếp.

” Ta biết con không thích thì đương nhiên cũng không ép, người tài nhưng không có nhiệt tình thì cũng hóa công cốc. Nhưng nếu được, hãy ở bên giúp sức cho đất nước được không?”

Một câu của người, Vương Thần không thể nào không từ chối. Ích kỷ vậy đủ rồi, y là vương tử, cũng phải làm tròn nghĩa vụ của nó. Một lúc sau, Vương Thần lặng lẽ gật đầu lại thấy khóe môi phụ hoàng nhàn nhạt cười như rất vừa ý.

” Còn về vụ Nhược Ly, ta tuy không thể sắc phong cho nó làm Hoàng Nữ, lại càng không thể một lần nữa đem nhận nghĩa nữ trên danh nghĩa. Dù sao cũng là hoàng tộc, như vậy chắc chắn sẽ bị dị nghị. Cũng là…khiến nó ủy khuất rồi!”

Hoàng Thượng lại đau lòng nói, Thái Hậu bên cạnh tuy không cam tâm nhưng cũng không nói được gì. Chỉ riêng Vương Thần trong lòng mừng rỡ, ít ra như vậy sẽ khiến y đỡ vướng phải nhiều vướng bận hơn.

” Không sao, nàng ấy cũng thích mọi sự đơn giản hơn”

Vương Thần dùng giọng điềm tĩnh nói, lại nghe thấy bên kia thở dài thì cũng có chút hối lỗi.

” Phụ hoàng, bây giờ ta xin phép về nghỉ ngơi”

Vương Thần tiếp tục nói, ngay khi nhận được một cái gật đầu nhẹ thì mới nhanh chóng lui ra. Nhưng vừa đến được bậc cửa, y đã cau mày khi thấy người trước mặt. Nữ trang diễm lệ, ánh mắt nhu tình mà lại khiến người khắc chán ghét. Y theo thói quen, chỉ hời hợt cười lạnh.

” Hoàng Hậu, phụ hoàng ta giờ thân thể mệt mỏi, xin người về cho”

Hoàng Hậu nghe người bên cạnh nói vậy, lại không có một cái hành lễ nhưng sắc mặt vẫn khônh chuyển đổi. Sự thật mà nói, Vương Thần chưa bao giờ hành lễ với bà. Không như Vương Hiên phải giữ gìn hình tượng, Vương Thần dù có bất kính một chút thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Bà hừ lạnh, bao nhiêu năm rồi, bà vẫn muốn có một ngày khiến tiểu tử này quỳ dưới chân mình!

” Ta đến gặp hoàng thượng, đến lượt ngươi quản?!”

Ấm thanh bực dọc vang lên, như nói lên luôn tâm trạng của người này. Đúng! Hôm nay bà đã muốn điên lên khi biết Vương Phong đột nhiên mất tích. Bà lập tức chạy đến đây, chỉ sợ Vương Phong đem mọi chuyện mà nói ra. May mắn, hắn vẫn chưa hành động gì.

” Tùy người, cứ thong thả!”

Vương Thần cười lạnh, rồi không khách khí mà bước qua. Hoàng Hậu tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm được gì vì ngay túc đó Thái Hậu cũng bước ra. Vương Thần đứng ngoài cười lạnh dáng người lúng túng sợ hãi kia, sau đó bước đi.

Y không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng khi vào phòng Cám đã thấy một cái nam nhân đang nhàn hạ nằm trên giường. Hơn hết, đó là Vương Phong!!!!

” Ngươi làm cái gì ở đây?!”

Ở trên giường nàng ấy! An an lành lành mà nằm ngủ!! Trong khi y chỉ vừa mới nằm đã bị nàng đá ra?!!!


” Ồn ào cái gì!”

Vương Phong bây giờ mới miễn cưỡng ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn về bên kia. Vương Thần thấy vậy, lại càng tức hơn.

” Nhìn cái gì? Ta là đoan đoan chính chính được nàng cho ở đây đấy!”

Vương Phong đắc ý, vừa nói vừa bày vẻ cực kỳ chọc tức Vương Thần. Ngay khi hắn định nói gì thêm cánh cửa gỗ kia đã rầm một cái, đạp mạnh vào tường. Nhưng người làm không phải là Vương Thần, mà hung thủ lại là người yếu ớt đang cười ở giữa cửa kia.

” Thất hoàng tử! Xin! Người! Đừng! Nói! Chuyện! Gây ! Hiểu! Lầm!”

Cám gằn giọng, phát âm rõ từng chữ. Trong phòng, một người thì tức đến nghẹn lời, một người thì ngơ ngác không thôi, người còn lại cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau một hồi giảng giải thì Vương Thần cũng chịu ngồi yên, nhưng không đồng nghĩa là hắn hết giận. Mắt lâu lâu lại liếc cái người đang an nhàn nằm trên giường kia.

” Chuyện tày đình như vậy, còn phải hỏi ta mà không nói lại phụ hoàng?!”

Vương Thần nghiến răng nói, Vương Phong không trả lời.

” Nếu căn cứ như ngươi nói, tầm một tuần nữa thôi không phải hoàng cung đã ngập trong biển lửa?”

Lại tiếng thở dài, Vương Thần cảm thấy đúng là tốt nhất nên rút khỏi chỗ này thì hơn. Ba ngày thì đến hai ngày đều là đại biến xảy ra. Bảo sao phụ hoàng y không nằm bệnh một chỗ thế kia?? Hao tâm tổn trí quá mà!

” Không báo hoàng thượng thì cũng không thể gọi quân cứu trợ, lần này xem ra không phải chuyện có thể tự mình giải quyết đâu”


Vương Phong nghe xong, sắc mặt vẫn không biến đổi. Hắn biết, vốn chuyện này đã không còn trong khả năng của hắn. Giải quyết được, thì hắn đã không còn sợ gì nữa rồi

” Vậy thì chúng ta chặn nó trước khi quá muộn. Đem thánh chỉ hủy đi?”

Cám hỏi, Vương Thần lại lắc đầu.

” Có khi giờ này Thánh chỉ ấy đã sắp đến thành đông, có đuổi cũng không kịp”

Thậm chí hắn còn lo thời gian của bọn họ thật sự không đến một tuần lễ đâu.

” Đã không thể dẹp yên, vậy thì hãy nháo theo họ thôi. Sau đó để Vương Phong ra hộ giá, liền lấy công chuộc tội. Thậm chí, lấy đó mà xin tha cho mẫu thân ngươi”

Cám quay sang nói với Vương Phong, ý của nàng cũng đã gần giống hai người. Chỉ là, muốn vậy phải tự tạo tình huống cho quân địch hành động, quân ra mới dễ phủ đầu. Về việc này, cả ba vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào.

Trong khi đó, bên Đông cung lại chuẩn bị có một tin mừng. Tấm mừng rỡ khi nghe lời nói kia của Vương Hiên, hai má đỏ lên trông diễm lệ vô cùng.

” Chàng thật muốn vậy?”

Tấm vừa nói, vừa uống một tách trà để làm dịu mình đi. Vương Hiên ngồi trên cao, thong thả nhìn chén trà vơi dần, nở nụ cười ôn nhu cực đại mà gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.