Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 44_vương Phong_ Vương Thần


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 44_vương Phong_ Vương Thần

Cám ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, ánh năng hắt cả vào bên trong động, thoang thoảng cùng hương gió. Toàn thân nàng vẫn đau nhức nhưng ít nhất cũng đã có thể cựa quậy được một ít. Nàng khó khăn nhìn sang, ánh mắt lộ chút e ngại khi thấy con người kia vẫn ở đây. Hắn dựa vào thành động, nhắn mắt ngủ trông rất ngon. Tuy vậy, trên tay hắn vẫn giữ khư khư thanh kiếm, cứ như chỉ cần Cám tiến lại gần thì thanh kiếm kia đã kề ngang cổ.

” Còn muốn nhìn đến bao giờ?”

Hắn chợt nói, mặc dù vẫn đang nhắm mắt khiến Cám không khỏi giật mình, có chút gượng gạo mà chuyển tầm mât đi.

” Tưởng Thất hoàng tử đã đi rồi chứ?”

Cám nói, xong thấy hắn bắt đầu mở mắt, buông lỏng thanh kiếm trong tay.

” Ngoài kia chắc gì đã an toàn, thân thể ta còn đang bị thương nặng. Tốt nhất ở đây đến khi binh lính tới, án binh bất động”

Vương Phong vừa nói, vừa nhìn lại bên vai mình vẫn còn chút đau nhức. Hôm qua mãi mới thiếp đi được một lát, nhưng đầu óc vẫn có chút choáng váng không thôi. Lúc trước trời tối nên Cám không nhìn kĩ, nhưng khi sáng thì có thể thấy rõ sắc mặt trắng bệch của người trước mặt. Có vẻ là nghiêm trọng hơn nàng nghĩ, cẩn thận không khéo cả vết thương cũng bị nhiễm trùng cũng nên.

Cả hai yên vị tại chỗ, không nói, không rằng. Cứ như thế, một ngày vô vị đến nhàm chán. Mãi đến gần tối Vương Phong mới có chuyển động, cầm theo thanh kiếm mà ra khỏi động. Hắn đi tầm một canh giờ, sau lại trở về, trên tay xách một con nai con và một bình đựng nước đầy. Bấy giờ Cám đã gượng dậy được, khó khăn dựa lưng vào vách động nhìn sang Vương Phong. Hắn vẫn không nói gì, thẩy bình đựng nước sang cho nàng rồi gần đống lửa mà xẻ con nai ra thành nhiều mảnh. Cám theo phản xạ bắt lấy thứ đang bay về phía mình, lại nhìn sang Vương Phong làm việc một cách rất thuần thục. Hắn xẻ con nai ra thành nhiều mảnh nhỏ, lại lôi ra một loại lá to mà quấn lại, sau thẩy vào đám lửa không thương tiếc. Cám thấy vậy, có chút giật mình.

” Sao lại ném thức ăn như vậy?”

Cám nói, nhưng người kia vẫn không trả lời nàng, quay sang bọc đám thịt còn lại trong lá rồi tự đào một cái hố mà bỏ xuống. Cám nhìn một lượt, có chút mơ mơ hồ hồ. Mãi một lúc sau, hắn lại khều khều mấy đám lá trong mồi lửa, lôi ra là… những cục than đen??

Vương Phong lại thuần thục mà mở lớp than đen ra, kì lạ là mảng thịt kia vẫn còn nguyên, xem vẻ như là đã chín đến độ tỏa ra mùi thơm.

” Làm… làm sao hay vậy?”


Cám ngạc nhiên mà hỏi, hai mắt tròn xoe thèm khét nhìn miếng thịt kia. Vương Phong vẫn vậy, im lặng để miếng thịt trên một cái lá tươi đưa đến trước mặt nàng. Hắn cũng cầm một miếng, ngồi im ăn trước mồi lửa đang bập bùng cháy. Nước và đồ ăn đều trong tay, tuy có chút nghi ngại, nhưng Cám vẫn nhanh chóng tu ngụm nước rồi cầm lấy miếng thịt ăn. Tuy vẫn có chút vị than, lại lạt nhách vì không có tý gia vị nào, nhưng với một người đang đói như Cám thì quả thật đã rất ngon rồi.

” Sao anh lại giúp tôi?”

Đang ăn Cám bỗng hỏi, trong lòng từ lâu đã không nhịn được tò mò. Vương Phong vẫn vậy, lơ đẹp nàng, ăn xong liền cầm thanh kiếm dựa vào vách tường mà thiếp đi. Cám dõi theo, thở dài rồi lại thôi. Vì gì cũng được, có lẽ nàng có giá trị gì cho hắn chăng? Chắc chắn là vậy!

Cám tự nhủ, xong gật đầu, lại im lặng nhìn ra ngoài. Lại một ngày nữa trôi qua, không biết Vương Thần đã lo lắng đến cỡ nào?

Cám gượng đứng lên, dựa theo vách tường mà bước ra ngoài. Vì còn khá yếu, nên Cám chỉ đi đến được đầu vách động, không còn chỗ để tựa thì không tài nào đi thêm được nữa. Nhìn lên trời, hôm nay lại là một ngày đầy sao. Xem vẻ đúng là nàng đang ở vách vực thật, xung quanh lại âm u đến không tả. Nhưng dù vậy, Cám vẫn không quan tâm, vì nàng đã bị bầu trời đầy sao kia chiếm mất tâm trí. Đến giờ nàng mới biết tại sao các tình nhân lại thích ngắm sao với nhau, thật sự cũng không đến nỗi tệ.

Cám dần dần ngồi xuống, mê mẩn nhìn lên trời rồi lại nhìn sang xung quanh. Bỗng trong đầu lại ước gì Vương Thần có ở bên cạnh, chắc chắn sẽ còn vui hơn nữa. Vừa nghĩ đến đó, Cám đã cười nhẹ. Đúng là khi xa nhau mới biết nàng đã lụy tình đến cỡ nào. Vương Thần mà biết vụ này, chắc chắn sẽ lăn ra đất mà cười bò cho coi.

Bên trong, Vương Phong cũng mở nhẹ mắt, nhìn bóng của người đang ở ngoài vách động kia. Hắn không tự chủ được di chuyển tầm mắt lên nụ cười và ánh mắt kia, cuối cùng là hừ lạnh rồi lại tiếp tục nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Cám cuối cùng cũng có thể di chuyển được, chỉ là không thể vận động mạnh và quá sức là được. Bên cạnh, Vương Phong vẫn im lặng không lên tiếng. Tuy không quan tâm nhiều, nhưng Cám vẫn có chút khó chịu với bầu không khí này.

” Hôm nay đã là ngày thứ ba, anh còn bình thản đến vậy?”

Cám hỏi, cuối cùng Vương Phong cũng chuyển tầm mắt lên nhìn nàng một cái.

” Quân binh chắc chắn đang toàn lực tìm kiếm, nhanh nhất cũng sẽ tìm thấy chúng ta trong hôm nay”

Hắn nói, Cám lại có chút bĩu môi.


” Không sợ người muốn sát hại anh đến trước, hay trà trộn trong đám đó sao? Hoặc là… cả đám đều là kẻ thù?”

” Lên một giết một, lên mười giết mười. Dù sao cũng đã lành lại một ít, còn sợ gì”

Vương Phong hừ lạnh trả lời, nghe xong Cám cũng chỉ lắc đầu, lại quay đi. Nàng quên, Vương Phong cũng đâu phải loại để lo lắng. Đúng là sống trong hoàng quyền, ai cũng là động vật máu lạnh hết rồi!

” Ta như vậy, Vương Thần cũng là như vậy thôi, không thể tốt đẹp hơn đâu!”

Vương Phong lại nói khiến Cám ngạc nhiên quay lại, nhíu mày nhìn. Sao lại tự dưng nhắc đến Vương Thần?

” Cô biết tại sao trong cung cuối cùng chỉ còn ba hoàng tử không?”

Vương Phong lại nói, Cám lắc đầu, nhưng vẫn không biểu hiện chút cảm xúc gì cả. Xong, hắn vẫn nói tiếp.

” Vốn dĩ sau ta còn đến mấy đệ đệ và tiểu muội nữa, tiếc là đều đoản mệnh. Các đại huynh cũng vậy, đều không tránh khỏi số mệnh. Nói có thể sống tốt tới bây giờ, chỉ còn ta, Vương Thần và Vương Hiên. Cô thấy đấy, hai trong ba người như ta và Vương Hiên đều không phải loại mưu mô mới có thể sống sót sao? Vậy cô vẫn nghĩ Vương Thần khác chúng ta?”

Vương Phong hỏi, Cám vẫn không trả lời.

” Đúng là một phần vì do Vương Thần không ham muốn quyền lực nên mới không bị để ý nhiều. Nhưng tại sao một người như vậy vẫn được Phụ Hoàng yêu quý, cô không thắc mắc sao?”

” …. Không!”


Cám trả lời, xong quay đi, muốn nhanh chóng cắt đi đoạn đối thoại này. Chợt, Vương Phong cười nhẹ, lại nói.

” Vì trong các vị hoàng tử, Vương Thần giống phụ hoàng nhất. Từ khí chất đến cách hành xử”

Vương Phong dứt lời, lúc này nhìn sang Cám đã mơ hồ như không muốn quan tâm.

” Sao lại nói những điều này?!”

Cám hỏi, Vương Phong vẫn chỉ cười trừ.

” Rốt cuộc mục đích của anh là gì, nói nhanh đi!”

Cám lại nói, Vương Phong vẫn im lặng. Lúc này, Cám cười nhạt, lại nhìn sang khung cảnh bên ngoài.

” Mất công mang Lạc Thanh Tư đến hãm hại tôi, lại tự làm mình bị thương. Tôi vốn cũng không có gì để lợi dụng nhỉ? Trừ khi… có gì đó tôi chưa biết?”

Cám cười nói, Vương Phong lần này lại chỉ là cười nhạt mà lắc đầu. Hắn vốn chỉ nghĩ người này chỉ là hơn người ở khoản biết tự giữ bình tĩnh cho mình, không ngờ cũng thông minh như vậy.

” Quả thật…. tôi muốn nói, đừng nên tin Vương Thần nữa. Trong ba chúng tôi, Vương Thần mới là người nguy hiểm nhất”

Vương Phong lại nói, Cám vẫn là không có biểu tình gì. Nàng thật ra cũng đã đoán ra Vương Thần không chỉ đơn giản là một người tinh nghịch đơn giản như bề ngoài. Đùa à! Hoàng tử trong cung có ai đơn giản? Lại còn là một trong ba hoàng tử được kì vọng nhất. Riêng chuyện có thể lôi cả Vương Hiên vào vụ Lạc Thanh Tư, mượn tay hắn giải quyết đã làm sáng tỏ việc này. Nhưng là nguy hiểm nhất…có làm quá không? Người đang làm Thái Tử lúc này là Vương Hiên đấy!

” Dù vậy, tôi không tin Vương Thần, chẳng lẽ lại đi tin anh?”

Cám cười hỏi, Vương Phong cũng có chút khựng lại.

” Rời khỏi đây đi, tôi sẽ giúp cô trốn đi, lo liệu mọi việc ổn thỏa. Có thể giúp cô trở lại những ngày tháng trước kia”


Vương Phong đưa ra điều kiện, nếu là trước kia Cám sẽ vui vẻ gật đầu liền, nhưng bây giờ đã có chút lưỡng lự khi nhớ đến Vương Thần.

” Tốt nhất cô nên rút khỏi đây càng sớm càng tốt…… “

Vương Phong lại nói, Cám từ sáng đến giờ thấy hắn nói bao nhiêu chuyện cũng chỉ là muốn cô đi, mày đã cau lại.

” Rốt cuộc tôi có gì cản đường anh sao?”

Cám hỏi, Vương Phong lại cười. Hắn… cả ngày hôm qua mặt lạnh như băng, hôm nay lại hở tý là cười. Thay đổi cũng có nhanh quá không?!

” Đúng vậy, không những cho tôi mà còn cả Vương Hiên và chính cô. Nếu còn ở lại, cô sẽ không bao giờ thoát được!”

Vương Phong dứt lời, ánh mắt hắn nghiêm túc đến kì lạ khiến Cám bắt đầu lo lắng. Cám muốn hỏi là chuyện gì, nhưng lại có chút mơ hồ sợ hãi. Cuối cùng, lại chọn cách im lặng. Vương Phong thấy thái độ của Cám như vậy, trong lòng có chút bực mình. Hắn nhớ khi trước nàng luôn lẳng lặng đứng ngắm những dãy núi cao ngất kia, như chú chim muốn bay ra ngoài. Ấy vậy chỉ vì Vương Thần, con chim ấy dường như đã không còn ý định bay ra khoảng trời riêng kia nữa. Chỉ vì….. Vương Thần?!!

” Cô muốn biết hay không cũng phải đi! Bởi vì chính thân phận của cô là…..”

” Nhược Ly tiểu thư?!

” Cả Thất hoàng tử!!”

” Mọi người, hai người ấy trong đây”

Vương Phong dường như đang tính nói gì đó, bỗng bên ngoài có tiếng người vang lên, sau đó là binh lính từ đâu ập tới. Cám có chút giật mình, ngước lên nhìn lại thấy Vương Thần từ trong đám hỗn loạn bước ra, ánh mắt vừa vui…. lại có chút trùng xuống khi nhìn thấy nàng và Vương Phong. Thật ra cả hai đã ngồi cách nhau một khoảng rồi, nhưng đây lại là thời phong kiến. Cô nam quả nữ ở bên nhau trong hang động, lại thêm nàng đang khoác ngoài ngoại bào của Vương Phong từ hôm trước thì không khỏi nổi lên nghi ngờ.

Cám nhanh chóng nhìn sang Vương Phong, hắn cũng ngạc nhiên không kém. Xem ra việc tìm ra sớm như vậy ngoài dự đoán của hắn.

Chết tiệt!! Kì này xong rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà nàng cũng không rửa sạch tội!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.