Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 37_tửu Lâu Náo Nhiệt


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 37_tửu Lâu Náo Nhiệt

Cám bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả xiêm y khiến nàng khó chịu. Nàng nhanh chóng nhìn xung quanh, trời đã bắt đầu hửng sáng, mọi thứ như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng bên cạnh giường, Cám vẫn có thể cảm nhận được hương hoa vẫn thoang thoảng. Cám đặt tay lên trán mình, cố nhớ lại cảm giác lạnh lẽo đến tận sương đêm qua mà không khỏi rùng mình sợ hãi. Nhưng dù thế nào, nàng cũng phải bước xuống giường mà sửa soạn lại mình. Sau khi tắm và tẩy trang xong, đúng là thân người cũng nhẹ đi cả mấy ký.

” Hôm qua về một mình có ổn không?”

Tiếng gõ cửa làm Cám giật mình, Vương Thần tự nhiên bước vào phòng nhìn Cám trước gương mà lên tiếng. Nàng đặt chiếc lược xuống, rồi lại chau mày nghĩ lại câu nói của Lạc Thanh Tư hôm qua.

” Vương Thần, ta hỏi chàng vài chuyện được không?”
_____________

Kinh thành đúng là rất náo nhiệt, người người qua lại buôn bán nô nức. Nhưng dù vậy, sự giàu có và phồn thịnh đến xa hoa này khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng mà tự hỏi : liệu đây có phải đất Đại Việt cổ khi xưa? Người dân ai nấy giàu có dư dả, ăn mặc tươm tất, trai tài gái sắc nhộn nhịp qua lại. Cả những món hàng, nhưng thương lái cũng nườm nượp đi qua. Đúng là thế giới cổ tích, nơi mơ ước của mọi người dân khi xưa.

” Kinh thành thật tuyệt vời!”

Tiếng nói mang theo tám phần là cám thán, còn lại là kinh ngạc mà vang lên. Nữ tử cải nam trang, mình mang bạch y điểm lá trúc, tay cầm quạt, hồ hứng nhìn xung quanh. Bên cạnh, nam nhân thân lục y điểm xuyến hoa văn tinh xảo, bên mang ngọc bội, cau có nhìn vào con người đang lăng xăng trước mặt mình.

” Nàng…. huynh đệ! Không nên cứ chạy nhảy trước mặt ta như vậy, đừng quên mục đích chúng ta đến đây!”

Vương Thần nghiến răng nói, xách cổ áo Cám kéo lại bên cạnh mình. Lúc này Cám bĩu môi, nuối tiếc nhìn xung quanh rồi mới nghiêm túc nhìn sang Vương Thần.

” Có chắc nàng ta thường ở đấy không?”


Cám hỏi, phất quạt ra trước mặt che giấu nụ cười của mình. Tuy làm nữ không khuynh thành, nhưng giả nam lại rất anh tuấn khiến nhiều nữ nhân xung quanh không kiềm được mà đỏ mặt quay sang nhìn nàng. Cám thích thú nhìn biểu hiện xung quanh, lại càng nổi hứng muốn thử trêu hoa ghẹo nguyệt.

” Huynh đệ tốt! Có tập trung không?!”

Vương Thần nghiến răng, liếc người xung quanh một lượt rồi quay sang nhìn nữ tử trước mặt mình. Biết vậy cậu đã quẹt thêm vài vết trên mặt người này cho đỡ bực mình.

” Chắc chắn, nghe nói muốn sự chú ý của ta nên cô ta mỗi đêm lại đến đấy gảy Nguyệt Cầm!”

Vương Thần khó chịu nói, ngay lập tức Cám đã nhíu mày nhìn cậu. Lúc này, y mới né tránh ánh mắt kia.

” Khi trước ta hay đến đó…. chỉ là trêu hoa ghẹo nguyệt! Tuyệt đối chưa hề làm gì sai trái với nàng!”

Vương Thần vẻ mặt như muốn thề độc luôn, tay đã giơ lên trời mà sẵn sàng khiến Cám phải giật mình lôi lại. Lúc này, Vương Thần mới nhìn nàng, như muốn moi xem rốt cuộc tâm trạng của nàng là gì. Cám không nhịn được, bật cười nhìn nam nhân trước mặt như thể nàng chỉ cần cau mày, chắc chắn y sẽ lại đòi thề độc lần nữa. Thật là…. có thật đây là Tứ hoàng tử khiến nhiều người nể sợ không? Lạc Thanh Tư tiểu thư kia mà biết y có vẻ mặt này… chắc chắn hai tay sẽ tự nguyện dâng cho nàng luôn cũng nên.

” Được rồi, nhanh đến đó thôi!”

Cám vỗ vai Vương Thần nói, y cũng quay lại vẻ mặt như thường miễn cưỡng chỉ đường cho nàng. Được một đoạn, họ đến một tửu lâu lớn. Hai bên là hai nữ nhân ăn vặn có chút… lòe loẹt… vẫy khăn khi nhìn thấy cô và Vương Thần.

” Ai da! Dạo này không hề thấy ngài nha, lâu quá không gặp làm A Hoa nhớ gần chết!”

Một trong hai người trước mặt đột nhiên tiến đến gần tiến lại gần Vương Thần, như chỉ cần sơ hở sẽ bắt luôn y đi, õng ẹo nói.

” À ha…!”

Cám liếc một cảnh trước mặt, lại nhìn sang Vương Thần mà kéo dài giọng nói khiến y giật mình. Vương Thần nhanh chóng đẩy người kia ra, cười gượng.

” A hahaha!”

Vương Thần cười như không cười, không biết nói gì hơn mà lôi Cám qua khỏi rào cản đầy mĩ nhân này vô trong. Khi vừa bước vào, không còn một kỹ nữ nào chặn đường nữa… thay vào đó là một mụ béo… cực kì béo với bồ xiêm y đỏ chói… lợn nướng hả?!!

” Bà chủ! Cho ta một bàn như cũ, tạm thời không gọi thêm ai hết nhé!”


Vương Thần nhanh chóng nói, rồi lại lôi Cám lên lầu trong khi nàng còn ngẩn người nhìn vị bà chủ kia. Mãi đến khi ngồi xuống bàn, Cám vẫn chăm chú quan sát xung quanh. Không đùa chứ… mới chỉ là xế chiều mà đèn đã chiếu sáng cả bên trong tửu lâu này. Quan khách ra vào không đếm hết lượt… nhưng nhìn chung toàn loại háo sắc dâm dục. Bên cạnh đó là những kỹ nữ… Cám phải công nhận là rất đẹp.. nhưng ai cũng cả tấn phấn thế kia không khỏi khiến nàng có chút ác cảm.

” Huynh đài cũng nhìn được mấy loại này ấy hả?=.=”

Cám quay lại nhìn Vương Thần, cười gượng chỉ đại một kỹ nữ dưới lầu mà hỏi. Vương Thần quay sang nhìn cô nương đang được chỉ điểm, hai mắt long lanh chờ mong nhìn lại khiến y không khỏi nổi da gà.

” Không phải, những lúc có việc đây là nơi thuận tiện nhất để bàn bạc đấy”

Vương Thần cười gượng nói, xua tay nhìn thần sắc của Cám đang dần dần hồi phục. Y cũng không hề có nói dối, vả lại những tửu lâu như thế này là nơi tốt nhất để thăm dò tin tức.

” Vậy.. không hiểu sao Thanh Tư tiểu thư kia lại có thể đàn ở đây được?”

Cám chống cằm tự hỏi, vì dù sao đó cũng là ái nữ nhà Tướng Quốc… có thể sao? Không phải ở đây thanh danh là quan trọng nhất, một nữ nhân đàn hát ở tửu lâu thế này… sau này chắc chắn sẽ vướng phải rất nhiều định kiến.

” Nếu là tửu lâu bình thường sẽ không sao”

Vương Thần nhẹ nhấp chén rượu, gật đầu nhìn thức ăn bày biện trên bàn mà nói. Cám cũng thắc mắc không kém, nhìn thẳng vào mắt Vương Thần chờ câu trả lời.

” Vì vốn đây là….”

” Vì đây chẳng phải tửu lâu của Tứ đệ sao.”

Vương Thần đang định nói thì đã có người chen vào, lập tức nam nhân bước đến trước sự ngạc nhiên của Cám. Nữ nhân ăn vặn gọn gàng vẫn rất xinh đẹp, nam tử dù bình thường vẫn tỏa ra quý khí mà từng bước tiến tới.


Cám cũng ngạc nhiên không kém, cố né tránh hai người trước mặt. Tấm thì lại có vẻ thẹn thùng khi nhìn qua nàng, có lẽ không phát hiện ra đây là em gái của mình. Nhưng ánh mắt của Vương Hiên… không khỏi khiến nàng rùng mình.

” Tứ đệ không ngờ có ngày lại ở đây mà không có việc gì, chẳng lẽ bắt đầu cả thèm chóng chán rồi? Vả lại huynh đài này là….”

Vương Hiên lên tiếng, vỗ vai ngồi xuống mà nói khiến Cám giật mình. Vương Hiên vẫn đang nhìn nàng, rồi lại quay sang Vương Thần mà thắc mắc khiến nàng chột dạ.

” Đây là người đệ mới quen hồi nãy, đã giúp đệ khỏi một số phiền toái. Cứ gọi là An Mặc!”

Vương Thần chậm rãi nói, Cám cũng có chút nhẹ nhõm khi nghe Vương Thần giải thích. Vốn nàng khá sợ lên tiếng, vì sẽ bị phát hiện ra giọng của mình.

” Ra là An Mặc công tử”

Tấm ngồi bên cạnh Cám giờ mới lên tiếng, khẽ cười mà nói khiến nàng giật mình mà quay đi theo phản xạ. Đến lúc nhận ra… mặt Tấm đã hơi đỏ lên vì xấu hổ, khó khăn quay sang cười gượng với Vương Hiên. Lúc này, Vương Hiên cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Đúng lúc này, tất cả đèn lồng đều vụt tắt, nhanh chóng sau đó lại xuất hiện ánh đèn trên sân khấu. Lạc Thanh Tư chỉ vừa mới xuất hiện mà trên dưới đã rần rần vỗ tay kêu lớn.

” Lạc Thanh Tư…. quả nhiên là nàng ta ở đây!”

Cám phút chốc quên đi sự có mặt của Vương Hiên và Tấm, đứng bật dậy tiến sát vào tay vịn mà nhìn xuống dưới. Lạc Thanh Tư lúc này vẫn chuyên tâm đàn, mắt liếc sang chỗ nàng rồi lập tức có chút biến sắc.

Thấy… Vương Thần rồi sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.