Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 17_sóng Gió… Lại Nổi Lên Rồi Sao?
Từ sau ngày hôm đó, Cám với Tấm gần như không hề nói chuyện với nhau. Như cũ, Tấm luôn sống trong những sở thích thêu thùa ca hát của mình. Còn Cám, chỉ lẳng lặng đi dạo đây đó. Nhưng nếu nhìn kĩ, Tấm đã trầm lặng đi, thậm chí có phần né tránh Cám. Còn Cám, nàng cũng né không chạm mặt Tấm. Dần dần, hai chị em như người ngoài, lướt qua nhau như không hề quen biết.
Tấm thì vẫn chăm chỉ tập múa, chuẩn bị cho tháng sau theo mệnh lệnh. Nhưng sau đó, vẫn âm thầm nghĩ kế hạ bệ Cám. Những lúc đó, nàng chỉ cười buồn rồi gạt đi mọi thứ trong đầu mình. Với Tấm, tham vọng vinh hoa phú quý là tất cả. Có phú quý vinh hoa, có địa vị tiền tài thì không ai có thể sai khiến, chèn ép nàng nữa. Đúng vậy, một chút tình cảm, một sinh mạng nhỏ bé sao có thể sánh với vinh hoa kia.
Còn Cám, nàng lại luôn quanh quẩn đi dạo bất cứ đâu. Lâu lâu, nàng còn vô cớ lạc trong cái lồng vàng này. Nhưng mỗi chiều, Cám luôn xuất hiện ở nơi đó. Nơi nàng có thể thấy mọi thứ bên ngoài. Nơi có thể nhìn thấy những dặng núi hùng vĩ, cánh rừng sâu hun hút, và cả cảnh hoàng hôn với sắc cam rực đỏ cả vùng trời. Thật tốt…. nếu nàng có thể ra ngoài kia. Hoàng cung với cô rất bức bách, như một cái lồng kìm hãm tự do của nàng. Và tiền tài, địa vị là thứ biến đổi bản chất của con người. Với Cám, chỉ cần một cuốc sống giản dị, tự do tự tại với những con người nàng có thể tin tưởng là đủ rồi. Chỉ đơn giản là vậy.
Cám không biết rằng, cô với chị cô luôn chọn hai con đường khác nhau. Cách nghĩ, và thứ hai người chọn trái ngược nhau. Nhưng dù là vậy, con đường của họ lại luôn cắt nhau. Tạo ra những vết thương mà cả hai đều phải hứng chịu.
Cứ như vậy đến một tháng sau, cũng là một ngày trước khi hội trà diễn ra.
Cám như thường ngày, lang thang khắp nơi. Cám không đi cố định một nơi, mà ngẫu nhiên bước đi. May mắn trí nhớ nàng khá tốt, dù lạc vẫn có cách mò về. Hôm nay, nàng lại chọn một con đường mới, rồi lặng lẽ bước đi. Không giống trước, con đường không đưa nàng đến một tẩm cung nào cả mà là một cánh rừng trúc. Ánh trăng chiếu vào soi rõ một lối đi thẳng khiến nàng tò mò. Trong hoàng cung có một nơi như thế này sao?
Cám tò mò, cẩn trọng từng bước về phía trước. Càng đi vào sâu, nàng càng sợ hãi. Đến mãi sau, trước mặt nàng hiện ra một ngôi nhà nhỏ, một cánh vườn rậm như đã bị bỏ hoang từ lâu. Cám tò mò đi xung quanh, chợt phát hiện có ánh lửa. Đi lại gần, nàng khựng lại trước một bia mộ đã bị dây leo quấn quanh. Nhưng bên cạnh cây nến vẫn cháy, như vừa mới được thắp. Cả những cái bánh bao còn tỏa hơi ấm kia.
” Hoàng…. Hoàng Thiên Ân chi mộ?”
Cám nheo mắt đọc từng chữ, rồi khựng lại trước cái tên khắc trên bia mộ. Tay nàng run lên, cả người nóng lên như có gì đó rất lạ. Chợt có tiếng bước chân khiến nàng hoảng loạn, không kịp nghĩ mà nấp đi sau rặng cây trước mặt. Một đóm lửa xuất hiện, càng ngày càng tiến gần. Thiếu niên dần dần hiện ra, khuôn mặt trầm tư khiến cô giật mình.
Tứ hoàng tử? Sao tên đó lại ở đây? Không phải hắn đã biến mất không rõ lý do gần cả tháng! Hắn trốn ở đây sao…. nhưng để làm gì?
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Cám, cho đến khi Cám thấy tên đó khụy xuống trước mộ kia. Tim nàng gần như ngừng đập, vùng thắt lưng nàng không rõ lí do mà đau đến thắt lại, cả hô hấp cũng khó khăn.
” Xin lỗi, cũng sắp đến ngày định mệnh đó rồi. Anh xin lỗi, suýt nữa anh đã quên mất em.”
Tứ hoàng tử khàn giọng nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên bia đá. Ánh mắt ôn nhu, dịu dàng khiến Cám không tin vào mắt mình. Đó có phải là con người tinh quái mà nàng biết không?
Ánh trăng chiếu vào, soi sáng khuôn mặt trầm tư của thiếu niên kia. Ánh mắt đượm buồn, mang đầy tâm tư. Cám như muốn khóc khi nhìn thấy sự vô hồn trong ấy. Mắt nàng đỏ lên, tay run run, chân cố lùi lại về phía sau. Nhưng rồi nàng vô ý đạp phải một cành khô, và rồi bị phát hiện. Chỉ trong tích tắc, Cám ngã xuống đất, sợ hãi nhìn con người đang chĩa kiếm trước mặt nàng.
” Tôi…. tôi không cố ý…. Tôi….. tôi bị lạc vào đây….”
Cám run lên, khó khăn nói từng chữ một. Khi ánh trăng chiếu sáng gương mặt trắng bệch của nàng, người trước mặt mới dần dần hạ kiếm.
” Quên những thứ cô đã thấy đi!”
Tên đó nói, không còn là cách nói vui đùa ấm áp như trước. Như một làn gió lạnh, như những cây kim đâm thẳng vào tim nàng. Cám cố đứng lên, ánh mắt khó khăn nhìn thẳng người trước mặt.
” Anh… anh vẫn yêu cô… cho dù cô ta… đã chết”
Cám khó khăn nói, nhưng câu nói vừa dứt Cám liền nhận ra một sát khí bao quanh nàng. Ánh mắt đau đớn, lại có sự căm phẫn nhìn nàng. Rồi chợt, bàn tay kia đẩy mạnh Cám ra khiến nàng ngã xuống trong vô thức. Khi Cám nhận ra, nàng đã ngã xõng xoài dưới đất, vô hồn nhìn bóng lưng người trước mắt.
” Chuyện đó không liên quan tới cô! Ra khỏi đây ngay!”
Tên đó gắt lên, xong liền biến mất sau ngôi nhà nhỏ kia. Cám ngồi đó, vẫn thẫn thờ dõi theo bóng lưng khuất dần. Nước mắt nàng lại rơi, vô thức ướt đẫm cả khuôn mặt.
A! Gì thế này! Khóc vì một người mới gặp chưa lâu sao? Mày yếu đuối đến vậy sao? Hắn ta là hoàng tử đấy, lại có người trong lòng rồi. Mày tự đa tình, rồi lại ngồi đây khóc sao? Thảm hại…. mày thật thảm hại.
Cám ngồi đó một hồi lâu, rồi mới khó khăn đứng dậy kiếm đường ra. Khi Cám về lại phòng của mình, trời đã tờ mờ sáng. Một đêm không ngủ, trông nàng thật thảm hại. Cũng vì vậy, nàng vừa đặt lưng xuống giường đã thiếp đi, không màng chuyện gì đang xảy ra. Mãi cho đến khi có người lay mạnh, nàng mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Cám chỉ mới chợp mắt được chưa lâu, nên thân thể vẫn mệt mỏi miễn cương mở mắt.Trước mặt Cám, một nữ hầu đang mặt mày cau có nhìn nàng. Rồi chợt nàng ta hất cho Cám bộ váy khiến nàng ngạc nhiên.
” Thay nhanh, Thái Tử kêu cô chuẩn bị rồi đi hồi trà!”
Nữ hầu nói, rồi hung hăng đạp cửa bước ra. Còn Cám, vẫn ngơ ngác nhìn xiêm y trong tay. Hội trà? Cám đã nghe nói, nhưng nàng không ngờ mình lại được mời tới. Nơi đó…. bao nhiêu người quyền quý…. bao nhiêu là khuôn mặt giả dối.
” Xin lỗi…. tôi không đi được không?”
Cám khó khăn bước xuống giường, cười gượng mở cửa ra nói với nữ hầu. Đáp lại nàng là ánh mắt khó chịu, cùng những lời nói gắt gỏng.
” Cô nghĩ cô là ai? Phước đức mười đời mới được tận tay Hoàng Hậu cho triệu đấy! Mau lên!”
Nữ hầu gắt xong lại quay đi, để lại mình Cám trong ngỡ ngàng. Hoàng Hậu… địch thân triệu cô sao?
Chợt Cám nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi nhìn về hướng quê hương nàng.
Sóng gió…. lại nổi lên rồi sao?