Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 40


Đọc truyện Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng – Chương 40

Trong cung lại lan tràn một tin đồn.

Cung nữ đồn rằng “Khi nhìn thấy dung mạo của Hoàng hậu, Công chúa Tây Thần quốc vì bị dọa sợ mà lập tức trở về nước!”

Thái giám lại đồn “Thực ra nhan sắc của Hoàng hậu tuyệt mỹ vô trù, vượt trội hơn cả Công chúa Tây Thần quốc, cho nên nàng ta bị đả kích mà gấp rút về nước!”

Tin đồn được tràn ra cả ngoài cung, dân chúng cũng nháo nhào bàn tán. Mà thực hư thì không một ai biết rõ! Duy chỉ nàng cùng Tang Vô Yên là người trong cuộc mới hiểu rõ ngọn nguồn ra sao.

Ngày đó vì Tang Vô Yên cứ khăng khăng ghép tội nàng vì đố kỵ mà hãm hại nàng ta, Hiên Viên Triệt muốn cho Tang Vô Yên tâm phục khẩu phục nên đã cho nàng ta được đặc cách được xem dung mạo của nàng.

Khi nàng vừa cởi bỏ mạn che mặt ra, hé lộ dung nhan kiều diễm kinh người, Tang Vô Yên kích động đến phun máu tươi. Từ trước đến nay nàng ta luôn được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, xinh đẹp xuất chúng! Nhưng nay lại bị hạ bệ trước một sửu nữ danh chấn thiên hạ, nàng như thế nào lại đẹp tựa thiên tiên, còn muốn hơn Tang Vô Yên ba phần!


Đương nhiên vì muốn bảo hộ cho danh xưng của mình, nàng ta đã đồng ý cùng nàng sẽ không tiết lộ bất cứ cái gì về dung mạo của nàng.

Không đợi đến ngày hôm sau, chính sau khi tức đến hộc máu, nàng ta liền luống cuống cùng tùy tùng trở về Tây Thần quốc.

—–ta là dãy phân cách hộc máu——

”Tiểu thư, không được, vạn nhất bị hoàng thượng trách phạt thì phải làm sao?” Tiểu Thanh nhát gan nhất quyết không đi theo nàng, cũng không cho nàng đi.

Hắc tuyến giăng đầy trên cái trán trắng nõn trơn bóng của Nhan Tích Phàm, nàng gần như muốn quỳ lạy van xin Tiểu Thanh buông tha cho mình!

”Thanh nhi, sẽ không! Đêm nay Hiên Viên Triệt đã nói có rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, sẽ không đến đâu. Muội cho tỷ đi đi, có chuyện gì tỷ sẽ chịu trách nhiệm!” Nàng vỗ ngực kiên định cam đoan, cùng Tiểu Thanh lôi lôi kéo kéo cả một buổi, nhìn qua thực vui nhộn!

”Không được mà tiểu thư!” Tiểu Thanh cũng cứng đầu không kém cạnh, một mực nắm lấy tay nàng, không cho nàng đi.

”Ô, con chuột ăn thịt con mèo!”

”A! Có sao?” Tiểu Thanh ngây thơ dễ dàng bị nàng lừa gạt, chuyên chú nhìn theo hướng tay của nàng, tìm mãi không thấy con chuột truyền kì đó, xoay lại muốn hỏi nàng ở nơi đâu thì lại thấy một khoảng trống im lặng.

Trời ạ! Tiểu thư thật nhiều trò!


”Chậc, đêm nay đẹp như thế lại muốn nhốt ta ở trong phòng, làm sao ta sống nổi!” Nàng chuồn êm ra ngoài, hướng phía hậu viện đi tới.

Đúng thật đêm nay rất đẹp, trên bầu trời có hàng vạn ngôi sao chiếu thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, vầng trăng tròn vành vạnh đem ánh sáng màu bạch kim phủ xuống trần gian. Hậu viên của nàng có muôn vàn loài hoa rực rỡ thơm ngát, lại được tắm bởi ánh trăng, nhìn vào càng long lanh mê người.

Nhưng kì quái, nàng có hoa mắt hay không? Tại sao lại thấy có người đứng giữa hậu viên, khụ, kì thực là đứng trên hồ, đứng trên mặt nước!

Có ma!

Nàng kinh hách muốn há miệng hét to, người kia như nắm bắt được ý định của nàng, liền dùng tốc độ chớp nhoáng phi thân đến, bàn tay to lớn vội vàng che lại miệng nhỏ xinh xắn.

”Đừng la, ta sẽ không tổn hại nàng!” Người kia áp nàng vào tường, thân thể to lớn che chắn cho thân thể kiều mị mềm mại, nàng như ngửi được mùi dược thảo dễ chịu tỏa ra từ người hắn, lại cộng thêm ngữ điệu ôn nhu như nước, nàng mới bình tĩnh thở hắt ra. Xem ra hắn không phải người xấu!


Nàng chậm rãi mở mắt to tròn nhìn hắn, vì là ban đêm nên có chút mờ ảo khó thấy, nhưng thị lực nàng vô cùng tốt, nhìn rõ được dung mạo thần nhân không sánh bằng của người kia!

Khuôn mặt nhu hòa, ngũ quan tinh xảo giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, khéo léo. Hàng lông mày dày và dài, thẳng tắp chạm vào tóc mai trắng bạc, cái mũi cao ngất thanh tú, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh chiếu xuống. Khuôn mặt hắn xinh đẹp tựa như trái mận đào, một vẻ đẹp làm cho người khác hít thở không thông, nhất là đôi mắt kia, một màu xanh ngọc không giống ai tựa như một chén ngọc chứa đựng rượu ngon làm say lòng người, trong suốt, lại sạch sẽ không có một chút bụi bặm.

Nàng như có chút không dám tin vào mắt mình, như thế nào lại có người nào xinh đẹp như thế, xinh đẹp đến mức khó mà xoi mói! Vốn nghĩ chỉ có Hiên Viên Triệt cùng Thường Hiên là cực phẩm mỹ nam của nhân gian, không có lại có người ngang bằng với bọn hắn! Thậm chí là hơn đi một phần mỹ lệ nhu hòa như nước.

Nàng có chút mê mẩn nhìn, bẩm sinh nàng không có độ miễn dịch với mỹ nam, cứ như thế đến nửa buổi, đến khi gương mặt xinh đẹp của hắn phiếm hồng hai má thì nàng mới bừng tỉnh.

Nhìn thấy đôi mắt to tròn ngập nước động lòng người của nàng cứ mãi nhìn hắn, Sở Vân Hi làm sao có thể không ngượng! Thật lâu như vậy không gặp nàng, vẫn cứ như xưa, vẫn cứ ngô nghê như thế!

”Tích nhi, ta thật sự rất nhớ nàng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.