Đọc truyện Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng – Chương 19
“Ôn quý phi đến!”
Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói bán nam bán nữ của Đường cong cong khiến cho nàng một phen giật mình.
Là Ôn Noãn đến? Không ổn rồi!
Nàng không hề chậm trễ đẩy Hiên Viên Triệt vào nắp trong góc phòng.
”Người nhanh trốn đi?”
”Vì sao?” Hiên Viên Triệt đặt một dấu chấm hỏi thật to trong đầu, tại vì sao Ôn Noãn đến thì hoàng thượng hắn phải trốn?
”Ách… “
Nàng cắn răng, thật muốn hỏi hắn đầu óc có phải bị chim tha đi rồi không, hắn như thế nào không biết nguyên nhân. Tất nhiên là để bảo toàn mạng nhỏ của nàng a!
Thực không thể tưởng tượng được khi Ôn dịch, à không, Ôn Noãn quý phi thấy được phu quân vàng ngọc của nàng ta đang ở trong tẩm cung của nàng thì sẽ như thế nào đây? Nha! Đảm bảo là cực kì đặc sắc! Nhưng mà nàng lại không cần cái phúc phần được xem màn đặc sắc đó đâu.
Hiên Viên Triệt rốt cuộc cũng khai thông đầu óc, hiểu ra được phần nào. Hắn chợt nhếch bạc môi cười, rất muốn xem nàng sẽ đối phó như thế nào. Gật đầu một cái, nhẹ nhàng lọt tõm vào góc phòng.
Nàng thở phào một cái, quẹt đi hắc tuyến trên trán, phủi phủi quần áo chuẩn bị nghênh đón vị Ôn quý phi quý hóa của mình.
”Tiện nữ tham kiến Ôn quý phi.” Mặc dù hiện tại nàng đã là hoàng hậu, cấp bậc trong cung tất nhiên cao hơn nàng ta một bậc, nhưng là nàng vẫn phải cúi đầu xưng hạ thần, không thể thất kính, nếu không, khẳng định nàng nhất định không toàn thây.
”Hừ… “ Ôn Noãn nhếch môi khinh khỉnh nhìn nàng quỳ dưới đất, không có chút hành động miễn lễ cho nàng, ung dung đặt mông xuống ghế, ganh ghét liếc mắt nhìn.
Nàng cực lực đè nén cảm xúc muốn đánh người xuống, nắm chặt nắm đấm quỳ dưới đất.
”Thấy ta còn không mau dâng trà.” Giọng nói chanh chua, kiêu ngạo của Ôn Noãn thật quá mức sắc bén, khiến nàng không tài nào cãi lệnh, chịu nhục dâng trà cho nàng ta.
”Trà thế này cũng dám dâng cho ta?” Ôn Noãn không thèm hớp một miếng trà, chỉ nhìn nhìn ly, xong phất tay cố ý đổ vào người nàng. lớn giọng quát.
”Đúng là chủ nào tớ nấy.” Nàng ta lạnh giọng nói, sau đó ra hiệu cho thị vệ của mình.
Rất nhanh thị vệ của nàng ta áp giải một người vào. Người kia tóc tai hỗn độn, quần áo thái giám rách nát, toàn thân máu me bê bết, vừa nhìn liền biết hắn vừa bị đánh rất tàn nhẫn.
Nhưng là vì sao nàng lại cảm thấy người này vô cùng quen mắt?
Ôn Noãn hừ lạnh một tiếng, đứng bật dậy, bước về phía người kia, nắm chặt tóc của hắn xách lên, làm cho nàng hoàn toàn thấy được gương mặt của hắn.
Mặc dù khuôn mặt chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, hơn nữa bầm tím sưng vù, nhưng mà nàng nhận ra được.
”Trần Phúc!” Nàng thét lên một tiếng, không nhịn được vội vàng đứng dậy chạy về phía hắn.
”Như thế nào lại biến thành như thế này?”
Nàng ôm hắn, bất cẩn đụng vào những vết thương lớn nhỏ trên người hắn, khiến cho hắn phải nhe răng nặng nề hô đau. Nhìn hắn bị hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết, nàng thực đau lòng, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
”Là do ngươi làm?” Chợt, nàng quét mắt rét lạnh nhìn Ôn Noãn đang đứng một bên hả hê, độc ác cười.
Ánh mắt của nàng quá mức lạnh lẽo làm cho Ôn Noãn giật mình, miệng cũng ngậm lại không dám tiếp tục cười. Nhưng mà nàng ta sao có thể chịu yếu thế trước nàng, miệng vẫn mạnh bạo nói.
”Ngươi cũng thật biết dạy dỗ nô tài của mình, hắn chỉ là một thái giám nhỏ bé lại dám hãm hại ta, hay là chính là do ngươi sai hắn làm thế?”
Nàng nheo mắt một hồi, không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào.
”Bẩm hoàng hậu nương nương, chuyện chính là sáng nay Trần Phúc đến Nhã Thanh cung dâng trà cho Ôn quý phi thay cho Tiểu Bác Tử, nhưng là không ngờ trong trà lại có độc!” Đường cong cong đứng một bên tương đối cung kính nêu rõ đầu đuôi cho nàng.
Nàng vừa nghe liền quay đầu nhìn Trần Phúc hơi thở mỏng manh trong ngực. Chỉ thấy hắn kích động mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không được, chỉ đành bất lực lắc nhẹ đầu phủ nhận.
Chỉ cần hành động như thế của hắn nàng liền tin tưởng hắn! Ánh mắt vốn dĩ nhẫn nhục, thấp hèn chợt biến hóa kinh người. Lạnh lẽo rợn người, bất kì ai cũng không dám hó hé nửa lời.
”Phiền Đường cong cong mang Trần Phúc lên giường và mời thái y đến đây.” Lời nàng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho Đường cong cong kinh hoảng tuân mệnh, cuống quít thi hành, không dám mở miệng cự tuyệt.
”Tiểu đệ, tỷ nhất định đòi lại công bằng cho đệ.” Nàng ghé tai nói nhỏ với Trần Phúc, mỉm cười trấn định xoa mặt hắn, lời nói chắc chắn vô cùng, làm cho Trần Phúc yên tâm, cũng cố gắng nhếch môi cười lại với nàng.
”Ta không cho phép người đi.” Nhìn Đường cong cong chân chó nhất mực nghe lời nàng, Ôn Noãn tức giận vô cùng, thét lớn ngăn hắn lại, không cho hắn đi mời thái y.
Nhìn Đường cong cong khó xử đứng ở cửa nhìn lạnh nhạt của nàng, rồi lại nhìn hung dữ của Ôn Noãn, nhất thời không biết nên nghe lời ai, chỉ biết đứng yên một chỗ.
”Còn không mau đi?” Nàng nắm tay Trần Phúc nhẹ cười với hắn, lại nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Đường cong cong, môi nhỏ bật mở.
Ngữ khí nhỏ nhẹ mà cường hãn bức người, thập phần giống với giọng điệu của hoàng thượng. Đường cong cong một trận run rẩy cả người, sau đó không dám chậm trễ mà rời đi.
”Ngươi… “ Ôn Noãn tức khí ngút trời, quay lại nghiến răng ken két nhìn nàng, dung nhan mỹ lệ sớm bị hỏa giận làm cho méo mó khó coi.
”Ôn quý phi, ngươi có bằng chứng gì nói Trần Phúc hạ độc ngươi? Là ngươi chính mắt thấy?” Nàng không nóng không lạnh hỏi.
”Là hắn dâng trà, không phải hắn hạ độc thì còn ai!” Ôn Noãn thừa nhận, nàng ta trong lòng có chút run sợ trước thay đổi đột ngột của nàng.
”Tức là ngươi không thấy?” Nàng cười khẩy một tiếng, tiếp tục hỏi Ôn Noãn, trong mắt tia băng giá ngày càng đậm.
Ôn Noãn thật không biết nên trả lời như thế nào, á khẩu đứng đó, cắn môi không trả lời.
”Chưa xác nhận được hắn có phải người hạ độc hay không, ngươi đã cho dụng hình?” Ngữ khí của nàng lại đi xuống một bậc, độ ấm cũng không còn một chút nào. Chỉ cần nhìn đến Trần Phúc đau khổ nằm trên giường, nàng đã không tài nào chịu nổi.
”Ngươi có quyền dụng hình sao?” Nàng liên tục hỏi, dồn Ôn Noãn vào đường cùng, không cách nào biện minh.
”Tại sao không? Ta là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất, ta có tất cả mọi quyền!” Nàng ta không cam tâm, lớn miệng hô.
”Hay cho câu “quý phi được sủng ái nhất có tất cả mọi quyền“.” Hiên Viên Triệt không thể nào đứng yên trong góc phòng được nữa, khoan thai bước ra ngoài, bạc môi nhếch lên, mắt âm lãnh nhìn Ôn Noãn đang chết trân, trợn trừng mắt nhìn hắn.
”Hoàng thượng…?!”