Đọc truyện Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng – Chương 12
Đợi đến khi Hiên Viên Triệt đã đi xa nàng mới dám ló cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, xấu hổ cắn môi, mặt đều muốn nhỏ ra máu.
Nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Trúc đứng bên cạnh cười tủm tỉm, nàng thực bất mãn, môi nhỏ chu lên.
”Các muội thật quá đáng!”
Nhìn bộ dạng chật vật của nàng thực đáng thương, Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc cố gắng áp chế buồn cười trong lòng, cẩn thận giúp nàng vận y phục.
”Tiểu thư, hôm nay Hoàng thượng thật khác a!” Tiểu Thanh vừa chảy tóc cho nàng vừa lên tiếng nói.
”Đúng nha.” Tiểu Trúc đứng bên cạnh cũng lên tiếng hùa theo.
Các nàng nói thật đúng, hôm nay Hiên Viên Triệt quả thực là khác lạ vô cùng, khiến nàng có chút khó tiếp thu được.
Nhưng mà khác lạ theo chiều hướng tích cực a! Hắn từ nguy hiểm, lạnh lùng đùng một cái biến thành ôn nhu với nàng, thậm chí là đút thuốc cho nàng uống, thực tâm nàng có chút vui sướng. Còn có…
Ách, chỉ mới nghĩ đến đã bị nàng ép buộc đóng tâm trí lại, không cho bản thân nghĩ đến nữa, hai má phủ lên một tầng hồng phấn xinh đẹp.
”Khụ, tiểu thư, người nghĩ gì chúng muội đều biết a!” Tiểu Thanh ho khan vài tiếng, vạch mặt nàng, cùng Tiểu Trúc bên cạnh dùng hết sức nén cười.
Nàng bất mãn bĩu môi, mặt càng thêm hồng. Không thèm để ý các nàng, nàng bước đến bàn, tự mình rót nước uống.
Vén khăn che mặt ra, nhưng là vén hoài không được. Nàng không có mạng che?
Chợt nhận ra bản thân sớm không còn che đi dung nhan khuynh thành nữa, nàng trợn to mắt, miệng cũng há to.
”Khăn che mặt của ta đâu?”
”Đến bây giờ tiểu thư mới phát hiện sao?”
”Chẳng phải là lúc đi tắm người đã cởi bỏ rồi hay sao?”
Tiểu Trúc, Tiểu Thanh cũng ngạc nhiên, đến bây giờ mới nhận ra, tiểu thư các nàng đúng là chậm trễ thật a!
”Tức là… “ Hiên Viên Triệt đã nhìn thấy mặt của nàng!
Nàng cuống quít cả lên, nhất thời không biết đến phải làm gì. Có khi nào hắn nói nàng giấu hắn, chính là tội khi quân, mang nàng ra pháp trường chém không?
Nàng giật thót tim với suy nghĩ của mình, không chần chừ nắm lấy cái cổ trắng nõn của mình, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
”Tiểu thư, người sao vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của nàng, Tiểu Thanh hỏi, bước lên ngồi cạnh nàng, gỡ tay đang nắm cổ sờ tới sờ lui của nàng.
”Ta sẽ bị chém đầu a!” Nàng nói như mếu, ô ô, nàng muốn về nhà. Từ lúc đến đây, không biết nàng đã suýt bị chém đầu bao nhiêu lần.
Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc thiếu chút nữa đã sặc nước miếng với nàng, lau lau mồ hôi hột trên trán.
”Người nghĩ nhiều quá rồi, nếu Hoàng thượng muốn chém đầu người thì đã chém từ lúc người tỉnh dậy rồi, hoặc là ngay lúc hôn mê, trực tiếp lôi ra chém luôn!”
”Đúng đúng, càng không cần hao tâm tổn sức đút từng muỗng thuốc cho người.”
Bây giờ các nàng mới biết, tiểu thư các nàng lại có lúc đầu óc ngưng trệ như thế.
”Nha, các muội nói cũng đúng.”
Nghe Tiểu Thanh, Tiểu Trúc nói nàng mới an tầm buông tay ra, tim treo ở cổ họng cũng được trở về vị trí cũ.
”Được rồi, tiểu thư đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, người vẫn còn chưa khỏe đâu.”
Tiểu Trúc hảo tâm nhắc nhở nàng, cùng Tiểu Thanh đỡ nàng lên giường, ép nàng ngủ cho bằng được. Dù gì bây giờ cũng còn rất tối, các nàng thực buồn ngủ, không thể nào cùng nàng tiếp chuyện, càng không muốn bị nàng hại chết.
Nàng đều bị lo sợ đánh bay mất buồn ngủ rồi, nhìn thấy Thanh nhi cùng Trúc nhi khuất bóng, liền bật người dậy. Buồn chán chống cằm, chợt, mắt tròn giảo hoạt mở to, miệng cười vô cùng gian.
”Nhân lúc trời tối ra bên ngoài đi chơi vậy!” Nàng đã sớm trục xuất đi kí ức lúc lén lút ra ngoài gặp phải Hiên Viên Triệt!
”Nha, trời còn tối vậy sao?” Chắc là đang ở giờ Sửu. (một đến ba giờ sáng)
Nàng vừa bước chân ra khỏi tẩm cung liền nghe đâu đó có tiếng đàn réo rắt, tiếng đàn kia thật mê người, khiến tâm nàng không tự chủ bị cuốn vào, cơ thể lần nữa muốn vũ theo tiếng đàn kia.
Nàng không khỏi rảo bước chân đi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh du dương mê luyến lòng người.
Rốt cuộc cũng tìm ra, ngây ngốc nhìn người ngồi trong đình viện, bóng người thon dài xinh đẹp dưới ánh trăng rực rỡ tuyệt đẹp, ngón tay trắng nõn tinh tế lướt nhẹ trên đàn. Người kia chợt ngẩng mặt lên cười yêu mị nhìn nàng.
Liền tức khắc nàng nhìn rõ dung mạo yêu nghiệt, đẹp tựa thiên tiên của người kia. Là Thường Hiên!