Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 95: Mặc ôn khanh ngang qua
Bởi vì Tình Thược sợ Tinh Thu quen biết phải hạng người xấu. Tuy nhiên Tinh Thu biết không nên nói ra.
Tân Phương Phương bên này cười ngượng, hiểu rằng nếu không nhận lời, Tinh Thu sẽ tiếp tục, vì vậy nàng gật đầu cất giọng: “Nếu đã thế thì lần sau gặp gỡ, ta cũng tò mò muốn biết ca ca người như thế nào.”
“Ha ha, người an tâm, ca ca ta rất tốt, tính tình nhu hòa, không chỉ vậy còn tuấn lãng nữa.” Tinh Thu cười nói, không quên khen ngợi ca ca nhà mình.
Tân Phương Phương cũng cười, nàng tự nhiên ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhưng trong phút chốc đôi mắt lướt qua Túy Hồng Lâu lại vô tình nhìn thấy Mặc Ôn Khanh trên lâu cao, một thân rực rỡ huyết y, Tân Phương Phương còn có thể thấy Mặc Ôn Khanh đang đưa mắt về phía này.
Khoảng cách nhau chẳng xa, nàng nếu như không lầm nam tử ấy là quan sát nàng.
Quan sát?!
Nhận thức điều này, Tân Phương Phương hơi ngừng cười, vẻ mặt khó hiểu đối với Mặc Ôn Khanh.
Người này là bằng hữu của Huyền Uyên Thành, đợt trước nàng từng gặp mặt qua.
Chỉ một lần gặp, giờ nàng cải trang khác xa chắc hẳn không nhận ra, nhưng Mặc Ôn Khanh vẫn cứ nhìn qua, hai mắt tựa hồ tìm tòi gì đó… Hay do bộ dạng nàng khác biệt quá?
Mải miết suy nghĩ mà Tân Phương Phương không hay biết Tính Thu bên cạnh cũng sớm ngẩng mặt nhìn lên, khi nàng thức tỉnh phát giác chuyện này tắm liền nhảy lên.
Vô thức nghĩ đến lời Lâm Khắc nói trước khi đi.
Tinh Thu đến đây đơn giản là để ngắm nhìn một ai.
Thế hóa ra là ngắm trai hử? Như thế có phải hai con người trước mắt đang nhìn nhau không? Bởi vì Tinh Thu đứng gần nàng, hướng nhìn của Mặc Ôn Khanh có thể hướng Tinh Thu nữa.
Ôi trời, đây là ánh mắt hẹn hò, liếc mắt đưa tình!
Tân Phương Phương cảm nhận mình có thể dùng đề tài yêu đương để nói, nên nhanh chóng hạ giọng hỏi: “Tinh Thu, có phải nam nhân kia đang nhìn chúng ta không?”
Tinh Thu còn đang đắm chìm trong ánh mắt của Mặc Ôn Khanh, bỗng nghe tiếng hỏi của Tân Phương Phương thì tức khắc tỉnh táo.
Biết bản thân thất thần vì người trên cao, Tinh Thu đỏ mặt ngượng ngùng, “Chắc, chắc vậy…”
“Không đúng, ta thấy nam nhân đó nhìn người nha? Tinh Thu quen biết sao? Khoan, sao mặt người đỏ thế.” Tân Phương Phương vừa nói vừa giơ tay sờ lên mặt Tính Thu.
Quả nhiên nóng nóng sự rung động thiếu nữ biểu hiện rõ ràng trên gò má nhỏ.
Bị sờ mặt, Tinh Thu càng xấu hổ hơn, theo bản năng tránh né rồi lắp bắp trả lời: “Làm gì, gì có chuyện đó, Mặc công tử sẽ không để ý ta đâu.”
“A, thì ra là gọi Mặc công tử, có phải người thích Mặc công tử không hử?” Tân Phương Phương tiếp tục trêu ghẹo, Tinh Thu ngày một đỏ mặt tía tai phủ nhận.
Phần Mặc Ôn Khanh trên cao, vẫn đang nhìn hai nữ tử trêu đùa nhau, thực chất ánh mắt Mặc Ôn Khanh đặt vào Tân Phương Phương cải trang ấy.
Quan sát một hồi lâu, Mặc Ôn Khanh cũng nhận ra sau lớp mặt nạ kẻ xấu xí là Tân Phương Phương.
Y thật không nghĩ ngày hôm nay gặp được nữ tử này, còn là trong hoàn cảnh cải trang giao du với người của Nam Quán.
Mặc Ôn Khanh bản tính tò mò thích đến những nơi mới mẻ để khám phá, mặc kệ là địa phương thế nào, nên đã từng đặt chân vào Nam Quán, biết được một số người, trong ấy có Tinh Thu.
Mà không nghĩ tới vì nhị tiểu thư Tân phủ, Tân Phương Phương có quan hệ tới những người đắc thù thế.
Mặc Ôn Khanh nghĩ lại thì các tin đồn gần đây từ Tân phủ thì đây không là bất ngờ.
Nhưng cái mà y thắc mắc là thân tỉ tỉ mà muội muội bị tổn thương, vẫn đi cùng người liên quan là Tinh Thu thì bằng hữu thân thiết hay đây lại là âm mưu khác?
Mặc Ôn Khanh giây phút suy đoán, quyết định kêu người nô tài của mình xuống theo sau hai người.
…
Tân Phương Phương và Tinh Thu cùng nhau trở về khi trời chiều, tạm biệt Tinh Thu ở tại cửa Nam Quán, ngay lúc bóng dáng nàng rời đi, Tinh Thược từ bên trong đi ra kéo tay Tinh Thu.
“Thu Thu, đó là Cộc Lan mà muội nói đúng không?” Tinh Thược tức thì hỏi một câu.
Nhìn nét mặt Tinh Thược nghiêm túc, Tinh Thu không khỏi ngờ vực đáp: “Là Cộc Lan, ca ca, huynh làm sao vậy?”
“Vậy muội nhớ hai ta từng bàn như nào chứ?” Tinh Thược đưa ánh mắt ẩn ý về Tinh Thu.
“Nhưng… muội sợ con vật đó. Vả lại muội thấy Cộc Lan có hoàn cảnh giống như chúng ta, Cộc Lan có đệ đệ hay ốm, người đệ đệ kia cũng như muội thích ăn hồ lô ngào đường.” Tinh Thu nhăn mặt, mếu máo nói.
Tinh Thược thở dài, thấp giọng khuyên: “Đến bước đường này rồi, có gì để sợ nữa? Thu Thu à, Cộc Lan rất có thể là người đó giả dạng để quen muội, cái nàng ta nói không thể tin! Cần thiết nhất bây giờ buộc phải thứ nghiệm nàng ta một phen, nếu đúng, chủ nhân phía trên sẽ có thưởng! Chẳng lẽ muội không muốn?”
Tinh Thu mím môi không lên tiếng, ngược lại đôi mắt lay động.
Lúc trước chuyện ca ca và Tân Cầm Nhi xảy ra, Tinh Thu được nhắc nhở cẩn thận, đề phòng có ai người Tân phủ tiếp cận mình. Rồi có Cộc Lan, Tinh Thu không ngần ngại nói tới.
Chính vì vậy Tinh Thược kêu thử nghiệm như giờ.
Tinh Thu chưa thử nghiệm là tin Cộc Lan chán thật không lừa người, hai là vật thử kia Tinh Thu không dám động vào.
Nó quá ghê!