Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 87: Một cái bẫy


Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 87: Một cái bẫy

Thời điểm Tân Cầm Nhi tỉnh lại đã là chín ngày sau, đó cũng là lúc tin đồn về Tân Cầm Nhi lan tràn bên ngoài, như dự cảm trong lòng của tất cả.

Tân Phương Phương khi ấy dự định kêu Nhị di nương ra lệnh cấm người trong phủ thảo luận về những tin đồn ngoài kia. nhưng vừa nhắc đến Nhị di nương đã nói chuyện này Thừa Tướng căn dặn từ lâu.

Khiến Tân Phương Phương nhướng mày, chợt vỗ tay hiểu ra hai lý do hành động của Thừa Tướng.

Một là chính như không muốn những chuyện ấy tuôn tới bên tai Tân Cầm Nhi, lo tránh cho Tân Cầm Nhi bị ảnh hưởng đến tinh thần. Hai là ông cảm thấy phiền hoặc mệt mỏi khi luân phiên nghe các lời bên ngoài rồi.

Cũng có thể là Thừa Tướng chỉ định ra thêm quy tắc để Tân phủ có trật tự, để cho gia nhân không vì chuyện ngoài mà lơ là làm việc.

Tuy nhiên vì cái gì cũng nên suy đến hướng có tình thân, bởi Thừa Tướng vẫn là phụ thân trước sau có thương yêu con mình.

Nên Tân Phương Phương khi thăm Tân Cầm Nhi, trông Tân Cầm Nhi có chút sợ sệt kháng cự Thừa Tướng, nàng lập tức cùng mọi người trấn an, níu lấy tình cảm cha con sắp rơi xuống.


Được một hồi khuyên nhủ, Tân Cầm Nhi rốt cuộc đỡ hơn, nhưng sau lại đột ngột phản ứng nghẹn ngào, khóc lóc khàn giọng kể chuyện đằng sau trước đó: “Muội vốn như bao lần gặp Tinh Thược, chỉ là Tinh Thược khi ấy đột nhiên không lạnh nhạt, hắn vô cùng vui vẻ, thân thiết nói chuyện cùng muội…”

Không riêng ngày đó, mà những ngày tiếp theo đều vui mừng ra mặt khi gặp nhau, tự nhiên tiếp đãi. Ngoài ra Tinh Thược còn tự nói rằng sẽ chẳng để nàng ta phải chờ đợi thêm nữa.

Biểu hiện nhận thức quan tâm người bên cạnh từ hắn, làm Tân Cầm Nhi tưởng hắn đã rung động. Nghĩ người trong lòng mình có tình như vậy, nàng ta đương nhiên mừng rỡ tới nỗi không suy xét gì.

Để cho Tinh Thược lừa gạt, thành công ở đêm hôm qua… Sự thực thất trinh là do bị hạ thuốc.

Lúc đó Tân Cầm Nhi uống trà do Tinh Thược đưa, rồi cảm thấy mơ hồ muốn ngủ, trước khi mất đi ý thức, đôi mắt khi đó vô tình trông thấy Tinh Thược và bóng lưng một nữ tử khác cùng giọng nói của ả: “Nếu làm tốt việc này, món quà sinh thần của chủ tử ngươi sẽ đến đúng lúc, chủ tử vui mừng khẳng định thừa nhận công lao của người.”

Đoạn đối thoại cả hai, Tân Cầm Nhi chỉ nghe kịp một lời kia xong ngất đi, tỉnh lại đập vào mắt đã là tráng cảnh nàng ta và Tinh Thược trên giường, người Nam Quán xông vào phòng, hai người giống như đôi nam nữ lén lút bị bắt tại trận.

Thời khắc ấy Tân Cầm Nhi cái gì cũng nghe không lọt, chỉ hoảng loạn, tức giận chấp vấn Tinh Thược.

Nhưng con người đó im ắng không đáp, trên gương mặt ưa nhìn kia hiện hữu nụ cười nhạt. Tinh Thược cứ thế cho tới khoảng khắc nàng ta bị người ném ra ngoài.

Không một lời giải thích, không có nổi câu đáp trả, Tân Cầm Nhi tức thì nhận ra mọi việc đều là gian trá. Dựa vào đoạn nói chuyện trước, Tinh Thược là làm theo lệnh người khác.

Sự thật này tàn nhẫn, mất lòng, khiến nội tâm người trong cuộc là Tân Cầm Nhi không ngừng rối loạn và bị đả kích.


Mất đi trong sạch, người trong lòng lừa gạt một đường, đối diện phụ thân không lời an ủi, đối với một người thâm tâm suy nghĩ nhiều mà nói là thương tổn thêm tổn thương. Không tránh khỏi rơi vào bế tắc, cuống cuồng.

“Là muội ngu ngốc, liên lụy mọi người rồi.” Tân Cầm Nhi đem câu hối hận thốt lên. Nước mắt lã chã rơi, bộ dạng bi ai, oán ai xem kẽ nỗi tủi nhục, ai nấy trong phòng nhìn thấy cũng xót xa theo.

Tân Phương Phương nghe hết câu chuyện, lòng thập phần lạnh xuống, nhưng nàng không quên ôm lấy Tân Cầm Nhi, cất tiếng nhẹ nhàng nói: “Mọi việc gác qua một bên đi, giờ cái quan trọng là dưỡng thương thật tốt.”

Mặc kệ mục đích của Tinh thược hay người chủ tử là gì, hiện tại cần lo cho Tân Cầm Nhi hồi phục trước tiên, đương nhiên chuyện đã xảy đến theo lời Tân Cầm Nhi nói là âm mưu thì khẳng định phải tra rõ.

Không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm được.

Tân Cầm Nhi nghe lời gật đầu, ôm chặt Tân Phương Phương, trong vô thức bàn tay sờ thấy vết thương trên người nàng, Tân Cầm Nhi bừng tỉnh nói: “Nhị tỉ, giá mà ngày đó muội đủ tỉnh táo để giải thích với phụ thân, thì Tam di nương lẫn tỉ sẽ không phải chịu  khổ cùng muội… Thật sự xin lỗi!”

Tâm trí rối rắm, suy nghĩ không thấu đáo, mất bình tĩnh tuôn ra những lời kia để phụ thân tức giận.

“Được rồi, đã không sao nữa.” Tân Phương Phương mỉm cười xoa tóc Tân Cầm Nhi, người bên cạnh cũng buông lời vỗ về.


Ngày hôm sau.

Tân Phương Phương đang ở bên cạnh nhìn Tân Cầm Nhi ngủ, thì một nô tì đi vào thông báo Mạc Kim Tân đến thăm. Nàng có chút không ngờ nhưng lại chẳng có ý đi xem, định bảo Nhị di nương ra tiếp đón, mà nô tì lại báo: “Mạc tiểu thư có chuyện muốn nói với Nhị tiểu thư, còn bảo có liên quan đến Tam tiểu thư nữa.”

Tân Phương Phương nghe nô tì nói, đôi mày nàng cau lại, tuy nhiên vẫn không muốn gặp mấy

Bởi lẽ móng tay có thể mọc lại, nhưng thù bận và chán ghét khó phai.

[Vẫn phải hẹn các chế thêm tuần hoặc ba bốn ngày nữa.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.