Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 72: Hàn phong vũ trở về!
Một tháng trôi qua, Tân Phương Phương an vị trong phòng làm quân hót phân cho đàn tiểu hắc cẩu, ngoài ra nàng không thể đích thân ra vào các nơi nên đã nhờ nô tì hỏi thăm vài người từng chăn nuôi cẩu cho mình. Xong đem những gì nô tì hỏi được ghi ra giấy tích lũy lại cho đàn tiểu hắc cẩu, sau khi ghi một hàng chữ dài như dải lụa mà Mạc Kim Tân dùng múa, nàng chợt nhận thức hóa ra nuôi cẩu không dễ!
Nhất là khi bọn chúng còn nhỏ như giờ, đại khái từ hiệu tại đến lúc chúng bày tháng tuổi gần trưởng thành mới miễn cưỡng không lo ốm đau. Có người nhắc nhở rằng tiết trời hiện tại nắng nóng thất thường, khả năng cẩu con sinh bệnh không qua khỏi rất cao, nàng khẳng định phải trông chừng cẩn thận.
Nhìn đàn tiểu hắc cẩu ngủ say, bụng no nê sữa mẹ, Tân Phương Phương nghĩ đến cảnh tượng bản thân sơ sót khiến chúng lăn quay ra rồi lần lượt phải đào đất chôn cất, nàng nhịn không được rùng mình lắc đầu, giờ đêm rồi, nghĩ nữa tí lại khó ngủ! Với cả điều chẳng may như thế, không thể nghĩ tiếp.
Tân Phương Phương giơ tay vỗ mặt cho tỉnh táo, sau đem tay sờ xuống đầu Tiểu cẩu, cất tiếng nhắc nhở: “Đi đi, đi đại tiện đi. Xong đóng cửa đi ngủ.” Tiểu cẩu nghe nàng nói xong, nó lập tức đứng lên, từ chỗ đàn con đi tới cánh cửa đang hé mở. Trông Tiểu cẩu nhẹ nhàng bước ra ngoài, nàng ngáp một cái đôi mắt lịm dần.
Chỉ là thời điểm tiếng két từ cánh cửa vang lên, tưởng chừng Tiểu cẩu đã trở lại, nhưng bên tai Tân Phương Phương nghe thấy Tiểu cẩu phía ngoài sủa lên gắt gao liên tục, lúc này nàng mới ngờ vực nhìn về hướng cửa tự đóng chặt kia, dưới ánh nến lung lay, hai mắt nàng mơ hồ nhìn thấy vết máu tươi xa lạ dính bên trên ấy. Chỉ chốc lát có dự cảm không tốt hiện hữu trong lòng, nàng mím môi hơi suy nghĩ rồi đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, cũng khẽ khàng chuyển chân bước xuống giường, hồi sau cất giọng thăm dò: “Là ai! Người hay quỷ mau bước ra, nếu không ta gọi người vào!”
Tiểu cẩu sủa nhiều như thế, cánh cửa ban đầu thì vốn dĩ hé mở sạch sẽ, hiện tượng này không giống là ma quỷ, nhưng mà nếu là người nàng lập tức kêu lên!
Tân Phương Phương vừa suy đoán vừa mở to mắt quan sát xung quanh, kĩ lưỡng nhìn xem có thứ gì lộ ra, đúng khoảng khắc đôi mắt chuyển đến chỗ tối tăm, nơi mà ánh nến chẳng chiếu tới trong phòng rộng, một bóng dáng nhỏ như nữ tử dần phơi bày trước nàng, người kia hắc y bao bọc quanh thân không sơ hở, dáng người không cao, bước chân đi chậm chạp lưng chừng, đối phương ánh mắt yếu ớt đối diện nàng, hắn ta dùng tay che ngực, tuy không biết vì sao nhưng nàng thấy rõ dòng máu tươi từ bờ ngực hắn chảy ra lên lỏi qua những kẽ ngón tay rồi tí tách rơi xuống đất. Cảnh tượng đập vào mắt, dù đã có chuẩn bị nàng vẫn không giấu nổi kinh ngạc há miệng, trợn mắt hơn khi trông thấy đối phương gỡ khăn che mặt.
Gương mặt đối phương nhỏ nhắn sở hữu đôi mắt mang hơi sương long lanh tựa ngọc sáng, làn mi mắt dài cong như lông vũ, cánh môi căng mọng như có như không bị tái nhợt. Dung nhan ấy dạng bán năm bán nữ nhưng xinh đẹp lạ thường có sự quen thuộc sớm lâu.
Ôi phụ thân ơi! Hàn Phong Vũ!
Hàn Phong Vũ bên này cũng nhận thức được Tân Phương Phương, chỉ là vết thương trên người nặng nề đầu đau nhói khiến hắn khó khăn chuyển động lẫn nói chuyện, mãi đến sau hắn mới gắng gượng tuôn ra từng chữ một: “Phương Phương, là ta, đừng hét lên.” Hắn gắng sức nhà chữ mà giọng nói như ban đầu nhẹ nhàng ấm áp nhắc tên nàng.
Hai chữ Phương Phương chất chứa tình cảm lọt tai kéo Tân Phương Phương tỉnh lại từ bỡ ngỡ, nàng khép miệng mình vào, chân vô thức lùi về sau, nhíu đôi lông mày, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Huynh tại sao xuất hiện ở chỗ ta?”
Hàn Phong Vũ phía trước nàng, nàng không thấu sao tự dưng đêm hôm xuất hiện, còn là ở tình trạng bị thương… Theo như nội dung nàng nhớ không lầm thì thời gian này hắn trở về rồi, cơ mà sẽ không va chạm phải Tân Phương Phương, càng không phải rơi xuống hoàn cảnh hiện tại!?
Không đúng! Có tình tiết như vậy, Hàn Phong Vũ sau lần trúng độc không chỉ đi giải độc mà còn để Đoan Vương dạy võ công cho hắn, ngay khi vừa trở lại hắn võ công chưa tới đâu mà lập tức đi thăm dò phủ Thượng Thư, mục đích muốn tìm người thân của hắn. Kết quả không may bị người của Thượng Thư phát hiện và đuổi giết, võ công trên người yếu kém, chính lẽ đó khi trốn chạy liền bị thương.
Điểm tình tiết ở sau cùng là Hàn Phong Vũ thương tích đầy mình ngã vào lòng Đoan Vương Gia để người lo lắng chăm sóc, chứ không có việc chạy tới phòng năng đâu!
Tình tiết do nàng xáo trộn hay là nàng nhớ lộn?
Tân Phương Phương bên này đầu óc một mảnh mờ mịt, không chắc chắn nghĩ ngợi, Hàn Phong Vũ bên kia lại lần nữa hé môi đáp: “Ta không cẩn thận bị người truy sát mới ra nông nỗi này, Phương Phương, đêm nay muội có thể cho ta trú tạm ở đây không? Ta thật sự hết sức lực để đi về Đoan Vương Phù rồi…”
[Mấy hôm vừa rồi không ra truyện vì cái điện thoại Pi hỏng phải đem đi sửa, mãi đến hôm nọ mới lấy được để giờ đăng truyện >