Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 42: Lời của phụ thân thừa tướng
Tân Phương Phương nhìn những đồ vật trước mắt, cái nào cái nấy đều phát sáng. Trâm cài tóc vàng ngọc, khắc chế tinh xảo, tơ lụa mềm mại, vừa nhìn là biết loại thượng hạng khó kiếm, còn vài thứ xa xỉ đồng loạt hướng nàng lung linh.
Nàng chớp chớp con mắt mình, đem ánh mắt ngu ngơ đặt tại Huyền Uyên Thành.
Những đồ vật này… Cho nàng? Có phải chàng hơi quá rồi? Dẫu gì thì nàng không sao, hình tượng bê bét nhưng chưa bị thương gì hết! Nếu nhận nhiều đồ như thế, ngại chết đó!
Tân Phương Phương suy nghĩ do dự, cuối cùng ánh mắt chuyển qua phụ thân Thừa tướng, khẽ khàng dùng ánh mắt hỏi ý Thừa tướng thế nào, nên nhận hay không nhận. Thừa tướng thấy nữ nhi mình bờ má nhỏ đo đỏ hiện ngượng ngùng, vì ai đôi mắt rối bời một mảnh kia, khiến ông âm thầm cười trong lòng, cũng lại càng chắc chắn nữ nhi động lòng, thích Ôn vương gia.
Ngay từ lần trước Phương Phương trở lại từ chỗ Ôn vương gia, ông thấy biểu hiện khác lạ rồi, sau ông mới cho Hoa Hoa sang thăm dò, kiểu như hỏi xem Ôn vương ra sao.
Và kết quả Phương Phương nói ra bằng điệu bộ tán thưởng, khen ngợi Ôn vương hết lời, so sánh khác hẳn với những nam nhân mà Phương Phương nhắc tới sẽ cau mày, phủ định hoặc gạt đi. Nghe Hoa Hoa bảo, ông hiểu là tâm tình thiếu nữ Phương Phương đang dao động vì Ôn vương người ta mất!
Nên ông bây giờ nhất thiết phải tạo cơ hội cho cả hai, bởi lẽ sợi tơ nhân duyên hai hướng trời ban, kết được hay không còn xem sức người nắm trói chặt.
Thừa tướng dự định xong xuôi trong đầu, lúc này mới đứng ra quyết định thay cho Tân Phương Phương: “Phương Phương, con còn không mau tạ ơn Ôn vương gia? Tiểu nữ nhà thần có chút chậm chạp, mong vương gia lượng thứ cho.” Câu sau Thừa tướng nhẹ giọng nói với Huyền Uyên Thành. Tân Phương Phương bên này nghe theo lời Thừa tướng, khom lưng tạ ơn.
Huyền Uyên Thành xua tay, ý tứ không vướng bận lễ tiết.
Khoảng thời gian tiếp theo Tân Phương Phương ngồi nghe Thừa tướng và Huyền Uyên Thành nói chuyện, tuy nhiên ở cuộc nói chuyện của hai người, Tân Phương Phương hoàn toàn mù tịt, nàng nghe không thấu, ngoài việc đáp lại vài ba câu khi đến đoạn người nói mình ra, nàng cứ xuyên suốt lặng yên cho tới khi kết thúc câu chuyện cuối.
Chờ tiễn Huyền Uyên Thành đi khỏi, Tân Phương Phương mới thở ra một hơi, nhìn bóng xe ngựa khuất xa nàng môi tự nhiên cong lên, tạo ra nụ cười mỉm.
Khi nhìn đủ, Tân Phương Phương dự định quay đầu, thì như nhìn thấy gì nên chợt dừng mắt, nàng lại ngoái nhìn ra phía ngoài đại môn, chỗ vài người đứng xa xa, ánh mắt tìm tỏi về bên này, ai nấy miệng to nhỏ, không rõ bàn tán gì.
Điệu bộ hướng nàng che tay che chân nói nói? Không phải là đưa nàng lên thớt chặt chém chứ?
Nghĩ thấy tình cảnh này, Tân Phương Phương chậc chậc hai tiếng.
Mấy người phía trước thật giống tổ tiên của các thánh hàng xóm thích soi mói, hoặc như người đi đường thấy chuyện liền dừng lại hóng hớt ở thời hiện đại!
“Phương Phương?” Tiếng Thừa tướng vang lên, khiến Tân Phương Phương bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ bản thân, nàng xoay người đi vào.
Đến cạnh Thừa tướng, nàng nhu thuận đáp: “Phụ thân có gì căn dặn nữ nhi?”
“Con thích Ôn vương gia đúng không?” Nghe Thừa tướng thẳng thắn hỏi ra một câu, Tân Phương Phương giật giật khóe mắt, chân đứng lung lay suýt ngã ngửa. Nàng phản ứng như vậy vì câu hỏi từ Thừa tướng quá đỗi thẳng thừng và đột ngột, đến mức muốn đột quỵ luôn.
Phụ thân là nhìn ra cảm xúc của nàng, hay có mục đích mới hỏi dò? Phải chăng định kiếm nghề nguyệt lão bà Mai?
Thôi được rồi! Là gì thì cũng giống nhau tốt cho nàng mà! Dựa vào phụ thân luôn là cha tốt!
Phần nàng thích chàng không? Dường như có chút… Sau hai lần gặp mặt, nàng có xấu hổ ở cả hai lần, có hảo cảm với chàng, đôi xúc cảm động lòng trước sự ôn nhu chàng cho! Có khi trí óc nhớ về chàng, thời gian nhàm chán là tùy tiện cầm đồ vật chàng trao lên nghịch. Nhưng chừng ấy vẫn quá ít ỏi để nhận định một cái gì.
Với nàng giao thỏa nhiều lần hơn, tích góp cảm xúc bản thân vì chàng hiện hình, lúc đó mới có cơ sở vững chắc quyết định. Bởi lỡ là nàng cảm nắng, rung động thoáng qua thôi thì sao đây? Suy cho cùng linh tinh trong lòng còn tạm, chứ lời tuôn khỏi miệng, thận trọng vẫn chẳng thừa!
Có câu họa từ miệng ra mà!
Tân Phương Phương mím môi, suy nghĩ xong, nàng điều chỉnh tư thế bình tĩnh đáp lại Thừa tướng: “Phụ thân, nữ nhi thấy mình còn mơ hồ về chuyện tình cảm, nên chưa có nhận thức được vấn đề này.”
Thừa tướng nhẹ ừ, ánh mắt lóe lên tia thất vọng, chỉ là rất nhanh giấu giếm đi, bình thường nói lại: “Không sao, còn nhiều cơ hội. Ta mong rằng con sớm định được, để thuận đường nắm bắt.”
“Ý của phụ thân nữ nhi ngu ngốc chưa hiểu, phụ thân có thể chỉ rõ không?” Hỏi rồi Tân Phương Phương mở to mắt, chờ đợi nhìn Thừa tướng.
Thừa tướng cười như không cười phất tay, “Ta là căn dặn trước thôi, có gì về sau con sẽ hiểu cả. Thôi con trở về đi, ta cũng đi xử lí công vụ.”
“Phụ thân? Ơ ơ ơ…” Tân Phương chưa kịp nói gì, Thừa tướng đã bước đi xa, bỏ lại nàng ơ ơ ngơ ngác, có câu hỏi chẳng ai giải đáp.