Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 39: Trả lời của chàng 2


Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 39: Trả lời của chàng 2

Tình cảnh đó trông thì chàng rất dễ dàng buông bỏ, nhưng sâu thâm tâm chàng vẫn là vướng mắc một nỗi đau, đau đớn cuộc tình dang dở, tình cảm tích tụ dày xéo tim gan suốt từ lúc xa rời Tuyết Chi.

Tự hỏi bản thân và Tuyết Chi chỉ đi tới đây thôi ư?

Chàng không hiểu tại sao mọi việc đi đến bước đường đó, nhìn chẳng thấu lí do Thái tử xen vào chia cắt uyên ương. Thái tử là huynh trưởng chàng, chung huyết thống, thuở nhỏ kề cạnh, khoảng thời gian đẹp đẽ.

Lớn lên tuy không phải huynh đệ tình thâm, là không có việc xích mích, mâu thuẫn nhau, cớ gì tàn độc chàng?

Nhưng năm năm rồi, chàng cũng không như trước kia đau thấu tâm mình, sớm quen thuộc với những gì xảy đến.

Chỉ là đôi lúc xót xa khi ngẫu nhiên nghe thấy người nói nàng ấy hiện tại ra sao. Tuyết Chi vui buồn lẫn lộn, thi thoảng một khắc nhắc đến tên chàng, mà trong khắc đó tức thì vài giọt lệ rơi rớt, bộ dạng khổ tâm, ưu sầu. Dường như còn luyến thương chàng.


Nếu vậy, quá đỗi trớ trêu đi?

Cả hai người mang cảm xúc giống nhau, bởi lẽ còn yêu đối phương rất nhiều, tiếc rằng nhiêu đây vẫn chưa đủ vượt qua thế sự vô lường. Nên chỉ đành ôm tiếc nuối mối lương duyên lỡ dở.

Phần người kể, là người của chàng trước lúc đi ăm thầm để lại cạnh Tuyết Chi, chàng làm vậy đơn giản bảo vệ nàng ấy, có chuyện gì xảy đến nàng ấy cũng được cứu kịp thời.

Huyền Uyên Thành cầm ngọc bội, chính mình trầm tư hồi lâu, lâu đến mức ánh mắt nói rõ buồn bã.

“Vương gia.” Một tiếng gọi lành lạnh vang lên, không biết từ lúc nào bên cạnh Huyền Uyên Thành xuất hiện thêm hắc y nam nhân mang bộ mặt lạnh lùng. Không chỉ vậy, hắc y nam nhân còn tỏ thái độ cung kính cúi đầu với Huyền Uyên Thành.

“Chuyện của Tân tiểu thư, thuộc hạ tra ra rồi ạ!”

Huyền Uyên Thành nghe, chàng nâng ánh mắt nhìn hắc y nam nhân, chờ đợi câu tiếp theo.

“Thời gian trước có Tân nhị tiểu thư, Tân Phương Phương tham gia yến tiệc sinh thần Công chúa Hoa Uyên, nơi ấy chạm mặt Thái tử, các quan lại ở đấy đồng thời chứng kiến cảnh Tân nhị tiểu thư bị Thái tử nâng cằm, để ý đến. Thuộc hạ cũng tra từ lần đó Thái tử chưa hành động gì quá với Tân nhị tiểu thư.” Hắc y nam nhân lưu loát nói.

Huyền Uyên Thành nhếch môi cười, tay cất đi ngọc bội, chàng nhàn nhạt cất giọng: “Kẻ nào đi săn thú thì cũng phải chờ thời cơ tốt bắt lấy con mồi mà. Huống hồ mục tiêu đợt này Thái tử nhắm đến khá đặc biệt.”

“Vâng! Nhưng vương gia… thuộc hạ khó hiểu Thừa tướng có nhiều nữ nhi như vậy, lỡ ý của Thừa tướng là bảo vệ tất cả thì sao?” Tiêu Huỳnh [Hắc y nam nhân] khẽ hỏi lại.


Tiêu Huỳnh có thắc mắc này từ lúc còn ở Hà Dương, Thừa tướng phái người gửi tới bức thư kèm mảnh ngọc bội, thư ghi rằng mong vương gia nhà hắn có thể giúp đỡ một việc là che trở nữ nhi của ông ấy khỏi tay Thái tử. Mà không nói rõ trọng điểm là người nào trong số nữ nhi của ông ấy.

Vương gia sai hắn đi điều tra mọi thông tin gần nhất liên quan tới nữ nhi Thừa tướng, hắn nhanh đi làm, bảy ngày điều tra ra Tân Phương Phương, Nhị tiểu thư, đích nữ Tân phủ mới về, va chạm phải Thái tử. Tân Phương Phương ấy hôm qua bị ba con cẩu vương gia nuôi trêu chọc, xong chính tay vương gia cứu Tân Phương Phương, lại vô ý phát hiện nửa mảnh ngọc bội trên người nữ nhân ấy!

Chừng đó thông tin còn chưa xác định được gì!

Nếu Thừa tướng muốn vương gia bảo hộ tất cả, thì khó cho vương gia nhà hắn, Thừa tướng có năm nữ nhi lận nha! Muốn kiểm soát được hết? Ít nhất ba đầu sáu tay! Chưa kể nếu rơi vào tình trạng đặc biệt, năm người cùng lúc gặp nạn, vương gia phải ba chân bốn cẳng đi cứu!

Nghĩ thôi mà mệt người rồi!

“Ngươi thấy Thừa tướng là người tham lam, không biết chừng mực?” Huyền Uyên Thành liếc mắt nhìn Tiêu Huỳnh, ánh mắt đầy ý vị.

Tiêu Huỳnh mím môi, gương mặt đơ đơ tăng cao, mở miệng đáp: “Lòng người khó đoán, thuộc hạ lo lắng vương gia vì đó khổ nhọc ạ!”


“Được rồi, ta hiểu mà. Tiêu Huỳnh lo cho ta, vậy ngươi canh chưng Đại cẩu, Nhị cẩu, Tam cẩu, không để bọn nó chạy loạn đi. Chuyện kia ta biết sắp xếp!” Huyền Uyên Thành gật đầu, căn dặn Tiêu Huỳnh thêm vài câu, chờ Tiêu Huỳnh dạ vâng, động tác đi làm, chàng mới đứng lên quay lưng, cất bước.

Như chàng biết Thừa tướng là người nghiêm chỉnh, nhiều năm dốc lòng cống hiến cho triều đình Tiên quốc, khổ lao công lao pha trộn trên thân. Người thông minh ngồi yên ở vị trí Thừa tướng như ông ấy, ắt biết điểm nào đi hay dừng.

Nhưng khả năng Tiêu Huỳnh nói cũng là có thể đúng, mọi người đều biết ông ấy xưa nay luôn có yêu thương, chấp nhất con mình mà, chiều chuộng đó đương nhiên còn giới hạn sẽ trăm lần đáng quý, ngược lại quá giới hạn thành chuyện xấu xa.

Để không nhầm lẫn, thà rằng hỏi thẳng Thừa tướng, chắc chắn rồi chàng lập tức thực hiện!

Ai… rốt cuộc chàng và Thái tử thêm lần đối mặt,

[Chợt nhận ra tất cả nhân vật chủ yếu đều có tên mà mỗi Thừa tướng chưa có… Tội lỗi quá!]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.