Đọc truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? – Chương 29: Đại tỉ gả đi!
Cơ mà khoan! Sau lần ám sát, Hàn Phong Vũ trúng kịch độc do mũi tên gây nên, Huyền Quân Quân lo cho thê tử, bỏ qua tất thảy việc triều chính, thậm trí bỏ qua chuyện truy tìm chủ mưu đằng sau vụ việc thích sát. Hắn ta mời hết đại phu, cả thái y Hoàng cung để giải độc, mà không ai giải được.
Huyền Quân Quân lúc này nghĩ ra đưa Hàn Phong Vũ tới thôn Giang Hà, tìm thần y từng chữa trị Tân Phương Phương nàng.
Hai người sẽ ở thôn Giang Hà hơn nửa năm, thời điểm này cũng là đoạn thời gian tình cảm tiểu thụ, đại công phát triển, tăng nhanh. Cùng đại công phát hiện thơ ấu của Hàn Phong Vũ lẫn Tân Phương Phương tửng gắn bó bên nhau.
Tính đến lúc nàng dưỡng thương xong vẫn thừa hai tháng!
Vậy tức là hai tháng về sau, nàng không phải quản việc gặp nam chính?!
Tân Phương Phương mắt sáng hơn, đôi mắt có tinh thần chờ mong.
Thừa tướng thì nghe Tân Phương Phương kể, bàn tay bất giác nắm chặt, cảm xúc gương mặt chẳng thay đổi gì, mà thật ra xao động trong tâm.
Chuyện lần nọ Phương Phương gây nên, ông tới tạ lỗi Đoan vương, Đoan vương bề ngoài cười nói không sao, ông cũng tin rằng một người như Đoan vương mặt như lòng.
Đến lúc Đoan vương nửa úp nửa mở đề nghị ông đứng bên Đoan vương.
Ông từ khi bắt đầu làm quan cho đến giờ, như nhau không có ý nghĩ đứng về phía ai. Chỉ từng ngày bộn bề, lao đầu vào chức trách, việc triều chính, theo thời gian trôi, chẳng biết khi nào tóc đen bạc phai, tuổi tác già nua.
Trải qua năm tháng, đứng trên vị trí người ao ước, kẻ gọi Thừa tướng đại nhân, nhưng tới cuối, ông không còn khát vọng gì, sự mệt mỏi lan tràn.
Những người xung quanh lại ngày một nhiều, lôi kéo ông sang. Ông lắc đầu, chối từ bọn họ, cả Đoan vương, ông cũng khước từ.
Giờ ông chờ thời cơ, khi người tài xuất hiện, đảm nhiệm vị trí ông đứng, là ông được tránh đi sóng gió mà nhiều năm hứng chịu, vứt bỏ tham vọng cống hiến cho triều đình khi xưa.
Buông xuôi về với Tân phủ, thê tử, con cái, an bình hưởng tuổi già bản thân.
Ông nghĩ Đoan vương sẽ chẳng vì chuyện nhỏ thế mà so đo, ai ngờ suy nghĩ sai lần nữa.
Đoan vương hành động dù là cố ý hay hết cách thì cũng tổn thương nặng nề đến Phương Phương.
Nghĩ kĩ, ông không tin trong tình huống đó Đoan vương hết vật phóng, nội lực Đoan vương thế nào chứ? Cầm viên đá thôi cũng đánh người được!
Xem chừng phải nhanh chóng làm việc kia, để Phương Phương nhà ông an ổn.
Thừa tướng ngừng nghĩ, tay vuốt ve má Tân Phương Phương, ông từ tốn nói: “Phương Phương, con còn nhớ ta dặn con thế nào không?”
“Chú ý cẩn thận, ra ngoài nên phòng trước, ngó sau…” Tân Phương Phương được nhắc, nàng cười trừ với Thừa tướng, Thừa tướng nghiêm khắc vỗ lên đầu nàng tựa trừng phạt, xong rút tay về. Ông đổi giọng trầm: “Con đó! Miệng nói ghi nhớ nhưng đầu lại không thế! Khi nào khỏi bệnh, ta sẽ phạt con sau! Nghỉ ngơi tốt vào cho ta!”
Thừa tướng bỏ lại câu nói, trước lúc rời phòng, ông không quên kéo chăn cho Tân Phương Phương.
Tân Phương Phương trông cửa phòng đóng lại, Thừa tướng rời đi, nàng thở ra một hơi dài, chưa kịp phả hết hơi thì cửa phòng lại mở ra. Nàng giật mình, tưởng Thừa tướng phụ thân trở lại, vội điều chỉnh cảm xúc.
“Phương Phương.” Tân Phương Phương nghe giọng nữ nhân dịu dàng, nàng tự nhiên nhìn tới. Ra người vào là Đại tỉ,
Tân Phương Phương thả lỏng tâm tình, cười cười gọi: “Đại tỉ!”
Tân Diệu Liên tay bê chén canh còn bốc hơi thơm, mùi thanh nhẹ lưu chuyển mũi nàng. Đại tỉ hướng nàng cất tiếng: “Nhị muội, tỉ hầm ít canh cho muội, hi vọng muội sẽ thích.” Cái ánh mắt Đại tỉ thập phần ôn nhu, giọng điệu quan tâm nàng.
Tân Phương Phương cười càng tươi, vì sắp được ăn, bản tính ham ăn trỗi dậy, quên mất tay mình bị thương cấm động, nàng sơ ý cử động, tức thì đau nhói dâng cao.
Kêu lên một tiếng a, Tân Diệu Liên nhìn Nhị muội nhăn mày, đau đáu nhưng không xoa được, đáng thương cầu cứu.
“Ấy, để tỉ!” Tân Diệu Liên cẩn thận đặt chén canh qua bên, rồi lại cầm tay Tân Phương Phương trở về gối mềm, tiếp theo đỡ Tân Phương Phương dựa lên thành giường.
Tân Diệu Liên thuần thục làm hết, săn sóc chăm chút Tân Phương Phương.
Nàng nhìn Đại tỉ bê chén canh trong trong nâu nhạt, có hạt đen gì ấy, nhìn màu khá đẹp, mùi thơm, cuốn hút, kích thích nàng.
“Phương Phương, há miệng đi~ Từ từ thôi, kẻo nóng!” Đại tỉ lấy thìa múc canh nóng, thổi chút chút cho nguội bớt mới đưa qua nàng uống.
Tân Phương Phương cảm động uống lấy uống để, vui suýt rớt nước mắt.
Nàng bệnh, thương, Đại tận tâm chăm chút, thật tâm hỏi han, mấy ngày qua luôn cạnh nàng rất lâu, nói chuyện, đút nàng ăn, uống, tự tay làn món ngon ơi là ngon!
Đốt đèn cũng chả tìm ra ai như Đại tỉ nàng đâu! Tốt tình, tốt nết, thiện lương, đúng mực.
Thêu thùa, trù nghệ biết cả, cầm kì thi họa trong người, hiểu ý, nghe lời. Hoàng hoa khuê nữ.
Nhắc đến, Đại tỉ sắp gả đi, không như trước thong thả, tự do.
Gả vào Dương phủ là Đại tỉ phải toàn tâm ý ở bên đó, chẳng thời gian nữa.
Nghĩ buồn, buồn hơn là thành hôn Đại tỉ chính bảy ngày sau, nàng thế nào tham dự?