Đọc truyện Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du – Chương 28: Đạo tặc gia nhập
“Vô Danh, giờ này số lượng quái vật giảm nhanh như vậy, xem ra Ánh Nguyệt bọn họ mấy người chuyển vòng 2 đã trở về.” Sau khi Dương Dương Ái Cật Thảo bắn xong một mũi tên thành công treo một con quái, có chút uể oải nói.
“Ừ, thoáng cái đã có thể giết hơn mười con, khẳng định là bọn hắn không sai rồi.” Vô Danh Thiên Hạ nhìn xuống thanh nhiệm vụ, phía trên lượng quái vật rõ ràng biểu hiện: 10942/15000.
“Trời ơi, ban đầu vì sao phải tiếp nhiệm vụ này a, thực sự là tự mình giết sắp treo luôn rồi.” Ái Sát Đào Đào cũng nhịn không được oán giận lên, giết mãi không xong, tuy rằng kinh nghiệm là không tồi a, thế nhưng mình lại muốn giết quái, lại muốn bổ sung giá trị sinh mệnh của mọi người, ô ô, Ánh Nguyệt ngươi mau tới a, ta nhớ ngươi rồi.
“Nhịn xuống đi!” Tâm Duyến Phong Ẩm sau khi làm ma pháp xong, hiếm có nói một câu.
Tiểu Khả giật mình nhìn nàng, “Tâm Duyến ngươi lại có thể nói chuyện rồi.”
Đào Đào trắng mắt nhìn Tiểu Khả, “Tâm Duyến vốn là có thể nói chuyện được hay không, làm gì kinh ngạc như vậy.”
Tâm Duyến Phong Ẩm mặt hơi đỏ lên, trắng mắt nhìn hai người bắt đầu khắc khẩu, người ta vốn có thể nói mà, ai nói băng sơn mỹ nhân thì không thể nói chuyện chứ. Cùng bọn họ cùng đoàn người này một chỗ, nghĩ lạnh lùng cũng không nổi, thở dài, tiếp tục giết quái.
Hủy Diệt Nguyên Tố thì đứng ở một bên tiếp tục giết quái, một bên thì đông nhìn tây ngó, cười tủm tỉm không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Triệu Hoán Thuật.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu D cùng với năm bộ xương khô xuất hiện ở trước mặt mọi người, nga, còn có một thiếu niên.
“Tiểu D, ngươi đây là?” Vô Danh Thiên Hạ có chút phiền muộn, sao lại lòi ra bộ xương khô.
“Triệu Hoán Thuật của ta, có thể gọi 5 tiểu quái cấp 25.” Tiểu D đơn giản nói ra kỹ năng nghề nghiệp của mình. “Được rồi, đây là đạo tặc Vô Địch Nhục Bao Tử ta ở cửa động của hang quỷ gặp được.”
“Vô Địch Bánh Bao Thịt? Tên thật thú vị nga.” Hủy Diệt tiến gần qua, nhìn kỹ thiếu niên có chút ngại ngùng trước mặt.
“Ngươi chính là Vô Địch Bánh Bao Thịt thứ mười hai của đẳng cấp bảng, thứ ba của mỹ nhân bảng?” Vô Danh Thiên Hạ đối với tên thiếu niên này bắt đầu hiếu kỳ.
“Tên rất đặc biệt.” Tâm Duyến Phong Ẩm nhìn một chút nam sinh khuôn mặt đẹp không thua mình kia, không hổ là thứ ba của mỹ nhân bảng.
“Ngươi thích ăn bánh bao sao?” Dương Dương Ái Cật Thảo thẳng theo dõi hắn, hiếu kỳ hỏi.
Thấy Vô Địch Bánh Bao Thịt này lâm vào một mảnh trong bóng tối, trời ơi, này đều là mấy người nào a, đống ánh mắt kinh khủng như vậy, lão đại, ngươi mau tới a, ta cầm cự không nổi đâu.
“Ta trước giới thiệu một chút bản thân đi, ta chính là Vô Địch Bánh Bao Thịt thứ mười hai của đẳng cấp bảng, thứ ba của mỹ nhân bảng mà các ngươi nói, gọi Vô Địch được rồi, ta đây xác thực thích ăn bánh bao thịt, cho nên lấy cái tên này, còn có chính là đừng coi ta là trẻ con, ta năm nay đã 20 rồi.” Mỗi lần đều vì hình dạng của hắn thoạt nhìn không lớn bị mọi người coi là đứa nhỏ, đáng ghét.
Vừa nghe Vô Địch Bánh Bao Thịt giới thiệu mình như vậy, tất cả mọi người đem ánh mắt của mình nhìn kỹ tới trên đầu của Hủy Diệt, bên mình vừa tới có Nhất Lệ rồi, giờ lại thêm một người nữa, trời ơi, thế giới mặt búp bê đã tới rồi?
Sau một trận trầm mặc, Hủy Diệt dẫn đầu khôi phục, “Vô Địch, ngươi có muốn vào nhóm chúng ta không? Nhóm chúng ta vừa lúc còn có thể nhóm một người, giúp chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ đi, chúng ta đánh mệt mỏi quá nga.”
“Nhiệm vụ? Nội dung gì?” Vô Địch hiếu ký đứng lên.
“Đánh sạch toàn bộ quái ở đây, thì là xong rồi.” Vô Danh Thiên Hạ nói đơn giản ra. “Yên tâm, quái ở đây ở trước khi chúng ta chưa làm xong nhiệm vụ thì sẽ không nảy ra con mới đâu.”
“Vậy có phải nhân vật vào sau của đội các ngươi phải đánh quái hay không?” Vô Địch cẩn cẩn dực dực hỏi, lão đại bọn họ khẳng định sẽ tới, đến lúc đó…
“Ha ha, vậy thật tốt quá, bọn họ so sánh theo kinh nghiệm, tiện đường giúp chúng ta làm sạch quái, không tồi nga.” Vô Danh Thiên Hạ âm tà nở nụ cười.
Bánh Bao Thịt một giọt mồ hôi lạnh xông ra, trong lòng liên tục cầu khẩn lão đại nhà mình có thể mau chút tới đây. “Được rồi, ta thêm vào đội các ngươi.”
“Nga, chờ một chút, ta gửi tin tới cho Ánh Nguyệt.” Nói xong thì gửi cho ta còn đang một bên khổ cực giét quái một tin tức tới.
Vô Danh: Ánh Nguyệt, có người muốn vào nhóm.
Ta: ai a?
Bởi trước khi tách ra ta làm nhóm trưởng, cho nên đại ca không có cách nào, đành đem tin tức chia ra.
Vô Danh: Vô Địch Bánh Bao Thịt.
Ta: Vô Địch Bánh Bao Thịt? Chờ một chút, để ta trước cười đã.
Ta vừa nhìn tới cái tên này thì nhịn không được cuồng cười rộ lên, nhìn Nhất Thăng một bên, lo lắng nhìn ta, tiện đường vỗ vỗ sau lưng ta. Thật không ngờ lúc thấy cái tên đó, cư nhiên thì xuất hiện ở bên cạnh ta, còn nghĩ phải biết cùng ta một nhóm, tên của hắn quá chọc cười rồi.
Vô Danh: Ánh Nguyệt, ngươi có khỏe không, Nhất Thăng hiện tại có đúng ở bên cạnh ngươi không?
Ta: không có việc gì, ta cười xong rồi, Nhất Thăng là ở bên cạnh ta, không cần lo lắng mà.
Nói xong thì ở thanh tổ đội đưa vào tên người chơi Vô Địch Bánh Bao Thịt, một cái đề nghị tổ đội liền gửi ra.
Lập tức nhận được tin tức của Vô Địch Bánh Bao Thịt, ta lại gửi tin cho đại ca, gọi hắn kêu mấy người khác đem tần số nhóm mở ra, phòng ngừa vạn nhất hảo đúng lúc trao đổi.
Sau khi tắt đi mật ngữ, ta thoáng cái thì oa ở trong lòng Nhất Thăng, “Có một đạo tặc Vô Địch Bánh Bao Thịt gia nhập, ha hả, tên này thực sự, thực sự là…”
Ta nói còn chưa xong đã bị Nhất Thăng cúi đầu thoáng cái hôn xuống, nhìn khuôn mặt hé ra tươi cười kia, hé ra cái miệng nhỏ nhắn hợp lại kia, nhịn không được mê hoặc hắn, thoáng cái đã hôn lên.
Ma sát ôn nhu, nhẹ nhàng cắn gặm. Sau đó hàm răng cạy mở ta, nhất cử đánh xuống tòa thành hương vị ngọt ngào.
Ta lại lần thứ hai mặt đỏ lên, thật là, lại đánh lén, sao mỗi lần đều để hắn thành công. Ta có điểm tức giận Nhất Thăng trong trầm mê hôn cắn xuống mình, hắn ăn đau còn luyến tiếc buông ra, tiếp tục hôn, đầu lưỡi kia của hắn cũng không chút khách khí câu dẫn đầu lưỡi của ta, ta dưới kháng nghị vô hiệu đành mặc hắn, ai kê ta thiếu hắn trăm năm.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng động lên, không đơn thuần tiếp thu ý nghĩ yêu thương của Nhất Thăng. Ngây ngô đáp lại, cổ vũ hắn. Nhất Thăng không khỏi câu dẫn ra khóe miệng, càng thêm cường liệt hôn lên.
Không sai, về chuyện hắn và Tiểu D, kiếp trước cùng ta đã xảy ra, ta vừa mới bắt đầu nghĩ tới, chính là từ đầu tới cuối nghĩ không ra hắn rốt cục bộ dáng gì nữa, hình dạng của hắn vẫn là một mảnh không rõ. Quên đi, thuyền tới trước cầu ắt sẽ thẳng.
Nhớ tới năm đó sau khi tự sát, hồn phách rung rinh bay khỏi thân thể mình, vẫn hướng bầu trời trôi đi, nhìn Cảnh Ngộc muốn tự sát sinh tử vĩnh tương tùy, nhìn Đãi Đãng khóc rống, nhìn Lăng Thương cho dù thống khổ cố nén nước mắt. Tuy rằng ta như trước không biết Lăng Thương hắn rốt cục là bộ dáng gì nữa, nhưng ký ức trong đầu ta nói cho ta biết hắn là đang cố nén nước mắt. Khi đó trong lòng mình lặng lẽ nói xin lỗi với bọn hắn, liên tục nói.