Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày

Chương 7: Phản Bội


Bạn đang đọc Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày: Chương 7: Phản Bội


Những tia đất sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tự động tan rã. Cả căn phòng đều lặng im như tờ, không có ai động đậy, cũng không có ai lên tiếng. Cứ như vậy mãi một hồi lâu, người đầu tiên thức tỉnh là Tiểu Na, giọng cô bé run rẩy:
– Chuyện này… là sao… là sao?
Sau đó là tiếng nức nở không thôi. Mạc Vân ngay lúc đó cũng định thần lại, bây giờ không phải lúc tìm hiểu mấy chuyện này, cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô hướng tới Mặc lão gia vẫn đang nghi hoặc đứng đó nhìn xác con tang thi dưới chân mình, nói:
– Ông! Chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, chỗ nào có tang thi cấp cao thì sẽ kéo những tang thi cấp thấp tới. Nơi này không còn an toàn nữa rồi!
Mặc lão gia nghe vậy rất nhanh chóng thu hồi sự luống cuống của mình, nhanh tay dùng dao chặt đứt đầu con tang thi diệt cỏ tận gốc sau đó chạy lên gác xem hai đứa cháu ra sao. Tiểu Na vẫn đang ngơ ngẩn ngồi bệt dưới sàn nhìn con tang thi mất đầu, thằng nhóc Quân Kiệt thì khác, lại nhìn chằm chằm em gái mình, Mạc Vân cảm nhận được ẩn ẩn quanh thằng nhóc có luồng khí tức kỳ lạ, giống như sát khí nhưng lại không phải, nhưng khi Mặc Cố chạy đến bên hai đứa thì khí tức đó tiêu tán không còn một chút, thay vào đó là ánh mắt có chút mê mang khiếp sợ.
Để tiết kiệm thời gian, Mặc lão gia bế thốc Tiểu Na lên bằng một tay, tay còn lại đẩy lưng Quân Kiệt, khi chạy ra đến cửa, ông thấy Mạc Vân vẫn đang đứng ở cầu thang thì quay lại gọi:
– Nhanh lên, ra xe!
Lúc này Mạc Vân mới lúng túng chạy tới gầm cầu thang lấy ba lô và theo sau ba ông cháu họ Mặc. Không phải Mạc Vân không muốn nhanh chân nhưng từ đầu tới cuối Mặc lão gia coi cô như không khí nên cô không biết phải cứ xử như thế nào cho phải, không biết liệu chạy theo có bị ông ột đạp bay khỏi xe không. Chỉ bằng tính cách cương liệt, đa nghi của ông, đặc biệt trong thời điểm nhạy cảm này, để lo được cho hai đứa cháu đã là rất khó khăn, lại còn đèo bòng thêm cô nữa. Nhưng, ở nơi này, sống thêm được phút nào hay phút nấy, Mạc Vân cũng không lăn tăn nữa, nhảy lên ghế sau ngồi cạnh Tiểu Na. Thằng nhóc Quân Kiệt thì ngồi ghế trên, cạnh ông mình. Thấy Tiểu Na thu mình lại run rẩy, cô liền nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé, Tiểu Na giương đôi mắt to tròn quay sang nhìn cô thì được đáp lại bằng một nụ cười an ủi, cô bé cũng cười cười, nắm chặt tay cô.
Mặc lão gia nhanh chóng nổ máy đưa xe theo một con đường nhỏ ra khỏi khu rừng. Qua một đoạn xóc nẩy ghập ghềnh, khi đường bằng phẳng hơn, Mặc lão gia chợt lên tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Mạc Vân biết, câu hỏi đó là dành ình:
– Ngươi biết chuyện vừa nãy là gì đúng không?
Nghe thấy câu hỏi, Tiểu Na giật mình nhìn sang cô, còn thằng nhóc Quân Kiệt hơi quay đầu liếc xuống dưới, nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy ánh mắt nó chăm chú tò mò nhưng vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt. Mạc Vân không hiểu tại sao mình lại chú ý đến thằng nhóc này như vậy? Có lẽ là từ sau khi cảm nhận được sự tàn ác trong ánh mắt nó khi nhìn xuống mấy con tang thi và sát khí nó tỏa ra khi nhìn Tiểu Na. Cố kiềm chế cảm giác áp bức đó lại, Mạc Vân giải thích những gì mình biết cho ông lão:
– Thực ra cháu cũng không rõ tại sao người mới nhiễm bệnh độc lại trở thành tang thi cấp cao như vậy, nhưng nhìn thân thủ bọn họ có thể thấy đều là cao thủ cho nên khả năng là bệnh độc đã phát tuỳ theo từng cơ thể. Cơ thể càng mạnh thì khả năng sau khi bị nhiễm bệnh sẽ trở thành tang thi cấp cao. Nếu coi tang thi cấp 1 là mạnh nhất thì hai kẻ vừa nãy rơi vào khoảng cấp 4, cấp 5 gì đó.
– Chỉ như vậy? Vậy còn…
Nói đến đây Mặc lão gia không biết phải giải thích ra sao với thứ sức mạnh thần kỳ đã cứu nguy bọn họ. Mạc Vân hiểu ý liền nói:

– Có thể khi cơn bão qua, trong không khí phát sinh một nguồn năng lượng kỳ lạ, có người không thể chịu được khi bị nhiễm năng lượng đó sẽ trở thành tang thi, ta gọi nó là bệnh độc, nhưng mặt khác có những thể chất phù hợp hấp thu được năng lượng đó thì lại được tiến hóa trở thành những dị năng giả.
– Dị năng giả?
– Là những người có khả năng đặc biệt, điều khiển được vạn vật, như vừa nãy Tiểu Na bộc phát năng lượng hệ hỏa, còn của ông là hệ thổ. Cháu chỉ không hiểu sao hỏa năng của Tiểu Na lại là màu xanh, có thể đó là một loại biến dị.
Mạc Vân phát hiện khi nói đến dị năng của Tiểu Na thì tay cô bé cứ giật giật, mồ hôi túa ra lạnh lẽo trơn tuột nhưng cô bé vẫn nắm chặt tay cô. Mạc Vân lại liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, trên kia Quân Kiệt nhíu chặt hai mày, môi mím lại, sắc mặt vặn vẹo khó hiểu. Khi ấy cô lại nghe Mặc lão gia hỏi tiếp:
– Vậy dị năng giả có chia cấp bậc như tang thi?
– Đúng vậy, dị năng có nhiều hệ, cháu cũng không rõ hết, chỉ là nếu đụng độ thì sẽ biết công năng của chúng. Người và tang thi chia cấp như nhau, tang thi cấp càng cao càng thông minh, bắt đầu từ cấp 3 trở lên là chúng cũng có khả năng bộc phát dị năng, còn nếu là tang thi bình thường thì chỉ tiến hoá về tốc độ, thính giác cùng khứu giác thôi.
Nói đến đây thì thấy Mặc lão gia im lặng không hỏi tiếp, Mạc Vân những tưởng ông đã hiểu và ngừng hỏi, ai dè ông lại lên tiếng:
– Tại sao ngươi lại biết rõ những điều này như vậy?
Mạc Vân á khẩu, cứ há miệng ra lại ngậm vào, làm sao cô có thể giải thích rõ ràng đây. Cuối cùng cô nói ra sự thật, sự thật mà cô biết ai cũng sẽ không tin:
– Cháu biết do đọc truyện ạ.
Khi vừa thốt ra câu đó sau một khoảng lặng khá lâu, Mạc Vân cảm thấy chiếc xe hơi chao đảo nhưng chỉ một khắc lại cân bằng ổn định. Sau đó thì không nghe ông lão hỏi gì nữa, quay sang cũng chỉ thấy Tiểu Na trợn mắt nhìn cô mà thôi. Mạc Vân nhún nhún vai, cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Xe phóng được khoảng mấy chục phút, Mạc Vân thấy cây cối thưa dần thì đoán chắc họ sắp ra ngoài đường cái. Nhưng chính lúc này, chiếc xe đột nhiên dừng lại, Mạc Vân nghe Mặc lão gia la lên đầy tức giận:
– Chết tiệt! Hết xăng rồi, tại sao lại vào đúng lúc này? Vô lý, rõ ràng khi vào rừng xe vẫn còn khá xăng mà. Tất cả mau xuống xe, chạy nhanh ra đường cái, rất có thể chúng ta sẽ tìm thấy một chiếc xe bị bỏ lại.
Mặc lão gia thể hiện bản lĩnh không thấy nguy mà vội, rất nhanh ra chỉ thị, nhảy xuống xe với lấy cái túi ở ghế sau cạnh chỗ Mạc Vân ngồi. Mạc Vân kéo Tiểu Na xuống xe, lúc này cô cảm thấy tay Tiểu Na run còn dữ dội hơn lúc ở trên xe, đồng thời mũi cô ngửi thấy thứ mùi ngai ngái hăng hăng quen thuộc.
– Sao mùi xăng nồng nặc vậy?

Mặc lão gia cũng chú ý tới mùi xăng khi đi cách xe một chút, ông hoài nghi vòng ra sau xe nhìn xuống và rồi ông ngẩng phắt dậy đưa mắt nhìn quanh một vòng sau đó chửi thề:
– Khốn kiếp! Có mai phục!
Mai phục? Mạc Vân ngơ ngác nhưng ngay sau đó đầu cô như muốn nổ tung vì một bầu không khí nặng nề dày đặc sát khí bao trùm lấy bọn họ. Những tiếng lách cách của súng lên đạn vang dội quanh họ. Rồi một giọng nói sắc lạnh vang lên:
– Mặc lão gia, bó tay chịu trói đi, một mình ông không chống lại đội của tôi đâu!
Ngay sau đó những kẻ nấp sau các bụi cây quanh đó đồng loạt đứng dậy. Mạc Vân trừng mắt thật lớn, phải đến hơn hai mươi người trang bị vũ trang từ đầu đến chân, tất cả đều mặc quần áo rằn ri như của bộ đội đặc chủng và giương súng chĩa vào họ.
– Á Lâm? Ngươi làm phản?
Kẻ vừa lên tiếng có vẻ là đội trưởng đội mai phục này. Á Lâm bước lên phía trước với khẩu súng ngắn tự động hiện đại có gắn giảm thanh trong tay, nhếch miệng cười khiến Mạc Vân lạnh cả gáy. Á Lâm dáng người cao lớn lực lưỡng toàn thân phát ra sát khí đầy uy lực, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo vô cảm, ánh mắt dài hẹp lúc nào cũng như híp lại đánh giá đối phương, môi mỏng nhếch lên cười nhưng chỉ khiến đối thủ cảm thấy cái chết đang cận kề mình vậy.
– A, Mặc lão gia, không, phải nói là sư phụ chứ nhỉ. Rất tiếc, ta không phải người phản bội, ta chỉ làm theo lệnh.
– Lệnh của ai?
Mặc lão gia lùi lại gần phía Mạc Vân trong khi câu giờ bằng những câu hỏi. Mạc Vân biết ông muốn rút vũ khí nên cũng nhích lại che cho ông. Nhưng Á Lâm, không nghi ngờ gì, là một kẻ còn máu lạnh hơn cả những sát thủ như Địa Tố và Thủy Đạt. Hắn ngay lập tức nhận ra ý định của Mặc lão gia, không cảm xúc gì nâng tay bắn ngay một phát cảnh cáo vào giữa Mặc lão gia và Mạc Vân.
– Thôi mấy trò trẻ con đó đi, sư phụ à, người đã già rồi, hết thời rồi. Nếu biết điều giao vật ra đây thì sẽ được khoan hồng.
– Khoan hồng?
Mặc lão gia lúc này đã đứng thẳng dậy, cũng nhếch mép đầy khí phách cười.
– Ngươi cho ta là kẻ ngu? Đã sai sát thủ đến diệt ta còn muốn khoan hồng, đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

– Dù ông không muốn thì cũng có thể làm gì? Cho ông hai lựa chọn, một là giao vật rồi chết toàn thây, chúng tôi sẽ mang ông về an táng nơi sạch sẽ, còn không thì bị bắn thủng lỗ chỗ, chúng tôi lấy được vật sẽ quăng ông cho lũ quái vật kia xơi. Ngoài ra, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho lũ cháu của ông. Sao hả? Điều kiện dễ chịu đấy chứ? Bằng không…
Nói đến đây, Á Lâm quét mắt một lượt nhìn ba đứa trẻ, nhưng Mạc Vân thấy mắt hắn hơi lóe lên khi nhìn đến Quân Kiệt. Rồi hắn nhanh tay bắt lấy thằng nhóc, dí súng vào đầu nó:
– … Ông sẽ được tiễn cháu trai của mình trước.
– Ngươi… Cho dù các ngươi có lấy được thần vật, thì cũng chỉ có người Mặc gia mới dùng được nó mà thôi, thần vật chính là vật nhận chủ, không phải ai cũng có thể sử dụng được.
– Cái đó thì ông không phải lo, chẳng phải chúng ta cũng có sẵn người ở đây rồi sao?
Nói đến đó Á Lâm kéo Quân Kiệt sáp lại chỗ Tiểu Na, dùng họng súng nâng cằm cô bé lên, trong mắt đầy vẻ dâm tà khó nói. Mạc Vân nghẹn ứ, hắn… không phải hắn bị luyến đồng đó chứ? Sao có thể dùng ánh mắt này nhìn một đứa bé mới sáu tuổi? Mạc Vân bỗng có cảm giác thà chết còn hơn là rơi vào tay tên khốn nạn này.
– Khốn kiếp!
Mặc lão gia không thể chịu nổi cháu gái bị nhục nhã trắng trợn như vậy, liền lao lên chắn trước mặt Tiểu Na và Mạc Vân, đồng thời vô cùng nhanh tay rút khẩu súng trong cạp quần ra. Khi ông giương súng lên chĩa vào đầu Á Lâm thì hắn cũng cùng lúc chĩa súng vào đầu ông, không chỉ có hắn, mà là cả đội sát thủ của hắn.
Á Lâm tặc lưỡi, lắc lắc họng súng trước mặt Mặc lão gia:
– Ấy sư phụ, đừng manh động như vậy! Muốn hai đứa cháu của ông an toàn thì gia vật ra đây, chúng là những người kế thừa duy nhất của Mặc gia, tổ chức tất nhiên sẽ đào tạo, không để chúng thiệt đâu.
Trong lúc sư phụ và đồ đệ hai người họ chuyện trò rôm rả, Mạc Vân cố tìm đường đường sống trong cái chết, vẫn ngửi thầy mùi xăng nồng nặc, đầu cô chợt loé lên một ý tưởng. Cố bóp mạnh tay Tiểu Na đang xanh mặt đứng sát cạnh mình, đợi cô bé sợ sệt quay sang, cô bèn nháy nháy mắt ra hiệu nhìn xuống phía dưới xe, cùng lúc dùng khẩu hình mấp máy từ “đốt”. Thấy mắt Tiểu Na sáng lên, cô biết cô bé đã hiểu. Một lát sau, cô cảm nhận được luồng khí nóng bao quanh Tiểu Na, cô bé đang nhắm mắt tập trung năng lượng phát lửa. Rồi một ngọn lửa nhỏ cạnh chiếc xe cháy lên, tất cả đều đang chú ý đến Mặc lão gia nên không hề biết có một quả bom sắp nổ. Khi cháy đến gầm xe, ngọn lửa mạnh dần, lúc này Mặc lão gia cùng Á Lâm mới chú ý đến nó, vừa lúc Mạc Vân kéo mạnh Tiểu Na và Mặc lão gia đồng thời hét lên một tiếng:
“Coi chừng!”
Mặc lão gia nhanh tay bế thốc cô và Tiểu Na lên rồi lao sang bên càng xa càng tốt. Chiếc xe phát nổ tạo thành một đám cháy lớn, khói bụi mù mịt. Mạc Vân cảm thấy tai ù đi vì tiếng nổ nhưng vẫn nhanh chóng bò dậy lôi kéo Mặc lão gia và Tiểu Na, cô biết đây là thời cơ tốt để trốn thoát. Lúc này bỗng nghe Tiểu Na kếu lên:
– Còn anh thì sao? Chúng ta phải cứu anh nữa.
– Ngươi… mau đưa Tiểu Na đi trốn, ta sẽ quay lại cứu Quân Kiệt, mau lên!
Mặc lão gia nhanh chóng ra chỉ thị, rồi rút cái nhẫn với viên đá đen to trên tay mình ra nhét vào tay Tiểu Na, nhắc nhở:
– Cháu phải giữ ký nó, đây là thần vật nhà họ Mặc, chỉ có người nhà họ Mặc mới dùng được, lấy máu để tuyên thệ, cháu sẽ thành chủ nhân của nó.

– Ông… ông ơi! Cháu đi cùng…
Tiểu Na mếu máo nói, cô bé biết rất có thể ông sẽ không quay lại nữa.
– Không được! Cháu phải chạy thoát, phải đem thần vật cất giữ an toàn, nghe chưa?
Sau đó quay lại dặn Mạc Vân.
– Ngươi… Mạc Vân, tất cả còn lại trông cậy vào ngươi!
Sau khi trao cho cô một ánh mắt khẩn khoản, Mặc lão gia lao vào đám khói bụi. Mạc Vân không để mất thì giờ, kéo Tiểu Na chạy nhanh nhất có thể, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, vì rất có thể tiếng nổ vừa rồi sẽ kéo bầy tang thi tới đây.
Vừa chạy được một đoạn, hai cô chợt nghe có tiếng súng, một phát giòn và vang dội. Tiểu Na như cảm thấy được điều không hay liền giật tay mình khỏi tay Mạc Vân chạy ngược lại. Mạc Vân khóc không ra nước mắt, cô thật sự muốn bỏ lại mấy người này mà bỏ của chạy lấy người, nhưng ánh mắt cầu xin của Mặc lão gia khi nãy vẫn vương vấn trong đầu cô khiến chân cô không tự chủ được chạy cùng hướng với Tiểu Na.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy thằng Nhóc Quân Kiệt mặt lem luốc vì khói bụi đang chạy đến chỗ Tiểu Na. Mạc Vân ngay lập tức có cảm giác không ổn nhưng cô không rõ lý do. Cô chạy lại gần hơn với hai anh em họ, chỉ nghe giọng thằng nhóc gấp gáp:
– Đưa anh chiếc nhẫn, mau lên! Chúng ta phải giữ kỹ nó, đó là di vật của ông, hãy để anh cầm, sẽ an toàn hơn!
Tiểu Na ngơ ngác nhìn anh mình, tại sao anh trai lại cần chiếc nhẫn, tại sao lại biết cái nhẫn là vật quan trọng? Vậy còn ông thì sao? Vì những suy nghĩ đó, cô bé nhất quyết không giao nhẫn ra, nắm chặt nó trong tay, lắc đầu lia lịa:
– Không, ông giao nó cho em, bảo em giữ chắc nó, anh yên tâm, em không làm mất đâu. Nhưng ông đâu rồi? Ông quay lại cứu anh cơ mà?
– Ông đang giữ chân bọn chúng để chúng ta chạy. Nào, đưa anh cái nhẫn rồi thoát ra khỏi đây!
Mạc Vân nghe đến đây thì đã hiểu tất cả những gì cô cảm thấy, nhìn thấy từ thằng nhóc này, không kịp suy nghĩ liền hét lên với Tiểu Na:
– Na Na, đừng nghe hắn, hắn chính là kẻ phản bội!
Tiểu Na giật mình, cô bé có cảm giác đó nhưng không rõ, cũng không muốn tin. Mạc Vân không kịp nói thêm gì vì thằng nhóc đã kéo Tiểu Na ra sau mình rồi đẩy cô bé ngã sõng soài, sau đó rút súng không ngần ngại bắn thẳng vào Mạc Vân. Nhìn viên đạn bay tới mình, Mạc Vân không kịp né, chỉ còn nước nhắm mắt, trong đầu kêu vang “Không muốn chết!”
Một lát sau vẫn không thấy động tĩnh gì, cô liền mở mắt ra và há hốc mồm. Viên đạn cư nhiên dừng lại ngay trước mặt cô. Không phải chứ? Cô đang khiến thời gian ngừng lại sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.