Bạn đang đọc Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày: Chương 13: Ký Ức
Mạc Vân trong mơ màng cảm thấy cơ thể xóc lên từng hồi, cô biết mình vẫn đang ngồi trên chiếc xe chạy trốn nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Cô đang ở đâu đó trong cơn mơ của mình hay của khối thân thể này, hoặc là của cả hai. Cô đang đứng trong một vùng trắng xóa, nhìn xuống dưới chân mình, mặt đất trong veo gợn lăn tăn nhưng không hề giống mặt nước mà lại ẩn ẩn những cuộn mây trắng. Mạc Vân nhíu mày, nơi này trông giống như ranh giới giữa trời và biển vậy mà cô từng thấy tả trong truyện vậy. Nhưng cô ở đây làm gì? Tại sao lại ở đây? Còn nữa, nếu đã ở đây rồi thì tại sao cô vẫn cảm nhận được thế giới thực tại song song với nơi này? Vậy rốt cuộc đây là đâu? Mơ hay thực?
Không để cô nghĩ ra thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, mặt đất dưới chân cô bắt đầu dao động những gợn sóng nhanh và liên tục. Những gợn sóng từ đâu dồn về chân cô mãi cho đến khi tạo thành những vòng tròn chằn chặn xoay quanh chân cô mới dừng lại và từ từ dồn ngược lại. Mặt đất trở nên phẳng lặng như gương, sau đó cô bắt đầu thấy những hình ảnh. Hình ảnh về khối thân thể này!
Ký ức của khối thân thể này chỉ bắt đầu bằng nụ cười của người phụ nữ đã cứu cô, của “mẹ” cô. Khắp không gian tràn ngập nụ cười ấy, không một khắc nào cô nhìn thấy sự buồn bã hay đau khổ hay phiền muộn trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy. “Mạc Vân hẳn rất được yêu thương!”
Mạc Vân ngồi xuống và xem phim tài liệu về chính mình, cô còn có thể cảm nhận được từng cảm xúc của những ký ức ấy. Khối thân thể này không có nhiều cảm xúc như cô nghĩ, nó tĩnh lặng tới mức kỳ lạ, tuy nhiên lại luôn thấy bình yên khi nhìn thấy nụ cười của “mẹ”.
Cô tự hỏi “hay đứa trẻ này bị trầm cảm bẩm sinh?” Tại sao lại không hề thấy giận khi bị bạn bè trêu chọc vì không có cha? Tại sao không cô đơn vì không có bạn? Tại sao không sợ hãi khi bị bạn cùng lớp nhốt trong phòng tối. Tại sao lại có thể bình tĩnh tới đáng sợ như vậy?
Ngay sau đó Mạc Vân khám phá ra lý do tại sao “bản thân” lại bình tĩnh đến thế. Cô bé này không hề bình thường, cô bé có thể giải quyết mọi chuyện đó, chính vì vậy cô không hề lo lắng hay sợ hãi. Mạc Vân há hốc mồm khi thấy cái chốt của cánh cửa nhốt cô bé kia tự lung lay và rơi ra để cô bé đi ra ngoài như chưa hề bị nhốt. Lại càng bàng hoàng khi thấy những người từng trêu chọc cô bé dần gặp chuyện không may, đứa thì mất vở bài tập, đứa thì làm vỡ bình hoa của cô chủ nhiệm, đứa lại bị bắt phạt vì làm đổ nước ra hành lang. Nhưng điểm chung của những đứa trẻ này, là chúng không hề làm gì hết.
Màn hình thay đổi, Mạc Vân thấy mẹ lần đầu không cười mà nhìn thẳng vào cô với khuôn mặt nghiêm nghị. Khi ấy cô bé mới bắt đầu biết đến cảm giác lo lắng và sợ hãi là gì.
– Mạc Vân! Con đã biết mình không bình thường như những đứa trẻ khác đúng không?
Mạc Vân gật đầu.
– Và con dùng nó để trả đũa những người làm tổn thương mình. Con cảm thấy mình có quyền năng hơn họ, đứng trên họ có phải không?
Cô bé lắc đầu rồi như sợ gì đó, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Khi trông thấy biểu cảm của con gái mình như vậy, ánh mắt mẹ dần dịu xuống, không còn nghiêm nghị như cũ nữa. Mẹ ôm lấy Mạc Vân, vuốt mái tóc của cô, cảm nhận độ cứng hơi xù và xoăn của mái tóc ấy rồi khẽ cười, nói:
– Tóc con cứng y hệt tóc của bố con vậy, biểu cảm của con cũng thế. Ông ấy luôn trưng ra cái vẻ mặt vô cảm của mình, nhưng kỳ thật ông ấy quan tâm rất nhiều, chỉ là, sự quan tâm đó không đặt lên chúng ta mà thôi. Cứ lý trí như vậy, nhẫn tâm như vậy, mà chẳng hiểu sao mẹ của con lại có thể yêu nổi ông ấy nữa.
Đó là lần đầu tiên Mạc Vân nghe mẹ kể về bố, trong miền ký ức của cô bé, bố không tồn tại, còn dưới quan niệm của cô thì bố chỉ giống một vật trang trí, tồn tại bên mẹ mang tính quyết định trong việc sinh ra cô mà thôi, sau đó sự tồn tại của ông không quan trọng, có cũng được mà chẳng có cũng không sao. Bởi Mạc Vân đã quen lớn lên bên mẹ mình một cách âm thầm và mặc định, không thắc mắc, không quan tâm, không so sánh với những đứa trẻ có bố có mẹ bên cạnh. Cô chỉ cảm thấy bản thân giống như vạn vật khác được tạo ra trong vũ trụ này, chứ không phải một đứa trẻ có tình cảm bình thường. Cho nên, vào lúc này khi nghe mẹ kể về bố, Mạc Vân bỗng cảm thấy kỳ lạ và mới mẻ, cô nghiêng đầu tiếp nhận câu chuyện của mẹ mình như thể đó là một kiến thức cần được học hỏi vậy.
– Phải rồi, bố con cũng hay có cái điệu nghiêng đầu như vậy khi nghe mẹ nói những điều ngoài ý muốn của ông ấy, ha ha, nhớ đến lại thấy buồn cười.
Qua lời kể của mẹ, Mạc Vân sớm mường tượng ra tình cảnh của mình. Bố cô vốn còn chẳng hề biết đến sự có mặt của cô đâu, mà mẹ cô lại từng là một mẫu vật quý giá trong phòng thí nghiệm nơi bố cô làm việc. Màn hình chuyển cảnh liên tục chắp ghép những đoạn mẹ kể về bố. Những lúc ấy Mạc Vân luôn cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trong mắt bà, như thể đó là khoảng thời gian đẹp nhất của bà vậy. Nhưng duy chỉ một lần bà nói về thân phận của mình, về tổ tiên của bà. Qua lời kể vô tình ấy, Mạc Vân biết mẹ mình được tiếp nhận một thứ sức mạnh siêu nhiên từ tổ tiên mình và sức mạnh ấy cứ thế di truyền từ mẹ sang con, sau đó người mẹ cũng mất đi sức mạnh. Mẹ cô dường như là người cuối cùng trong dòng họ tiếp nhận trọn vẹn sức mạnh bí ẩn đó, có vẻ như bà từng cho rằng mình sẽ không bao giờ có con.
– Sức mạnh này là một lời nguyền, nó chẳng tốt đẹp gì cả, con hãy nhớ lấy, Tiểu Vân. Mẹ đã muốn nó chỉ ngừng tại đời mẹ mà thôi, nhưng lại để liên lụy sang con, mẹ xin lỗi, là do mẹ ích kỷ.
Khi nghe mẹ nói như vậy, Mạc Vân cái hiểu cái không, cô không cảm thấy có sức mạnh là xấu xa hay xui xẻo gì cả. Màn hình lại lướt qua một lượt, vào một ngày sau giờ tan học, mẹ tới đón cô rồi đưa cô tới một tiệm đồ trang sức cũ kỹ trong khu chợ đen nhỏ trong thành phố. Tại quầy tính tiền, mẹ nhận lấy một cái hộp gỗ xấu xí bên trong có chiếc hoa tai gắn viên đá xanh lục kia. Lúc đó cô còn nghe người đàn ông sau quầy tính tiền nói:
– Làm lại hình dáng bông tai theo thiết kế của cô không khó nhưng cái khó là gỡ được viên đá nhỏ đó nguyên vẹn ra khỏi lớp vỏ cũ, cho nên giá tiền có cao hơn một chút.
Mẹ cô không lấy làm phiền lòng, bà gật đầu hài lòng rồi lấy tiền ra trả. Trên đường về, cô còn liếc đôi mắt tò mò về phía mẹ nhưng không dám hỏi. Lúc đó mẹ đã nhìn lại cô cười mà nói:
– Là đồ cưới sau này cho Tiểu Vân đó mà.
Mạc Vân nghe vậy có chút bực mình, không nói thì thôi chứ, cô mới có 7 tuổi, cưới xin cái gì đâu.
Sau đó, sau đó nữa . . .
Cảnh cuối mà màn hình chuyển tới chính là thời điểm khi mạt thế đến, hai mẹ con chỉ kịp gom nhặt ít đồ rồi chạy đi. Mẹ cô đã dùng toàn bộ sức lực và tình thương để bảo vệ cô đến hơi thở cuối cùng. Nhưng điều Mạc Vân không ngờ nhất là đến lúc cuối đời, bà vẫn không thể quên người đàn ông kia, người mà theo lý, cô phải gọi là bố đó. Trong giây phút đó, mắt cô nhòa đi trong nước, thì ra tình yêu là thứ đáng sợ đến vậy, nó có khác gì lời nguyền của thứ sức mạnh cô được truyền từ mẹ mình đâu.
Mạc Vân u mê, hiện tại xung quanh cô chỉ độc một màu trắng, những hình ảnh đã không còn, cô nhìn quanh mình rồi cố gắng chạy ra khỏi không gian kỳ lạ đó. Nhưng nơi nơi đều là màu trắng khiến cô có cảm giác như nãy giờ mình vẫn chạy tại chỗ chứ chẳng đi đến đâu được. Bỗng, một cánh cửa mở ra giữa khoảng không trắng xóa đó, ánh sáng lọt vào còn chói hơi cả màu trắng trong phòng khiến cô phải bưng tay che mắt. Khi mở mắt ra thì trước mặt cô đã xuất hiện một cô bé, cô bé này trông rất quen mắt, nhìn ngang tầm với cô như vậy thì chắc cùng tuổi với Mạc Vân. Cô bé vận một chiếc váy liền màu đen, cổ áo và gấu váy màu trắng, chân còn mang giày búp bê rất đáng yêu, mái tóc ngắn cụp ôm lấy khuôn mặt bụ bẫm tinh xảo đó, đôi mắt lấp lánh ánh cười nhìn cô. Mạc Vân ngơ ngẩn nhìn cô bé, là ai nhỉ? Là ai mà lại khiến cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đến vậy? Lại thấy một bên tai cô bé kia đeo chiếc hoa tai hình hoa cúc gắn đá xanh lục đang tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ quen thuộc. Chỉ một thoáng, trí nhớ dạt về, cô đã nhìn thấy khuôn mặt này phản chiếu trong chiếc gương chiếu hậu ô tô ngày đó trong nhà xưởng kia, cô bé này là . . . chính cô sao? Không, là “Mạc Vân” chân chính mới đúng.
Mạc Vân nuốt khan một cái đánh ực, cái cảm giác đối diện với chính mình thật kỳ lạ, dù rằng cô vốn không phải Mạc Vân chân chính nhưng từ lúc xuyên vào khối thân thể này thì cô đã tự cho mình là Mạc Vân mất rồi, cảm xúc và trí nhớ của kiếp trước cứ mông lung mờ nhạt không rõ ràng lại thêm sự thiếu hụt nghiêm trọng thông tin về bản thể kiếp này khiến cô lúng túng trong thế giới mới, không thể suy nghĩ cũng không thể hành động một cách tự do tự tại, như thể linh hồn và thể xác không hợp nhất vậy.
Cô bé “Mạc Vân” nhìn cô mỉm cười tinh ngịch, mãi sau mới cất tiếng, là tiếng nói chân chính của cơ thể này mà đến bây giờ cô mới cảm nhận được:
– Như chị thấy đấy, em là Mạc Vân.
Sau một câu giới thiệu đơn giản như vậy, cô bé lại mỉm cười. Cô bé ấy là “Mạc Vân” chân chính, còn cô . . .
– Cha . . . ào, tôi, à, ừ, chị là . . . là . . .
Cô là ai nhỉ? Tại sao cô không thể nhớ ra bản thể của mình trước kia? Rõ ràng cô biết mình bị xuyên vào thế giới này, ngây ngốc bị mắc kẹt ở đây. Khi tới đây vừa hay lại nhập vào thân xác này và từ đấy cô cứ tự nhận mình là Mạc Vân. Cho đến bây giờ cô mới nhận ra sự khác thường này, vốn dĩ cô phải biết bản thân mình là ai mới đúng chứ.
– Có phải chị đang tự hỏi mình là ai không? Chị không thể nhớ được mình trước đây như thế nào có phải không?
Giọng nói non nớt mà bình tĩnh không hớp tuổi của “Mạc Vân” lại vang lên. Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô bé, cũng không biết trả lời thế nào. Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, “Mạc Vân” cười khúc khích:
– Thành thật xin lỗi chị nhé, là do lúc bị đám quái vật kia tấn công, em đã vô thức kích hoạt sức mạnh cùng lúc với thần vật cho nên mới mở ra cánh cửa tới thời không của chị.
– Ý em là . . . em là người đã kéo chị tới đây?
– Có vẻ là như vậy. Em cũng không phải cố ý đâu, chỉ muốn tìm đường sống trong cái chết thôi. Nhưng dù thế nào thì em cũng còn quá bé nên cùng lúc kích hoạt hai thứ sức mạnh đó đã khiến linh hồn em bị tổn thương nghiêm trọng, không thể tồn tại được nữa, vừa lúc kéo được chị nhập vào cơ thể em.
– Em muốn nói là . . . em đã . . .
– Đã chết rồi.
“Mạc Vân” lại cười, một nụ cười rất hồn nhiên và vô tư, ngược lại hẳn với câu nói của cô bé. Một cô bé con mà nhắc tới cái chết của mình lại nhẹ tựa lông hồng như vậy chẳng phải rất kỳ quái hay sao? Như đoán được tâm tình của cô, cô bé khẽ thở dài nói:
– Thật ra như vậy cũng rất tốt mà, ý em là, em rất xin lỗi vì đã kéo chị vào toàn bộ chuyện này, nhưng với em mà nói thì ra đi cùng mẹ thế này không phải chuyện gì xấu hết.
– Nhưng còn chị thì sao đây?
Lúc này cô bỗng thấy tức giận, tại sao khi không cô lại bị kéo vào cái thế giới quỷ quái này chứ? Mà thủ phạm gây ra chuyện này lại thoải mái nói như vậy cũng tốt.
– Xin chị đừng tức giận, em thực sự rất xin lỗi mặc dù em không cố tình nhưng cũng đã vô ý kéo chị vào những chuyện khủng khiếp này, chưa nói tới thế giới đầy quái vật hiện tại, mà còn cả thân thế phức tạp của em nữa. . .
Giọng cô bé nhỏ dần vừa ái ngại vừa hối lỗi khiến cơn tức giận đang sôi trào trong lòng cô dịu xuống. Dù sao thì cô cũng đã ở đây rồi còn đâu, nhưng như nhớ ra chuyện gì đó, mắt cô sáng lên hỏi cô bé:
– Nhưng . . . nếu có thể kích hoạt hai thứ sức mạnh đó một lần nữa thì chị có thể trở về đúng không?
– Cái này . . . em thực sự không biết. Xin lỗi chị!
Cô tuyệt vọng nhìn cô bé đang cúi gằm mặt đứng trước mình. Không một chút manh mối thế này thì biết phải làm sao đây?
– Nhưng mà . . . nhưng mà . . . chị có thể khiến thần vật nhận chủ, em nghĩ nếu năng lượng trong người chị mạnh hơn thì có khả năng kích hoạt sức mạnh đó lần nữa lắm. Thật đó!
– Nhưng bằng cách nào chứ?
– Chị cần tìm chiếc hoa tai còn lại mới được. Tuy mẹ không nói nhiều về nó nhưng em biết là con một chiếc nữa, do bố em giữ.
À vì thế nên mẹ mới nói cô cần cầm chiếc bông tai đi tìm bố sao? Dù sao cũng có chút hy vọng. Cô không phải người dễ dàng bi lụy, chẳng phải khả năng thích nghi của con người là vô tận sao? Đây chính là lúc chứng thực, cứ coi như đang chơi game nhập vai đi.
– Vậy còn việc ký ức kiếp trước của chị rất mơ hồ là vì sao?
– Em nghĩ là do linh hồn của chị chưa hoàn toàn hoà nhập với cơ thể của em, thêm nữa linh hồn của em cũng chưa tiêu tán hết cho nên . . . nên chúng ta mới có thể gặp nhau thế này. Sau này khi cơ thể và linh hồn hoà làm một, em nghĩ chị sẽ có lại ký ức của mình.
Cô gật gù, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn thế nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì.
– Em nói, chúng ta đây là giao hồn, hai phần linh hồn và ký ức cũ mới đang giao thoa ư?
– Em sắp tan biến hết rồi, trước đó nhờ chị thu nhận thần vật vào cơ thể nên một phần linh hồn và ý niệm của em mới được lưu lại, nó thành toàn cho em và chị gặp nhau, cuối cùng phần linh hồn và ý niệm này của em sẽ hòa vào với chị thôi.
“Mạc Vân” nói và mỉm cười mãn nguyện, cô nhìn hình dáng của cô bé đang mờ dần thì cảm thấy vô cùng gấp rút.
– Chờ chút đã, sao em cứ như vậy mà biến mất được? Em không có tâm nguyện gì sao? Không có điều gì rất muốn làm sao?
Nghe đến đây “Mạc Vân” mở to đôi mắt tròn vo lóng lánh của mình nhìn cô rồi ra chiều suy nghĩ lắm, thốt lên một câu cuối cùng trước khi hoàn toàn biến mất:
– Em muốn ăn bánh trôi dừa xiên que ở thủ đô, nhìn trên ti vi thấy rất ngon a.
Mạc Vân ngớ người rồi bật cười với khoảng không trước mặt mình, cô đã quên mất cô bé đó mới hơn 7 tuổi. Mới hơn 7 tuổi mà thôi, thế giới này, thật khắc nghiệt!
Rốt cuộc khoảng không màu trắng biến mất, ngay cả bản thân mình, cô cũng không cảm nhận được nữa. Vậy là Mạc Vân đã thực sự chỉ còn lại một mình trong thế giới mạt thế này.