Bạn đang đọc Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày: Chương 11: Giao Viễn
Trương Tịnh, Hàn Tiêu và Giao Viễn không ngạc nhiên trước hậu quả do cơn mưa như trút một ngày kia để lại. Toàn bộ đường xá ách tắc bởi những xác xe còn lại do chủ xe không thể chịu nổi áp lực nước phải bỏ của chạy lấy người. Họ lao bừa vào bất cứ nhà nào đập cửa và xin ở nhờ, nhưng cũng có người may mắn, cũng có người không nên đành nhịn đói nhịn khát ở lại bên trong xe.
Ba cậu trai vừa đi bộ trên vỉa hè đầu nắng như chưa từng có sự vụ kỳ lạ kia xảy ra, vừa ngắm nhìn đường phố hỗn loạn. Người đến nhận xe ngày càng đông khiến đường phố càng thêm ách tắc. Khi đi qua một chiếc xe đỗ ngay trên vỉa hè chắn đường họ, Hàn Tiêu khịt mũi khó chịu, trong khi Trương Tịnh nhìn thấy người chủ xe đang tìm cách nổ máy xe mà không được thì chạy lại giúp, Giao Viễn vẫn đứng yên quan sát.
-Chú à? Có cần giúp gì không? Xe chú làm sao vậy?
Trương Tịnh lên tiếng hỏi ông chú đầu hói đang ra sức nổ máy xe. Ông nghe tiếng có người hỏi liền kéo kính xuống lấy tay vuốt mồ hôi rịn đầy trán, quay ra nhìn Trương Tịnh không mấy dễ chịu nhưng khi thấy bộ đồng phục của cậu thì thái độ hoà hoãn hẳn:
– Cậu là học sinh Thiên Án? À, không hiểu sao xe không thể nổ máy được, có khi nào bị nước vào động cơ rồi?
– Để cháu coi sao!
Còn chưa nghe ông chú nói gì, Trương Tịnh đã chạy ngay đến đầu xe mở cốp ra xem động cơ, chỉ lát sau đã thấy mấu chốt vấn đề, cậu thò tay giật vài sợi dây nối sang chỗ này, chập điện chỗ kia, một hồi liền vui vẻ đóng nắp xe lại nói với chủ xe:
– Chú nổ lại máy cháu xem!
Ông chú đầu hói làm theo lời cậu thấy máy nổ ngon lành thì sung sướng vô cùng, nói:
– Cảm ơn cậu nhiều! Hôm nay mà không có các cậu thì chắc tôi bỏ xe lại quá! Nãy giờ gọi cho cứu hộ mà máy toàn bận, chắc cũng nhiều người bị như tôi lắm.
– Ha ha! Chú khỏi khách sáo, cháu đây tiện đường giúp chú thôi mà.
Sau một hồi hỉ hả, ông chú kiên quyết muốn đưa ba người họ về nhà, còn nói thêm là các phương tiện công cộng hiện đang có trục trặc gì đó nên ngừng hoạt động cả rồi, chắc phải hết ngày nay mới có thể phục hồi. Nghe vậy, Giao Viễn nhíu mày, chẳng lẽ cơn mưa kỳ quái kia lại rách việc đến thế?
Ba cậu trai cuối cùng đồng ý để ông chú đầu hói đưa về nhưng sau khi nói địa chỉ nhà của ba người thì ông chú câm nín toàn tập, mãi sau mới lắp bắp hỏi lại:
– Quân khu Z? Không phải đó là nơi đóng quân của quân đội tinh nhuệ quốc gia sao?
– Vâng, nhà chúng cháu ở đó!
Trương Tịnh sảng khoái không giấu diếm trong khi Hàn Tiếu và Giao Viễn từ chối cho ý kiến. Ông chú kia thấy bở liền đào mãi, hỏi này nọ về gia thế bọn họ, Trương Tịnh đang định mở miệng khai báo thì Hàn Tiếu bực bội lên tiếng:
– Chú có định chở bọn tôi đi không? Không thì bọn tôi đi bộ về.
Biết mình hơi quá đà, không chừng lại chọc vào ổ kiến lửa, ông chú đầu hói liền chuyên tâm lái xe, không dám hỏi thêm gì nữa. Cho đến khi tới được cổng khu doanh trại của quân khu Z, ba cậu trai liền xuống xe chỉ có Trương Tịnh lên tiếng chào và cảm ơn, ông chú kia cũng biết điều liền quay xe đi ngay, không dám nấn ná thêm. Ai chẳng biết quân khu Z nắm giữ nhiều bí mật của quốc gia lại thêm là nơi tập hợp toàn tinh anh trong quân đội cả nước, lỡ dở lại bị lôi vào tra khảo thì thôi.
Ba cậu chàng sau khi chìa chứng minh thân phận liền được gác cổng mở cửa cho vào. Quân khu Z thiết kế đơn giản, chính là chia làm hai khu chính, một khu dành để nghiên cứu và luyện binh, khu còn lại là khu nhà ở cho các tướng và công nhân viên cùng gia đình họ sống và sinh hoạt. Khi đi đến hành lang chia khu, Giao Viễn mới rẽ sang khu nghiên cứu, chân thì bước, đầu quay lại dặn hai cậu bạn:
– Anh Tịnh và Tiếu về trước đi, hôm nay em có hẹn với bố.
– Ha ha, thảo nào từ hôm qua đến nay cậu ta cứ bồn chồn, té ra là sắp được gặp thần tượng.
Hàn Tiếu không quan tâm mặt mũi người khác, cười chế nhạo, trong khi Trương Tịnh vỗ đầu cậu ta, đã mười lăm năm phải chăm sóc thằng em họ cao ngạo, khó tính này, cậu quen rồi. Trương Tịnh cười cười như xin lỗi Giao Viễn rồi nói:
– Vậy gặp lại sau nhé Viễn.
Giao Viễn không đáp lại, cậu quay đi, tay phải giơ lên như thay lời chào, sau đó hai tay đút túi quần hờ hững bước đi.
Hàn Tiếu hừ mũi, cậu ghét nhất dáng vẻ này của Giao Viễn, cái kiểu bất cần không xem ai ra gì, nếu không phải chơi với cậu ta từ nhỏ biết rõ cậu ta từ bé đã như vậy thì hai người chắc chắn không thể thành bạn bè. Thấy điệu bộ như muốn ăn thua của Hàn Tiếu, Trường Tịnh cười nhẹ giọng khuyên can:
– Thôi nào Tiếu, em cũng biết cậu ta lúc nào chẳng vậy.
– Nhưng em vẫn bực, hồi bé tuy cũng lạnh nhạt nhưng đâu đến nỗi, giờ còn thêm cái tính bất cần, mà cũng tại bố cậu ta, thế mà cậu ta còn thần tượng ông ta được, thật chẳng ra sao!
Hàn Tiếu là vậy, cứ tức giận là sẽ xối xả mà tuôn ra, không bao giờ suy nghĩ chín chắn trước khi nói. Trương Tịnh nhíu mày, ngăn cậu lôi hết bí mật của ba người ra:
– Được rồi, Tiếu, chuyện cũng đã như vậy, em cũng biết tình cảnh nhà cậu ấy mà, cũng không thể trách ai.
– Anh thì lúc nào cũng vĩ hòa di quý, chí ít cậu ta cũng nên tìm một ai đó trút giận, giữ trong lòng như vậy chỉ tổ khổ hơn.
Trương Tịnh nhìn cái đầu bốc khói của Hàn Tiếu, sau rồi mới hiểu cậu ta lo lắng cho Giao Viễn thế nào, cười ha ha xoa đầu cậu ta, nói:
– Tiếu quả nhiên là đứa bé ngoan.
Hàn Tiếu nghe đến đây, đầu càng bốc khói:
– Đủ rồi, em đã 15 tuổi rồi, chỉ kém anh có hai tuổi, không phải trẻ con.
– Được được, Tiếu là người lớn.
Trương Tịnh khẳng định nhưng trong câu nói lại như có ý ngược lại khiến Hàn Tiếu không ngừng dậm chân bực bội.
Trong khi hai con người kia vui vẻ trêu đùa thì Giao Viễn cũng đi tới khu nghiên cứu của quân khu. Bố cậu là thiếu tướng quân đội, cán bộ cấp cao đặc trách tại khu thí nghiệm chuyên hạng mục sinh học, có lẽ cậu đã lây nhiễm bản tính thích tìm tòi nghiên cứu này của ông từ bé. Khi vừa đến gần cửa phòng làm việc của ông, Giao Viễn nghe thấy một giọng nữ cao chói tai đang hạch sách bố mình:
– Trạch Minh, anh nói cho rõ xem, tờ giấy này là thế nào?
– Cô không biết đọc sao? Trên đó có ghi rõ ràng là Đơn Ly Hôn mà – Một giọng đàn ông trầm thấp từ tốn đáp lại như muốn chọc tức giọng nữ cao kia.
– Tại sao? Anh có lý gì mà muốn ly hôn với tôi?
– Giao Vịnh Anh, tôi nói cô nghe, chúng ta đã ly thân mấy năm nay chẳng lẽ có cứ muốn lằng nhằng mãi không thôi. Trước là cô ép tôi lấy cô, dùng quyền thế của cha cô đàn áp nhà tôi, tôi vốn không yêu cô, chúng ta cũng không hợp nhau, tôi cũng đã làm hết trách nhiệm phận sự của mình, đến giờ cô còn muốn gì? Muốn tôi yêu cô? Ở bên cô đến hết đời? Xin lỗi tôi không làm được!
Giọng nói quyết liệt lạnh lùng khiến người phụ nữ được gọi tên Giao Vịnh Anh ngừng thở, bà không ngờ người đàn ông bà từng yêu đến điên cuồng, làm mọi cách để có được lại lạnh đến vậy. Rõ ràng bà có mọi thứ mà người khác có ước ao cũng không có được, gia thế, tiền tài, năng lực, nhan sắc, vậy tại sao người đàn ông này lại không thể là của bà. Giao Vịnh Anh không cam lòng, bà là con gái tướng quân Giao Kình vĩ đại, quả cảm, là người anh hùng của đất nước này, từ nhỏ đến lớn nào có vinh quang nào bà chưa được hưởng, hiện tại bà cũng là đại tá quân đội, chuyên trách tham mưu chiến lược, tính tình sắc bén mạnh mẽ, là ngôi sao sáng của quân khu Z, vậy mà, bà lại bị chồng mình ly hôn, thử hỏi làm sao bà chịu đựng nổi? Giao Vịnh Anh hạ giọng, tuy không phải khẩn cầu nhưng cũng là xuống nước:
– Trạch Minh, anh cần suy nghĩ lại, Giao Viễn không thể không có cha, chúng ta không thể như thế này được.
– Cô nói đúng, chúng ta không thể cứ như thế này, nên cần phải chia tay thôi. Còn Giao Viễn…
Ông nói đến đó liền ngừng lại khiến cho Giao Viễn đứng bên ngoài cửa cảm thấy tim mình như dừng lại một nhịp, sau lại nghe điều ông nói khiến cậu thấy an tâm hơn:
– Giao Viễn nó vẫn là con trai của tôi, của Mạc Trạch Minh này. Giao Vịnh Anh, cô nghe đây, để cho nó mang họ nhà cô đã là sự nhẫn nhịn cuối cùng tôi dành cho cô rồi đó.
– Anh… Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tất cả là do ả đàn bà đó phải không? Anh vốn là tên cuồng công việc, có lấy ai cũng không quan trọng, chỉ khi ả ta xuất hiện anh mới thay lòng như vậy.
Giọng Giao Vịnh Anh trở nên run run vì quá tức giận nhưng những gì bà ta nhận lại được chỉ là ánh mắt khinh khi lạnh lẽo của người mà bà gọi là chồng. Mạc Trạch Minh không lên tiếng phủ nhận, điều này có thể hiểu, nhưng tại sao ông ta cũng không bênh vực cho người phụ nữ ông ta yêu? Giao Vịnh Anh rùng mình khi nhìn sâu vào đôi mắt giá băng trấn định kia, rốt cuộc bà đã yêu phải người như thế nào đây? Sau bao năm làm vợ chồng, giờ đây bà phát hiện mình chẳng hiểu một chút gì về người đàn ông đứng trước mặt mình cả.
Giao Viễn bỗng thấy tai ù đi, từ khi có nhận thức cậu đã cảm nhận giữa cha mẹ mình có chuyện nhưng lần đầu cậu biết tới sự xuất hiện của người thứ ba. Giao Viễn không muốn nghe nữa, dù là sự thật thế nào, tất cả gánh nặng cậu vô tình phải gồng mình chịu đựng bao lâu nay hãy cứ để nó ở yên đấy, đừng thả nó ra vì cậu không biết nếu thả nó ra, sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Thoáng nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng, Giao Viễn mau chóng trốn vào một căn phòng trống bên cạnh, hé cửa mở nhìn tình hình bên ngoài. Cánh cửa phòng mở đánh rầm, bước ra là một phụ nữ trung niên với vẻ đẹp sang trọng và kiên nghị, bộ quân phục cũng không làm mất đi vẻ hấp dẫn của bà, đôi mắt sáng luôn nhìn thẳng dường như có bất cứ chuyện gì xảy đến cũng không lay chuyển được quyết định của bà. Mỗi bước đi trên đôi bốt cao gót toả ra sự mạnh mẽ tự tin nhưng cũng nói lên một điều, bà đang tức giận, cực kỳ tức giận. Sau khi thấy mẹ mình đi khỏi hành lang, Giao Viễn mới chui ra khỏi căn phòng kia đến gõ cửa phòng làm việc của cha mình.
Cốc cốc cốc!!!
– Mời vào!
Giọng nói trầm thấp, trấn định và lạnh lùng vang lên, cứ như thể chưa hề xảy ra chuyện khi nãy vậy. Giao Viễn hít một hơi rồi mới mở cửa tiến vào.
– A Viễn, là con à?
Giọng nói của Mạc Trạch Minh dịu lại khi nhìn ra người tới là con trai mình. Ông cũng không quan tâm khoảng thời gian vợ vừa rời đi thì con trai đến, chỉ cao hứng gọi Giao Viễn lại cho cậu xem một thí nghiệm mới thành công của ông.
– Con trai, lại đây xem, chúng ta đã hoàn thành việc cấy gen lạ cho sinh vật sống rồi. Con muốn xem thành quả không?
Giao Viễn vô thức gật đầu. Cậu luôn thần tượng người đàn ông này, không nói đến ông ta là cha mình, nhưng khả năng loai bỏ mọi chuyện xung quanh để tập trung hướng đến mục tiêu cuối cùng của ông khiến cậu khâm phục. Cho dù ông ấy thật sự làm việc có lỗi với mẹ cậu, với cậu, thì cậu cũng không thể dối lòng mình mà thù ghét ông ấy.
Mới mấy năm gần đây, quân đội có thí ngiệm một thứ gen, công việc này do Mạc Trạch Minh đảm nhiệm, ông gọi nó là “gen lạ”. Giao Viễn nghe nói gen này được lấy từ cơ thể một người có biến thể gen khác thường nhưng gốc gác của người đó thế nào thì cậu không rõ, chỉ biết cha cậu đã đầu tư toàn bộ thời gian và công sức vào việc phân tích và phát triển gen lạ này với hy vọng có thể đào tạo ra một vũ khí sinh học tối tân cho quân đội.
Hai cha con đang loay hoay với thí nghiệm trên con khỉ nhỏ thì Mạc Trạch Minh được gọi lên phòng cấp trên có việc, trước khi đi ông nán lại giao việc cho con trai:
– A Viễn, sắp xếp đống giấy tờ trên bàn kia cho bố nhé, còn có mấy cái ông thí nghiệm kai, con chia ra xếp chúng lại theo đúng trật tự như lần trước bố chỉ con đó.
Giao Viễn gật đầu nhận lệnh, cậu thật sự không cách nào từ chối được người cha vô tình này.
Sau khi sắp xếp hết đống ống thí nghiệm mà chưa thấy Mạc Trạch Minh quay lại, Giao Viễn tiếp tục sắp xếp giấy tờ trên bàn làm việc của ông. Trong khi gom mấy báo cáo vứt lộn xộn trên bàn, cậu tháy máy tính của ông để mở, một loạt tập tin hiện trên màn hình. Giao Viễn lướt mắt qua và nhìn thấy một tập tin có tên “Nguồn gốc gen lạ”, cậu rất hứng thú với thí nghiệm này nên với tay lấy chuột mở tập tin đó ra.
– Có mật khẩu sao?
Giao Viễn lẩm bẩm khi thấy màn hình đòi mật khẩu. Suy nghĩ trong giây lát, Giao Viễn ngồi hẳn vào ghế và làm một loạt thao tác hết sức thành thục, chỉ vài phút sau đó màn hình thông báo mật khẩu đã bị phá, tập tin được mở ra. Bên trong có khoảng một chục tập con sắp xếp theo tháng và năm. Giao Viễn nhẩm tính từ tập con đầu tiên, vậy là thí ngiệm này bắt đầu từ khoảng gần 8 năm trước, cậu mở tập con đầu tiên ra và ập vào mắt là hàng loạt ảnh của một người phụ nữ. Cô ta đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết như một cô tiểu thư chưa từng biết thế thế giới này đáng sợ đến thế nào, đôi mắt trong veo gợn chút sợ hãi như đang lo lắng điều gì. Bên tai cô gái có đeo một đôi hoa tai tròn nhỏ màu xanh lục lấp lanh. Giao Viễn chú ý tới đôi hoa tai không hiểu vì sao, cậu cảm thấy nó vô cùng quen thuộc nhưng không nhớ đã thấy ở đâu. Nhìn từ các bức ảnh có thể đoán cô ta bị nhốt trong một phòng kính thí nghiệm. Càng xem hình, tâm trí Giao Viễn càng kinh hoảng, quân đội đây là dùng con người làm thí nghiệm? Hơn nữa gen lạ này còn là của cô gái trong hình. Điều đáng ngạc nhiên hơn là trong một năm đầu thí nghiệm, tháng nào cũng có ảnh của vật chủ, nhưng sang đến năm thứ hai thì chỉ còn các báo cáo nghiên cứu về gen lạ, không còn thấy hình ảnh gì nữa. Điều này có nghĩa là gì?
Vì sự hiếu kỳ đối với kiến thức vượt xa trí tưởng tượng của mình, mà cũng có thể là vì những gánh nặng mà bản thân phải chịu bấy lâu này từ phía gia đình kỳ lạ của mình, Giao Viễn thật sự muốn tìm hiểu về gen lạ này. Cậu không chần chừ rút usb trong cặp ra và chuyển toàn bộ dữ liệu vào đó, sau đó lại làm một loạt thao tác khiến màn hình trở lại như cũ rồi mới yên tâm đứng dậy thu xếp tiếp giấy tờ.
Mạc Trạch Minh quay trở lại văn phòng của mình thì đã thấy mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, con trai cũng đã về, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn “Con có việc cần về trước! Mọi thứ đã được sắp xếp xong!” Ông gật gù, tỏng cuộc hôn nhân này, điều ông mãn nguyện nhất chính là Giao Viễn. Và rồi Mạc Trạch Minh quay lại với công việc của mình mà không hề biết vận mệnh đã xoay vòng, ông sắp phải trả giá cho tất cả những gì ông đã làm.