Đọc truyện Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! – Chương 140: Ngoại truyện: Lựa chọn của Thiên Nhất Thuần
P/s:Thể theo yêu cầu của Editer Reioan và để giải nổi uất ức với cái kết của truyện này,Trăng xin phép viết tiếp phần ngoại truyện nhá,không hay thì mọi người cũng đừng ném đá ^_^
Hodson vừa dứt lời,Thiên Nhất Thuần liền cảm thấy một trận hoa mắt,đầu đau như vỡ tung rồi bất chợt hôn mê.
Một tiếng than nhẹ chất chứa biết bao tâm sự lướt nhẹ qua tai trước khi nàng mất đi ý thức…
……
Dưới gốc hoa anh đào,một cô gái dung mạo tuyệt trần say ngủ gối đầu lên đùi một chàng trai với khuôn mặt yêu nghiệt nên bức tranh hài hoà,ấm áp.
Ánh mắt chàng trai vẫn luôn không rời khuôn mặt cô gái,tay vân vê từng đường nét khuôn mặt ấy như muốn khắc sâu vào tâm khảm..
Chợt “ưmh” một tiếng,cô gái mơ màng từ trong cơn mơ tỉnh lại.Đôi mắt to tròn bỗng lăn dài hai hàng lệ tinh khiết.
Chàng trai đau lòng lau đi giọt lệ ấy,giọng chàng dịu dàng:
-Muội đã tỉnh…???
-Hodson ca ca…-Thiên Nhất Thuần nức nở gọi nhẹ
-Muội nghĩ thông suốt rồi sao?
-Muội…-Lời muốn nói cứ nghẹn lại ở yết hầu không sao thốt lên được,nàng không có can đảm nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Hodson
Hodson đỡ nàng ngồi dậy,chàng ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình,ánh mắt chàng cô đơn không tha chút biến hoá nào của nàng:
-Muội…không bỏ xuống được..có phải hay không???-Không để nàng tiếp tục né tránh,chàng lạnh giọng-Muội nói!!!
Nước mắt Nhất Thuần chảy dài ướt đẫm khuôn mặt,nàng không đành lòng nhìn vào đôi mắt ưu thương kia.
Hodson mạnh mẽ siết chặt vòng tay ôm trọn thân hình mảnh khảnh của nàng vào ngực,tiếng hít thở nặng nề của chàng làm lòng nàng đau nhói.Cuối cùng chàng thả lỏng vòng tay,nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn,môi câu lên nụ cười ôn nhu như thưở nào:
-Muội cuối cùng vẫn không phải là cô bé ngốc lúc trước,trái tim muội đã không còn ở tại trên người ca ca nữa.Muội đã tìm được cho mình một nam chính trong cuộc đời mình rồi phải không?-Chàng cười khổ,rồi tiếp-Ta biết…kể từ lần gặp lại ở thế giới ấy,ta đã biết…muội đã lạc mất trái tim mình cho một người con trai khác.Ca ca biết muội thật khó xử.Ca ca thay muội chọn,thế nào?
-Muội…
Lời nàng chưa nói hết Hodson đã một ngón tay lên mội nàng,chàng làm động tác im lặng.Sau đó chàng lại nói:
-Ta vốn chỉ là một người qua đường dừng chân tại cuộc đời muội đôi chút rồi lại phải tiếp tục ra đi theo lộ trình định mệnh đã an bài….Và muội cũng vậy,ngay từ khi sinh ra muội…đã không thuộc về nơi này.Muội đừng cảm thấy mắc nợ ta…vì với ta…hạnh phúc của muội quan trọng hơn tất cả…
Thiên Nhất Thuần cảm thấy nhói lòng,nàng cảm thấy mình thật vô dụng,rõ ràng đấy là con đường do nàng lựa chọ sao lại bắt đại ca ca phải gánh dùm nàng nổi đau khổ này.Nàng chợt ngẩng đầu,lau đi nước mắt cùng ưu phiền,môi chậm rãi nâng lên nụ cười tươi tắn:
-Hodson ca ca…cảm ơn huynh…muội đã biết mình nên làm gì,muội sẽ dũng cảm đối mặt với tất cả…cảm ơn huynh…nếu lại có kiếp sau…muội nhất định sẽ ở cạnh huynh…còn kiếp này…muội đành lỗi hẹn…
Hodson nhìn người con gái trước mặt,nàng vẫn xinh đẹp như vậy,vẫn hồn nhiên như vậy.Hắn cảm thấy…vì nụ cười này của nàng…hắn làm gì cũng đáng…
Hodson lùi lại mấy bước cách xa nàng,sau đó đưa tay phải ra trước mặt,tay trái lại nhẹ nhàng lướt qua lưu lại một vết thươg dài trên lòng bàn tay,máu tươi đỏ thắm theo đó tuôn trào,gió thổi qua cuốn đi một giọt máu nhỏ.Giọng chàng thành khẩn:
-Gửi máu theo gió,xin giải trừ ước hẹn,trả lại mọi thứ về nơi nó thuộc về,cởi ra xích sắt trói buộc bánh xe định mệnh…Thực thi…!!!
Chàng vừa dứt lời,gió từ bốn phương tám hướng thổi tới kéo theo muôn cánh hoa đào bao quanh Thiên Nhất Thuần.Nàng xuyên qua vòng gió cuốn nhìn Hodson đơn độc đứng đó nhưng lại không thể nói được gì,cho đến khi gió ngừng thổi,hoa đào ngừng bay…và bóng dáng chàng ngày một xa xôi…
…..
Hodson đứng tại nơi cũ,chàng vươn tay tìm chút hơi ấm của Thiên Nhất Thuần nhưng có chăng chỉ là từng cơn buốt giá.Lòng cuộn trào,chàng nhịn không được phun ra một ngụm máu đen,đau đớn ngã xuống,miệng vẫn không ngừg thều thào:
-Nghịch thiên hành sự…cái giá quá đắt…muội phải nhớ…nhớ kiếp sau tìm ta,đừng…đừng…bao…giờ…quên…ước…hẹn…nnnn…..!!!
Thời gian trôi nhanh…ký ức khi xưa chỉ còn một mảnh nhạt nhoà…chạy bao xa cũng không thoát nổi bàn tay định mệnh…