Đọc truyện Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo – Chương 13: Nuôi Gà
Thời điểm trước khi lên núi, Tần Mạch mang theo một cái rổ nhỏ, nàng muốn hái thêm một ít nấm. Nàng nhớ quanh núi có rất nhiều các loại nấm ăn được, bây giờ lại là mùa xuân nên nấm mọc lên rất tốt. Vừa vặn hái một rổ, nàng lại đi đào măng đến khi chiều tối mới xuống núi.
Nàng không vội về nhà mà ghé qua nhà của Lâm thị, Lâm bá mẫu làm việc ngoài ruộng chưa về nên trong nhà chỉ có Lâm phu lang và Lâm Vĩnh An. Nàng đưa cho Lâm phu lang một ít măng và nấm.
Lâm phu lang lôi kéo Tần Mạch vào nhà, múc cho nàng một bát chè đậu xanh : ” Đến, ăn đi. Hiện tại cũng sắp vào hạ rồi, trời ngày càng nóng.” Xong hắn ngồi đối diện Tần Mạch, thở dài, ” Ta nghe nói lão Vương trưa nay đến nhà ngươi ?”
Tần Mạch vừa múc chè ăn vừa nói : ” Ân, hắn nói muốn làm mai con trai lão Triệu thôn bên, ta nói ta không có tiền nên để hắn rời đi.” Nàng tóm tắt ngắn gọn.
Lâm phu lang nhíu mày : ” Bọn hắn đúng là khinh người quá đáng, ai mà không biết lão Triệu có đức hạnh gì, còn dám sang đây làm mai.” Xong lại gật gật đầu, ” Ngươi đáp không sai, hiện tại mẫu thân ngươi vừa mất, vẫn nên để vài năm nữa, ta và bá mẫu sẽ chú ý cho ngươi.”
Nàng mỉm cười : ” Chuyện đó cũng không có trọng yếu, ta chỉ mới mười lăm tuổi, vài năm sau lại nói tới.” Nàng khoát khoát tay đổi chủ đề : ” Phải rồi, chân của Vĩnh Phúc đã tốt hơn chưa ?”
” Đã đỡ rồi, Lý đại phu nói nghỉ ngơi vài hôm là được.” Nhắc tới Lâm Vĩnh An, Lâm phu lang liền nở nụ cười.
Tần Mạch gật gật đầu : ” Ta nghe nói Vĩnh An hay thêu thùa, ta biết vẽ một ít bản mẫu nếu cần liền bảo với hắn ta sẽ đem sang.” Lâm gia khá giả hơn nhà nàng rất nhiều, nàng muốn báo ân cũng chỉ có thể giúp đỡ họ vài chuyện lặt vặt.
Lâm phu lang kinh ngạc : ” Ngươi còn biết vẽ bản mẫu ?”
” Biết được một chút !” Tần Mạch cười.
Lâm phu lang nhìn theo hướng phòng Lâm Vĩnh An nghĩ nghĩ rồi nói : ” Một lát nữa ta kêu hắn sang đó lấy, ngươi đừng đem sang làm gì cho phiền.”
Nàng không đồng ý : ” Hắn đang bị đau chân vẫn nên chú ý đừng hoạt động nhiều, tối nay ta liền kêu A Lan mang sang, không có gì là phiền cả.”
Lâm phu lang mỉm cười : ” Được, mà các ngươi có đồ ăn ngon thì để cho mấy đứa nhỏ ăn nhiều một chút, mang sang đây làm gì, chúng ta đều là người lớn cả.”
Nàng kiên trì lắc đầu, môi nở nụ cười : ” Chỉ là chút đồ ăn do ta làm thôi, bọn nhỏ đều đủ ăn mà. Lâm bá mẫu làm việc cả ngày ta cũng muốn bồi bổ cho Lâm bá mẫu a.”
Lâm phu lang lại trách cứ nàng vài câu nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười sáng lán. Hắn đi vào trong lấy cho nàng một rổ trứng bắt Tần Mạch phải nhận lấy, nàng vốn muốn trả bọn họ chút ân không nghĩ bị ép nhận lại nhiều hơn, nàng cười khổ.
Nhìn rổ trứng gà, Tần Mạch bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn nuôi gà. Trước kia Tần mẫu không nuôi gà bởi vì ba tiểu đệ còn nhỏ, Tần mẫu và Tần Mạch đều làm đi làm bên ngoài cả ngày nên nuôi gà thì không ai chăm sóc. Bất quá Tần Mạch nghĩ cái này liên quan đến suy nghĩ bọn Tần Lan chỉ là nam nhi lại còn nhỏ nên bà ấy không muốn giao việc nuôi gà cho bọn chúng.
Về tới nhà, Tần Mạch lập tức nóichuyện muốn nuôi gà cho ba tiểu đệ.
” Tỷ muốn nuôi gà à ?” Ba tiểu đệ đồng loạt kinh ngạc.
Nàng gật đầu cười : ” Ân, ta nghĩ nuôi một ít gà, dù sao các đệ cả ngày đều ở nhà, hẳn là trông nuôi giúp ta được.”
Tần Lan có sẵn bản năng làm nội trợ, nghĩ đến việc nuôi gà liền vui vẻ : ” Ân, nhưng đệ sợ sẽ nuôi không tốt.” Nháy mắt khuôn mặt trở nên buồn buồn.
Nàng xoa xoa đầu Tần Lan : ” Không có việc đó, các đệ đều đã lớn. Ta tin tưởng.”
Tần Hoa rối rít : ” Đệ sẽ bắt sâu cho gà ăn, còn trông cho gà đẻ trứng !”
Tần Ngọc đẩy đẩy hắn, cười nói : ” Gà con còn chưa có đệ đã muốn lượm trứng à ?”
” Vậy thì bắt sâu ăn trước, đợi gà con lớn đệ sẽ lượm trứng.” Tần Hoa chu chu cái mỏ, cười hắc hắc.
Tần Mạch bật cười : ” Ân, rất tốt. Gà do A Hoa nuôi nhất định sẽ béo mập.”
Mấy tỷ đệ không hẹn mà nhìn bộ dáng ngây ngô của Tần Hoa, cười thật to. Tối đó nàng nấu một nồi cháo nấm ngô, xào thêm một ít rau ăn cùng với bánh ngô nướng, ăn xong mấy tỷ đệ như trước lột măng, khác với mấy hôm trước bọn Tần Lan và Tần Ngọc không tắt đèn đi ngủ sớm mà thắp dầu bện nút thắt, Tần Mạch không mệt mỏi lắm nên cùng bện với bọn hắn.
Sáng sớm hôm sau, Tần Mạch đem măng và rau lên trấn bán, xong xuôi nàng mang cái rổ nhỏ đi mua gà con. Lồng trúc lớn 5 văn tiền một cái, gà con không phân trống và mái đồng thời đều bán bảy văn tiền. Tần Mạch mua tổng cộng hai mươi con gà con là 140 văn tiền.
Trong nhà hết dầu nàng ghé cửa hàng thịt mua một cân thịt, hai khối xương lại thêm một miếng mỡ lợn tầm 10 cân, mỡ lợn để ráng lấy dầu 12 văn tiền một cân, lá mỡ này mất 120 văn tiền.
Giờ Tỵ, Tần Mạch mới về tới thôn. Nàng cất đòn gánh và rổ vào trong góc, đem miếng mỡ lợn đi ráng. Đầu tiên là đốt lửa nhỏ, cho lá mỡ lợn vào từ từ vắt mỡ. Lá mỡ lợn 10 cân vắt được một hũ dầu tầm tám cân, có thể sử dụng trong một thời gian dài.
Tóp mỡ còn lại nàng rắc thêm một ít đường trắng cho mấy tiểu đệ ăn, cái này gọi là kẹo thoi mỡ, thoi mỡ và đường ở nông thôn đều là vật quý, hai cái trộn chung khiến mấy tiểu đệ chỉ dám nhấm nháp ăn, trên ba khuôn mặt đều nở nụ cười rạng rỡ.
Ráng mỡ lợn xong, nàng để cho Tần Lan nấu ăn còn chính mình thì đi sửa cái chuồng gà. Cái này là vì Tần Lan cứ đứng bên cạnh nói mãi, nàng đành chịu thua. Dù sao đây Tần Lan chỉ là không muốn nàng mệt nhọc.
Tần Lan làm một món thịt xào nấm, cải thìa xào cọng hoa tỏi non, khoai tây sợi xào lại nấu thêm một nồi canh củ cải xương hầm, hương vị không sai.
Tần Lan ở trong bếp nấu ăn còn ba tỷ đệ ở ngoài đùa nghịch đàn gà, Tần Hoa từ sáng đã ở nhà bắt một đống sâu bỏ vào trong lá, thấy bọn gà con đã ở yên trong lồng trúc lập tức đổ đống sâu xuống khiến bọn gà chiêm chiếp giành ăn rất thú vị.
Tần Ngọc trầm tính nhưng thời điểm thấy bọn gà cũng không kiềm được mà ngồi xuống sờ sờ mấy con gà con, không nhịn được nói : ” Gà con, ngày mai ta sẽ đi vớt lục bình về cho các ngươi ăn. Bảo đảm các ngươi sẽ ăn rất ngon.”
Tần Mạch nghe được Tần Ngọc thì thầm với đám gà con, không nhịn được bật cười, trẻ con vẫn là trẻ con a.