Đọc truyện Xuyên Qua Làm Nông Phụ – Chương 88: Ma lạt thang
Editor: ChieuNinh
Ngô phu nhân nghe được lời Tằng Tử Phu nói, rất là cảm kích cười cười với nàng. Lúc này, một thiếu nữ tuổi trẻ che mặt, tuổi chừng mười ba mười bốn gì đó, được nha hoàn khác dìu đỡ, xuống xe ngựa nói: “Cám ơn phu nhân.”
Tằng Tử Phu vội vàng đưa tay như nâng đỡ nói: “Đây là lệnh ái Ngô tiểu thư sao? Thật sự là hiểu biết lễ phép.”
Ngô phu nhân hé miệng cười cười, kéo thiếu nữ nói: “Vẫn là làm phiền phu nhân.” Lại khách khí nói hai câu với Tằng Tử Phu rồi dẫn Ngô tiểu thư cùng hai nha hoàn lên lầu.
Thạch Thúy Cúc thấy người đã đi xa, đến gần nói: “Đại tẩu, nếu là ta mà nói cũng đừng mà quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, nhìn cái gọi là Hồng nhi kia một chút xem, một bộ dáng tâm cao khí ngạo, không biết còn tưởng rằng là khuê nữ hoàng đế đâu rồi, ai biết chỉ là một hạ nhân.”
Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc nói: “Nhìn khí chất toàn thân Ngô phu nhân và Ngô tiểu thư này, cộng thêm chất vải quần áo trên người nha hoàn bọn họ, sợ là không phải người nhà tầm thường. Ra bên ngoài, có điều kiện giúp người thì cứ giúp đỡ, tối nay chúng ta cũng chỉ phải chen chúc một phen rồi.”
Thạch Thúy Cúc ừ một tiếng nói: “Đại tẩu đừng ghét bỏ người nhà ta ngáy to là tốt rồi.”
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, đám người Tằng Tử Phu liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa muốn lên xe ngựa liền gặp được đoàn người Ngô phu nhân. Tằng Tử Phu và Ngô phu gật đầu chào hỏi với nhau rồi sau đó đều tự vào xe ngựa của mình. Bởi vì hôm qua đã biết Ngô phu nhân cũng muốn vào kinh thành, đi chung đường cũng rất là bình thường, đoàn người Ngô phu nhân liền đi theo phía sau đoàn người Tằng Tử Phu.
Bởi vì hôm nay nổi lên sương mù dày đặc, đường trong rừng không dễ đi. Kế hoạch ban đầu là khoảng chạng vạng thì có thể tới Lâm huyện nghỉ ngơi, nhưng giờ không có biện pháp, đành phải nghỉ đêm trong rừng rồi. Tiêu sư đi trước dò đường chạy về thông báo phía trước cách đó không xa có một khoản đất trống, ngược lại thích hợp nghỉ ngơi và hồi phục, đoàn người Tằng Tử Phu liền đi qua. Tằng Tử Phu thấy mảnh đất trống coi như rộng rãi, suy nghĩ xong liền để cho tiêu sư thỉnh đoàn người Ngô phu nhân cùng tới nghỉ ngơi.
Xe ngựa đều ghom lại cùng một chỗ, buổi tối sẽ ngủ ở trên xe ngựa, chung quanh cũng đốt lên đống lửa. Ngô phu nhân mang theo Ngô tiểu thư đến nói lời cảm tạ Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười khoát tay nói: “Chúng ta cũng có duyên, dù sao đều là vào kinh, dọc theo con đường này cũng không quá yên ổn. Nếu như Ngô phu nhân không chê, liền đi cùng chúng ta đi.”
Ngô phu nhân nghe xong, cười gật gật đầu: “Vậy phiền toái Thạch phu nhân.” Hồng nhi đứng ở một bên liếc qua bĩu môi, thấy Ngô phu nhân nhìn qua, liền vội vàng cúi đầu, không dám nói ra lời khó nghe gì.
Nào biết đâu rằng đến sau nửa đêm, đám người Tằng Tử Phu liền bị tiếng đánh nhau đánh thức, sợ là lại gặp phải kẻ xấu rồi. Thạch Lý thị ôm mấy bánh bao nhỏ Gia Thành, Gia Bảo, Giai Ngưng, Giai Tuệ. Thạch Thúy Cúc ôm Tiểu Cành đã oa oa khóc lớn trong ngực, tránh ở sau lưng Thạch Lai Qúy. Xe ngựa của nhóm người Tằng Tử Phu dừng kế bên nhau, xuyên thấu qua ánh sáng phía bên ngoài, nhìn thấy được tiêu sư chung quanh xe ngựa cũng không rời đi. Trong lòng Tằng Tử Phu biết rõ, tràng diện đã được khống chế, chỉ cần tiêu sư bên cạnh vây quanh xe ngựa không rời khỏi, vậy là không có nguy hiểm gì quá lớn.
Lại nhớ tới, Ngô phu nhân bên kia không biết như thế nào, sợ là không có tiêu sư đi qua bảo vệ. Không lâu sau thì đánh nhau cũng dừng lại, Tằng Tử Phu vén rèm lên, nhìn thấy cách đó không xa cũng có người nằm trên mặt đất, nhíu nhíu lông mày, coi như là thấy nhưng không thể trách rồi. Mà Ngô phu nhân bên kia thật ra lại khiến cho Tằng Tử Phu kinh ngạc, xem ra gia đinh của Ngô phu nhân cũng đều có bản lĩnh, không kém gì so với tiêu sư bên này của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu gia đinh bình thường, sợ là không thể hộ tống Ngô phu nhân an toàn đến Dịch huyện rồi.
Theo lý thuyết, qua Dịch huyện, hẳn là sẽ không còn cướp bóc nữa, nhưng ngẫu nhiên vận khí thật quá tốt, vậy mà cũng đụng phải. Tằng Tử Phu cười nói, xem ra vận khí đoàn người của mình thật sự là quá tốt. Đoạn đường kê tiếp, ngược lại rất là thuận lợi, không có đụng phải kẻ mù mờ nào.
Đến khoảng trống ngoài cửa thành, đám người Tằng Tử Phu phát hiện, cửa thành kinh thành đã đóng, muốn vào thành sợ là không dễ dàng. Chung quanh kinh thành đã có không ít người, liếc mắt nhìn lại một cái, đều là xe ngựa… Sợ là cũng nhận được tin tức chuẩn bị vào kinh lánh nạn đi.
Người dẫn đầu tiêu sư để cho đám người Tằng Tử Phu an tâm chờ, bản thân thì về trước đi báo cáo một tiếng, đám người Tằng Tử Phu gật đầu đồng ý. Mà đoàn người Ngô phu nhân ngược lại thuận lợi vào thành, cuối cùng Hồng nhi cũng đắc ý, ánh mắt coi thường, làm cho đám người Tằng Tử Phu rất khó chịu. Thạch Thúy Cúc tức giận muốn mắng người, Tằng Tử Phu vội vàng ngăn lại: “So đo cùng cái loại người này làm cái gì.”
Mà bên kia, đoàn người Ngô phu nhân, Hồng nhi đang vuốt mông ngựa: “Thạch phu nhân gì kia, hừ, không phóng khoáng mà cũng xứng xưng là phu nhân, chỉ có phu nhân chúng ta mới xứng thôi. Sợ là bọn họ muốn vào kinh thành cũng khó khăn, nếu lúc trước để cho chúng ta năm gian phòng, một câu nói của phu nhân chúng ta thì có thể để cho bọn họ đi vào rồi. Hừ, thực cho rằng ai cũng có thể đi vào kinh thành sao, nếu bọn họ biết mình bỏ lỡ cái gì, sợ là phải hối hận muốn chết.”
Ngô phu nhân nhíu mày nói: “Hồng nhi, ngươi càng ngày càng không biết quy củ.”
Hồng nhi sửng sốt một chút, trên đường đi phu nhân càng ngày càng lạnh đối với mình, vội vàng cúi đầu nhận sai. Ngô phu nhân lắc đầu: “Đó là trước kia, Ngô phủ không thể so với năm đó, Thạch phu nhân cũng không phải vật trong ao.” Nói xong liền thở dài.
Đoàn người Tằng Tử Phu ở ngoài cửa thành qua hai buổi tối, mới được Lý Sở Hà, Thạch Thiên Cấp đón vào. Trên đường đi sắc mặt Lý Sở Hà, Thạch Thiên Cấp đều rất khó coi. Lý Quang Xuân thở dài: “Đệ muội à, các ngươi đi đến nhà Thiên Cấp trước đi, ta đi một chút rồi trở về.”
Lý Sở Hà tiến lên ngăn Lý Quang Xuân lại: “Phụ thân, cũng sắp xếp xong xuôi.”
Lý Quang Xuân nhíu mày: “Không có đơn giản như vậy, mấy lão bằng hữu còn tự thân xuất mã cho ta, con cho rằng vài tiếng Thế bá, có thể giúp con những việc này sao? Sợ là chuẩn bị bắt điểm yếu của con thôi, con cho rằng hiện nay đưa người bên ngoài vào kinh thành đơn giản lắm sao? Con nhanh đưa bản khế ước tửu lâu hiệu ăn có ghi chép trong hồ sơ trước, như vậy nếu như có vạn nhất, chúng ta vẫn còn có biện pháp nói chuyện.”
Lý Sở Hà nhíu chặt lông mày, Thạch Thiên Cấp vỗ vỗ bả vai Lý Sở Hà: “Bạc nuốt không ít, Nhị thúc chỉ là cầu chút an tâm, ngươi nhanh đi xử lý đi, Nhị thúc bên kia chúng ta giúp không được gì.”
Thạch Hoa Lan mang theo Thạch Giai Nguyệt và hai đứa nha hoàn ở ngoài cửa nhìn quanh, thấy xe ngựa tới, vội vàng chạy xuống bậc thang. Thạch Thiên Cấp thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Thạch Hoa Lan: “Lan nhi, chú ý thân thể.”
Cái bộ dáng khẩn trương này làm cho tròng mắt Thạch Lý thị hơi híp, liền vội vàng kéo tay Thạch Hoa Lan: “Khuê nữ, con không phải là?”
Thạch Hoa Lan có chút xấu hổ gật gật đầu, cái này thật sự là quá mất mặt, Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt cũng không còn mấy năm nữa thì phải cưới vợ gả chồng, bây giờ mình lại có con… Cái này.. Nói ra cũng bị người chê cười.
Thạch Lý thị thấy bộ dáng xấu hổ của Thạch Hoa Lan, trong nội tâm hiểu được, đại cô gia tuyệt đối là không có bạc đãi khuê nữ nhà mình. Vào đại sảnh, Thạch Lý thị vừa cẩn thận quan sát Thạch Giai Nguyệt, cười ha hả nói: “Qua hai năm không thấy, Nguyệt nhi của chúng ta cũng thành đại cô nương rồi, nhìn xem này, vẫn là kinh thành nuôi người, bộ dáng xinh đẹp này giống như từ bên trong bức tranh đi ra, đã mai mối chưa?”
Thạch Giai Nguyệt quy củ hành lễ cho Thạch Lý thị: “Bà ngoại lại chê cười người ta.”
Thạch Lý thị mím môi cười vui vẻ: “Thật là đại cô nương, đại cô nương!” Quay đầu cười với Thạch Hoa Lan nói: “Con à, con là người có hậu phúc.”
Vài chiếc xe ngựa chất đồ không có trực tiếp chuyển vào, mà là đưa đến sân nhỏ cách vách: “Nương, là nhà có ba cổng, nhưng mà diện tích nếu so với Kim Lan huyện thì nhỏ hơn một chút.” Thạch Thiên Cấp có chút ngượng ngùng nói.
Thạch Lý thị khoát tay nói: “Có một chỗ ở là tốt rồi, con còn tiêu pha làm gì, chỉ cần con đối tốt với Hoa Lan, ta liền thấy đủ.”
Tằng Tử Phu ở một bên nói tiếp: “Kinh thành là nơi nào chứ, hơn nữa mọi chuyện vào lúc này, sợ là tỷ phu có bạc cũng không mua được. Thật sự là quá phiền toái tỷ phu, chờ tửu lâu và hiệu ăn buôn bán, có tiền thu vào, nhất định trả lại cho tỷ phu.”
Thạch Thiên Cấp vội vàng khoát tay: “Đều là người một nhà, làm sao vậy được? Của tỷ phu, không phải là của các ngươi sao? Lại nói, lúc đó chẳng phải ta đây là hiếu kính nương? Ta không cha không mẹ, đã sớm đem nương trở thành mẹ ruột.” Những lời này làm cho mọi người rất là hưởng thụ, nhất là Thạch Lý thị càng cười đến không ngậm miệng được.
Tằng Tử Phu cười nói: “Đúng là lời này, nhưng mà huynh đệ ruột thịt cũng phải rõ ràng. Tỷ phu, chúng ta biết rõ ngài không quan tâm những bạc này, nhưng mà tốt xấu gì ngài cũng phải để cho chúng ta yên lòng không phải sao.”
Thạch Thiên Cấp vừa muốn mở miệng, Thạch Lý thị liền ngắt lời nói: “Tử Phu nói có lý, bạc này nói gì con cũng phải nhận lấy, nếu không bọn họ chính là không yên lòng, nương cũng không yên lòng theo.” Thạch Thiên Cấp thấy vậy đành phải đáp ứng, còn vội vã nói không cần gấp.
Đến buổi tối, Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà cùng đến Thạch phủ. Lý Sở Hà đưa khế đất cho hai người Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy: “Đại ca, nhị ca cất giữ cho cẩn thận, thủ tục cũng đều giải quyết đầy đủ hết rồi, khi nào muốn ra buôn bán cũng có thể, nhưng mà tốt nhất cũng nên sớm một chút, sợ qua một đoạn thời gian nữa sẽ thực rối loạn, thì chẳng chiếu cố được rồi.” Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đều gật đầu nói hiểu được.
Thạch Lý thị hỏi: “Nhị thúc bọn nhỏ à, thế nào rồi?”
Lý Quang Xuân nhẹ gật đầu: “Yên tâm đi, cũng do ta buồn lo vô cớ.” Mọi người vừa nghe đều thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng sớm Tằng Tử Phu lôi kéo ba người Thạch Thúy Cúc còn có Thạch Lai Phúc trước đi tửu lâu sau tới hiệu ăn, trở lại Thạch phủ thì bắt đầu vùi đầu thiết kế.
Phòng ở bên Tằng Tử Cường thì cách bọn người Tằng Tử Phu hơi xa một chút, phòng ốc chỉ rộng hai cổng. Thật sự là không có cách nào, chờ Tằng Tử Phu đưa thư đến kinh thành, phòng ở dĩ nhiên không dễ mua, vẫn là Thạch Thiên Cấp thật lao lực mới tìm được. Sân nhỏ hai cổng cho người một nhà ở đã tìm khắp nơi mới có, cũng chỉ là hơi xa một chút, đi qua đi lại, nhanh nhất cũng không tốn hai chén trà.
Nhưng mà Tằng Tử Cường cần cửa hàng nhanh chóng, sợ là không quá dễ dàng, vì thế Tằng Tử Phu cũng đau đầu. Kỳ thật để cho Tằng Tử Cường nhập cổ phần ngược lại không có vấn đề gì, chỉ là còn có hai người đại tỷ, nhị tỷ ở đó, cái này… thật sự là có chút khó làm. Vì chuyện này, Tằng Tử Phu chính là sầu lo vài ngày, cũng may ông trời không tuyệt đường con người, Thạch Thiên Cấp báo cho Tằng Tử Phu bên chỗ chợ đêm có một lều thật ra muốn chuyển nhượng.
Tằng Tử Phu linh cơ vừa động, Ma Lạt Thang! Vội vàng mời Tằng Tử Cường đến thương lượng, Tằng Tử Cường đối với Tằng Tử Phu chính là nói gì nghe nấy, Tằng Mộng Nhi đối Tằng Tử Phu cũng là tin tưởng và nghe theo, mọi chuyện liền dễ làm. Có Lý Sở Hà hỗ trợ nên mọi chuyện cũng nhanh, trong cùng một ngày thủ tục đã làm đầy đủ hết. Tằng lão đại bảo đao (tay nghề) chưa lão, cái kệ, bàn ghế đều tự mình động thủ, vừa tiết kiệm tiền chất lượng lại tốt. Ma Lạt Thang thì cũng hấp dẫn giống như món lẩu, chẳng phân biệt được niên đại! Mỗi ngày buổi tối đều chật ních khách, sinh ý rất là náo nhiệt, xung quanh cũng có học người học theo, nhưng Ma Lạt Thang này cũng chú trọng gia vị, bởi vậy buôn bán ổn định, cũng không sợ bị người đoạt sinh ý.
Trên quan đạo có Lý Sở Hà, về phần phía dưới, Tằng Tử Cường coi như là khéo léo, hiểu được ‘kết giao’. Những người đó cũng biết đằng sau Tằng Tử Cường có quan hệ với quan phủ, thấy Tằng Tử Cường lại là xưng huynh gọi đệ đối với mình, bình thường ăn uống tiệc tùng cũng không đòi tiền, không có việc gì thì mời uống rượu, đều cảm thấy Tằng Tử Cường biết làm người, cũng không có ai sinh sự. Ngược lại, có kẻ nào không có tầm mắt tới gây sự, còn có thể chủ động hỗ trợ.
(Ma Lạt Thang: có nghĩa là cay xè nóng hổi. Là một món ăn cay của người TQ)