Đọc truyện Xuyên Qua Làm Nông Phụ – Chương 69: Sợ điều gì sẽ gặp điều đó
Editor: ChieuNinh
Bên này Thạch Lý thị đang lo lắng, kết quả là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc bị nha hoàn Tiểu Cúc bên cạnh Thạch Hoa Lan kêu đi ra ngoài. Mới vừa đi tới trước phòng chợt nghe được tiếng tranh cãi của Thạch Lý thị với người khác. Tằng Tử Phu cau mày nhìn Tiểu Cúc, Tiểu Cúc có chút bối rối thần sắc chợt lóe lóe, nhưng mà trào phúng trong mắt nàng ta vẫn bị Tằng Tử Phu bắt được.
Hôm nay Thạch Đầu mang theo Thạch Hoa Lan và hai đứa trẻ đi dạo phố đặt mua đồ dùng thành thân. Vốn Tằng Tử Phu cũng muốn đi theo, bởi vì các loại nguyên nhân lo lắng… nguyên nhân kia chính là Thạch Lai Phúc lão huynh chúng ta, có một số việc làm ‘dốc sức’ quá mức làm cho buổi sáng Tằng Tử Phu thật sự là không dậy nổi thân thể, nên không đi cùng.
Không nghĩ tới mà lại gặp phải trò đùa giỡn này, nhìn mười cái rương gỗ đỏ thẫm ‘làm mai’ trong đại sảnh! Tằng Tử Phu nhíu mày, cùng Thạch Lai Phúc kéo Thạch Lý thị ra khỏi một lão bà tử khác. Một phen miệng lưỡi, Tằng Tử Phu xem như rõ ràng, lão bà tử là một trong những bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương!
Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá, một thân đỏ thẫm, trên bụng lại có mười cá tám cái ‘vòng bơi lội’ đi? Trên mặt mũi này chính là thoa ‘mười cân bột mì’ đi? Còn có môi đỏ thẫm như hí kịch… Mẹ ôi, giữa ban ngày ban mặt lại dọa người như vậy à? Kinh thành không hổ là kinh thành, ngay cả bà mối cũng ‘thời thượng’ như vậy.
Tằng Tử Phu nhìn ‘cái miệng anh đào nhỏ nhắn’ của Mị nương khi đóng khi mở, mắt sắc phát hiện, mỗi một lần dùng sức nói chuyện, sẽ thấy thật sự có ‘bột phấn’ ý tứ từ trên mặt Mị nương nhẹ nhàng rơi xuống. Tằng Tử Phu bật cười, thú vị nghĩ ác, đưa ‘Mị nương’ này đến khu nạn hạn hán, phỏng chừng có thể làm cho người một thôn làng ăn cơm no nhỉ?
Bà mối Mị nương nghe được Tằng Tử Phu nhỏ giọng cười, nhíu mày, vừa định phát tác, nhưng vừa thấy cách ăn mặc trên người Tằng Tử Phu, quần áo tơ lụa màu tím rạng rỡ, vạt áo, ống tay áo còn có cổ áo đều là hoa văn chưa từng thấy qua tự thêu lên. Thêu pháp ngược lại rất mới lạ, trên đầu đang cắm ba cái trâm vàng! Hơn nữa ‘quý khí’ trên người nàng, bà làm bà mối hơn nửa đời người rồi, ở kinh thành coi như được hoan nghênh, người thế nào mà bà chưa thấy qua? Nhưng ngược lại người này không giống như là từ nông thôn đến? Không có bối cảnh gì?
Không phải đã hỏi thăm tốt rồi sao, bây giờ chỉ còn lại người đàn bà dâm đãng từ nông thôn đến, bà già quê mùa có ở đây không? Mị nương cầm lấy khăn tay… Tằng Tử Phu vừa nhìn ~ mẹ ơi, màu hồng đào có phải hay không! Lau miệng, cười nói với Tằng Tử Phu: “Ơ, vị phu nhân này là?”
Tằng Tử Phu cười cười: “Ta là ai, không quan trọng, ta chỉ hiếu kỳ ngài tới làm gì?”
Mị nương bĩu môi một cái: “Ta chính là bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương, ta tới nơi này có thể làm cái gì? Đương nhiên là tới làm mai.”
Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá Mị nương, cười nói: “Làm mai? Làm mai cho ai?”
“Đương nhiên là Thạch phủ lão gia Thạch Thiên Cấp, Thạch lão gia rồi!”
Từ lúc Thạch Đầu phát tài, liền tự đặt lại tên cho mình là Thạch Thiên Cấp, ngụ ý bản thân mình có tất cả như hôm nay đều là ông trời ban cho mình, làm người không thể quên nguồn gốc. Ngoại trừ một nhà Thạch Lý thị còn có thể gọi hắn là Thạch Đầu ra, những người khác chỉ biết là Thạch Đầu tên là Thạch Thiên Cấp.
Tằng Tử Phu cười lạnh nói: “Vậy ngài đi nhầm cửa rồi, Thạch lão gia đã định mồng năm tháng sau thành thân với tỷ tỷ ta. Nếu như cô nương nhà ai muốn làm thiếp, vậy phải chờ tỷ tỷ ta và Thạch lão gia trở về, lúc đó lại thương nghị.”
Tằng Tử Phu vừa dứt lời, Mị nương liền kêu la lên, thì ra là muội muội của người đàn bà dâm đãng, vừa rồi ánh mắt bà thật sự là vụng về rồi, lại nhìn một con chim sẻ trở thành Phượng Hoàng.
“Có người nói chuyện như ngươi sao? Làm thiếp? Hừ… Ngươi là phụ nhân ở nông thôn không hiểu biết, cũng không hỏi thăm một chút cô nương nhà của chúng ta là ai? Đây chính là thiên kim tiểu thư Phùng lão gia chúng ta, có thể để người đàn bà dâm đãng, có con riêng có thể so sánh cùng sao? Lão gia chúng ta và tiểu thư đều là người thiện tâm, hôm nay đặc biệt buông lời nói ở nơi này, có thể nạp Thạch Hoa Lan làm thiếp, nhưng mà con riêng thì không thể vào phủ.”
Thạch Lý thị nghe Mị nương này trái một câu ‘người đàn bà dâm đãng’ phải một câu ‘con riêng’ thì giãy giụa khỏi Tằng Tử Phu định tiến lên đánh nhau cùng Mị nương. Tằng Tử Phu cho Thạch Lai Phúc một ánh mắt, Thạch Lai Phúc vội vàng lo lắng ngăn lại, Tằng Tử Phu tiến lên một bước: “Có phải thiên kim tiểu thư Phùng phủ là không ai muốn, hay là lớn lên thiếu cánh tay thiếu chân? Chạy tới ầm ĩ phải gả cho tỷ phu của ta? Người nào không biết tỷ phu của ta vì tỷ tỷ của ta cho tới bây giờ đừng nói lấy vợ, chính là kỹ viện cũng chưa từng có đi dạo qua, ngươi cái bà tử này tới nhà của ta thái độ làm càn cái gì? Tiểu thư Phùng gia các ngươi không gả ra được, bên ngoài trên đường còn rất nhiều, rất nhiều ăn xin, tùy tiện kéo một tên tắm rửa sạch sẽ rồi thành hôn chẳng phải được sao?”
Mị nương vừa nghe lời này, cho gia đinh khuân đồ tới cùng nhau một cái ánh mắt. Đại hán cách Tằng Tử Phu gần nhất, xoắn tay áo lên nói: “Đồ đê tiện đến từ đâu, tìm đánh có phải không…. Gia…” Tiếng nói còn chưa xong, Thạch Lai Phúc quơ lấy bình hoa sau lưng, ném về phía đầu đại hán… Làm thế nào Mị nương cũng không có nghĩ tới một hán tử ở nông thôn ở một bên không nói lời nào dám động thủ! Còn lại vài tên gia đinh cũng lao đến, vừa nhìn thấy máu, ngược lại có chút kiêng kị.
Tằng Tử Phu thấy Tiểu Cúc và Vương quản gia Thạch phủ không có ý tứ tiến lên, cười lạnh nói: “Ta đang nghĩ là làm sao lại như vậy, thì ra là nội tặc, nội ứng ngoại hợp? Tốt lắm, ngược lại ta đây muốn nhìn xem tỷ phu và tỷ tỷ của ta sau khi trở về sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Vương quản gia?”
Vương quản gia sững sờ, nắm chặt nắm tay ra lệnh một tiếng tống Mị nương và mấy tên gia đinh đi ra ngoài. Tằng Tử Phu thấy vậy cười nói: “Vương quản gia ngài đã quên một chút gì rồi? Đừng để đến lúc đó người Phùng phủ tới nói, Thạch gia chúng ta thu đồ, liền rùm beng đưa cô nương đến làm chủ tử cho ngươi!”
Mặt Vương quản gia vội vàng cười làm lành, lại gọi người mang thùng đi ra. Đến cửa lớn, Tằng Tử Phu hô lên với mấy gia đinh đang khiêng thùng lên: “Văng ra.” Mấy gia đinh đều là người mới, nhưng mà không phải đều không có ánh mắt, dù sao làm hạ nhân, vẫn phải có ít nhiều biết nhìn sắc mặt. Chuyện nháo ngày hôm nay, Vương quản gia nhất định chiếm không được thứ tốt, lúc trước nghe lời Vương quản gia nói…, Chuyện không ngăn cản người Phùng phủ mà nói, cũng bởi vì thực xảy ra sự tình, cũng trách không đến trên đầu mình, dù sao cũng là ý tứ Vương quản gia. Nhưng bây giờ ngược lại có một cơ hội, những ngày vào phủ này, thái độ lão gia đối với phu nhân là gì, mọi người vẫn nhìn ở trong mắt.
Một gia đinh nhìn qua rất mạnh mẽ là Tiểu Cửu tử liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, người nọ gật gật đầu cũng không chờ Vương quản gia nói chuyện liền ném thùng đi ra ngoài. Ngược lại cái quăng này bạc tung ra đầy đất, dân chúng vây quanh tới chung quanh Thạch phủ xem náo nhiệt chạy tới. Tằng Tử Phu hé mắt: “Mị nương, trở về chuyển cáo đại tiểu thư Phùng phủ, nếu muốn gả người muốn điên rồi, có thể đi kỹ viện! Tới đây làm mai? Chúng ta cũng dám muốn hả!”
Nói xong liền đỡ Thạch Lý thị đang tức giận quá mức đi trở về: “Đóng cửa, từ nay về sau cơ trí một chút, người không rõ không được vô nhà, thật không biết hiện tại đúng là thời điểm cẩu ầm ĩ!” Nói xong cũng không quay đầu lại đã đi rồi. Mị nương cùng với mấy đại hán đều có chút há hốc mồm, đây không phải nói mấy người nông thôn đến đều dễ khi dễ không phải sao? Hù dọa một chút thì xong việc, đến lúc đó Phùng phủ sẽ cho tiền thưởng. Nhưng bây giờ chuyện nháo thành như vậy, cái này chính mình thật sự không tốt rồi!
Bây giờ mấy người đại hán nhìn Mị nương quả thật là nghiến răng nghiến lợi, nếu không lão bà tử kia nói chuyện không chừa đường sống, người ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Từ nay về sau đại tiểu thư Phùng gia còn không phải trở thành trò cười ở kinh thành? Mình lại ký tử khế với Phùng gia đó! Lúc này không đi không phải là ngay cả mệnh cũng bị mất sao? Mấy hán tử liếc mắt nhìn nhau, lụm bạc tán lạc ở trên mặt đất lên rồi chạy. (tử khế: khế ước bán thân tới chết, không được chuộc thân)
Tằng Tử Phu khuyên nhủ Thạch Lý thị, lại cùng Thạch Lý thị khóc một hồi, xem như đã dàn xếp tốt lắm Thạch Lý thị ‘sức cùng lực kiệt’, dịch dịch chăn mền cho Thạch Lý thị, thở dài… Cái kinh thành này thật đúng là phức tạp mà… Loại chuyện này ở Kim Lan huyện như thế nào cũng sẽ không phát sinh… Ra khỏi phòng đóng cửa lại, Thạch Lai Phúc có chút lo lắng tiến lên nói: “Nương tử, nàng có bị thương không?”
Tằng Tử Phu lắc đầu: “Không có, chàng thì sao? Vừa rồi làm sao lá gan chàng lớn như vậy, đây chính là nhiều đại hán? Vừa nhìn liền biết đã học qua chút ít quyền cước. Chàng thật coi mình là đại hiệp, lấy một địch trăm hả, Vương quản gia và người trong sân, nếu thực đánh nhau, nhất định là chàng thua thiệt! Đao kiếm không có mắt, quyền cước thì có mắt sao? Nếu chàng có chuyện gì, chàng muốn để cho ta mang theo hài tử nhảy sông tự vận sao?” Nói đến đây, Tằng Tử Phu có chút nghẹn ngào, nhìn Thạch Lai Phúc, kẻ ngu ngốc này, làm sao lại… Nhưng mà, nói không cảm động đều là giả dối!
Thạch Lai Phúc tiến lên ôm lấy Tằng Tử Phu: “Nương tử, ta không sao, ta khỏe mạnh nhiều sức, mỗi ngày làm việc nhà nông. Tuy rằng không có học qua công phu quyền cước, nhưng mà sẽ không mất sức.”
Tằng Tử Phu gật đầu, đỏ hồng mắt: “Từ nay về sau không được xúc động như vậy nữa, kỳ thật người nọ chỉ là muốn hù dọa ta một chút. Dù thế nào bọn họ cũng không dám trực tiếp động thủ tại Thạch phủ, nếu không chuyện khẳng định lớn. Ta cũng không phải không có chừng mực.” Tằng Tử Phu ân một tiếng, cuối cùng còn buộc Thạch Lai Phúc thề mới xem như bỏ qua, nhưng mà ngược lại trong nội tâm hai người đều là ngọt ngào mật!
Thạch Đầu và Thạch Hoa Lan vừa bước chân trước vào cửa, chân sau quản gia liền tiến lên báo: “Lão gia, phu nhân không tốt, ‘Bạch Ngọc Lâu’ Phùng lão bản đã mang người tới, đang ở ngoài cửa kêu ngài đi ra ngoài cho một cái công đạo!”
Thạch Đầu nhíu mày: “Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Lục tử đang ở sân bên trong liền vội vàng tiến lên, nói kỹ càng chuyện ngày hôm nay với Thạch Đầu. Trên mặt Thạch Hoa Lan đang đứng ở một bên có chút mất tự nhiên lui về sau một bước…
Thạch Đầu đau lòng ôm Thạch Hoa Lan nói: “Có ta.” Thạch Hoa Lan gật gật đầu, chỉ là nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt rồi. Thạch Đầu lôi kéo Thạch Hoa Lan để cho Thạch Gia Lỗi và Thạch Giai Nguyệt trước tiên vào nhà. Thạch Gia Lỗi nhìn Thạch Đầu, Thạch Đầu cười nói: “Như thế nào? Xú tiểu tử ngay cả cha ngươi cũng tin không sao?”
Thạch Gia Lỗi mím môi: “Cha… Ta!”
“Được rồi, đi thư phòng đọc sách đi, về sau cha còn trông cậy vào ngươi, làm rạng rỡ tổ tông cho lão Thạch gia chúng ta!” Thạch Gia Lỗi vâng một tiếng, lôi kéo Thạch Giai Nguyệt cũng có vẻ mặt lo lắng đi đến bên trong viện.
Lúc này, hai người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc cũng chạy tới, Tằng Tử Phu có chút ngại ngùng: “Tỷ phu, hôm nay là ta…”
Thạch Đầu khoát tay nói: “Đệ muội, việc này không quan hệ với ngươi, đổi thành ta, ta đã sớm kêu người đánh rồi. Tuy Thạch Đầu ta mới đến ở kinh thành, nhưng mà không phải dễ khi dễ. Ngay cả nữ nhân của mình ta cũng không bảo vệ được, thì tính là cái gì?” Quay đầu lại nhìn mắt Thạch Lai Phúc: “Phúc tử, hôm nay thật sự rất đàn ông.”
Thạch Lai Phúc vừa nghe cái này, ngược lại có chút ngượng ngùng, lại nhìn đến nương tử của mình đã cho ánh mắt nhu tình nhìn mình. Cảm thấy Thạch Đầu ca nói thật không có sai, sau này sẽ đánh cược số mệnh đi, cũng không thể để cho nương tử chịu ủy khuất, bị người khác khi dễ!
Chờ trở về, nhất định để cho Ngưu Đại ca dạy mình chút ít công phu quyền cước, nếu như có chuyện gì, cũng có năng lực tốt bảo vệ nương tử mình, nếu không coi như mình đánh cược số mệnh, cũng không giữ được! Nếu là thật bởi vì chính mình vô năng, để cho nương xảy ra chuyện gì, coi như mình đến dưới đó (âm phủ) cũng không có thể diện.