Đọc truyện Xuyên Qua Làm Nông Phụ – Chương 25: Lời dự đoán thành sự thật
Buổi tối, Thạch Lý
thị thấy Thạch Lai Phúc khuân bao lớn bao nhỏ về nhà, cũng không nói gì, một bên Vương Lan nhếch miệng nói: “Đại ca, hôm nay A Qúy chính là chạy bộ vào thành, sao ngài không đợi hắn một chút? Cái này đều mua cho chị
dâu sao?”
Thạch Lai Phúc nhíu nhíu mày không có lên tiếng, sau
lưng Thạch Lai Qúy trừng mắt nhìn Vương Lan nói: “Nói bừa cái gì đó, là
ta dậy trễ, một hồi để cho Cúc nhi nấu súp nhân sâm cho ngươi, nương còn có đại tẩu tử đều dùng một ít.”
Tằng Tử Phu cười cười nói: “Ta
thì thôi đi, ta đang mang hài tử, canh nhân sâm đối với phụ nữ có thai
mà nói là không thể uống được. Nhị đệ muội ngươi trở về cũng dùng ít
chút, ngược lại là nương, ngài có thể dùng một phần nhỏ thì đối với thân thể cũng tốt.” Vương Lan hừ lạnh một tiếng nói: “Chị dâu, A Qúy là có
lòng tốt, nếu ngài không cảm kích cũng không nên đi rủa ta chứ!”
Tằng Tử Phu chỉ thở dài, thật sự là chẳng muốn so đo cùng Vương Lan. Dù sao
mình cũng đã nói rất rõ ràng, vạn nhất thân thể nàng chịu không nổi cùng mình cũng không có quan hệ gì. “Nương, con và Phúc ca trở về phòng đây, ngài cũng nghỉ sớm một chút.” Thạch Lý thị khoát tay nói: “Đi chậm một
chút, đừng để bị va chạm.” Tằng Tử Phu cười cười gật đầu.
Vào
phòng, Tằng Tử Phu tùy ý mở vải trắng ra, Thạch Lai Phúc rửa tay xong
nói: “Vợ ơi, nàng đoán xem hôm nay bán được bao nhiêu tiền?” Tằng Tử Phu cười cười: “Bao nhiêu?” Thạch Lai Phúc vui rạo rực lấy một lượng bạc từ trong lòng ngực ra nói: “Ngoại trừ tiền trong thùng, ta đặc biệt đi đổi một lượng bạc. Một ngày hôm nay liền buôn bán lời hơn một hai đó, trong thùng không đến ba trăm văn.”
Tằng Tử Phu nhận một lượng bạc cất vào trong hộp gỗ, hiện tại gia sản để dành khoảng chừng bảy lượng bạc,
lại nỗ lực để dành có thể trở thành bạc vạn nha! Hắc hắc. (**Lời tác
giả: lúc trước cũng đã nói, một đồng tiền = nguyên nhân dân tệ /1 lượng
bạc = 1000 nguyên nhân dân tệ. Tiểu Uyển cũng không biết đổi như vậy
đúng hay không, mọi người coi như thông qua đi! Có kiểm chứng cũng chớ
đập bể gạch a!)
Cẩn thận khóa kỹ hộp vừa thu được cất dưới
giường: “Cộng thêm tiền của chúng ta tổng cộng có hơn 600 văn, bảy lượng bạc này ta liền để dành không động tới nó. Về sau thời điểm khẩn cấp
mới sử dụng, có thể sử dụng chỉ có 700 văn này, sáng mai chàng thỉnh
Vương đại tẩu đến đây một chuyến, ta có một sinh ý muốn tìm nàng kết
nhóm làm chung.”
“Được, đều nghe lời vợ, ta cũng không có việc gì cần dùng tiền, ha ha…… vợ ơi những đồ chơi này dùng để làm gì vậy? Tính toán làm sinh ý mới hả?” Tằng Tử Phu gật gật đầu, vẫy vẫy tay kêu Thạch Lai Phúc lại gần nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai hắn.
Thạch Lai Phúc mặt đỏ hồng nhìn nàng dâu của mình nói: “Sao vợ nghĩ ra
cái này? Cái này cũng được hả?” Tằng Tử Phu cười cười nói: “Khẳng định,
nhà mẹ đẻ Vương đại tẩu không phải có một cháu gái làm nha đầu phòng bếp nhà Trần viên ngoại trên trấn sao? Lần trước chàng cũng làm việc ở đó,
lúc đó chẳng phải nhờ quan hệ Vương đại tẩu bên kia sao?” Thạch Lai Phúc gật gật đầu: “Vợ có bản lĩnh ghê gớm thật! Muộn rồi ta ngủ đi!” Nói
xong cũng cười xấu xa tìm thú vui trên người Tằng Tử Phu!
Tằng Tử Phu bĩu môi: “Đừng làm rộn, đã mệt mỏi cả một ngày.” Thạch Lai Phúc
cũng biết hiện tại nàng dâu của mình không thể vất vả nhiều, đáng thương nói: “Vợ ơi, ôm ôm ta đi!” Mặt Tằng Tử Phu đỏ lên: “Ngươi không biết tự mình sao, ‘ngũ chỉ cô nương’ không khỏe hơn so với tay ta sao?”
Thạch Lai Phúc tiếp tục dính lên người Tằng Tử Phu: “Nào có bằng tay mềm của
vợ, vợ ơi…… Huynh đệ của ta mấy tháng này chính là khổ chết, ấp ấp giúp…… vợ ơi…… vợ ơi……” Tằng Tử Phu thật sự là không lay chuyển được Thạch Lai Phúc đành phải kiên trì đưa tay
vào trong quần của Thạch Lai Phúc…… Không lâu sau Thạch Lai
Phúc liền hừ hừ thanh âm áp ách nói: “Vợ ơi…… A…… Dùng thêm chút sức…… Nhanh lên…… A…… vợ…… A……”
Ngủ đến hơn nửa đêm Tằng Tử Phu đã bị tiếng đập
ngoài cửa đánh thức, nhíu nhíu mày, Thạch Lai Phúc phủ thêm y phục mở
cửa: “Đệ sao vậy? Khuya rồi sao lại qua đây?” Thạch Lai Qúy lo lắng nói: “Ca, Vương Lan nàng thấy đỏ…… Hiện tại đang ầm ĩ đau bụng.”
Thạch Lai Phúc vừa nghe cũng có chút sốt ruột: “Vậy ngươi còn thất thần
làm gì? Đi tìm Lý Nhị ca đi!” Thạch Lai Qúy vỗ lên đầu mình một cái: “Đệ đi ngay!”
Thấy Tằng Tử Phu đã mặc quần áo tử tế xong: “Vợ, nàng
nằm đi, đừng để mệt!” Tằng Tử Phu thở dài nói: “Thôi, làm chị dâu đừng
để cuối cùng bị nói thiếu sót gì. Chàng đi theo ta đi qua xem một chút
đi.” Thạch Lai Phúc gật gật đầu liền cẩn thận vịn Tằng Tử Phu.
Đến hậu viện chỉ thấy Thạch Lý thị phẩy quần áo ở đằng kia mắng Thạch Thúy
Cúc, Thạch Thúy Cúc không biết làm sao xoa xoa vạt áo chảy nước mắt.
“Nương, Nhị đệ muội làm sao rồi? Thúy Cúc? Phát sinh chuyện gì?”
Thạch Thúy Cúc ủy khuất nhìn Tằng Tử Phu nói: “Chị dâu, ta cũng không biết,
Lan tỷ nói ta hạ độc bát súp nấu cho nàng…… Ta không có…… Ta!” Thạch Lý thị trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc mắng: “Ngươi không có bỏ thuốc, thì ai hạ chứ? A! Ngoại trừ buổi tối uống bát súp nhân sâm
ngươi nấu, nàng cũng không có ăn cái gì khác, đánh chết ta cũng không
nhìn ra ngươi là ác tâm. Nghiệp chướng mà! Đại Tôn Tử của ta……”
Tằng Tử Phu cảm thấy đau đầu, nhíu nhíu mày giữ chặt tay Thạch Lý thị:
“Nương, Thúy Cúc cũng không giống là người như vậy, người có dùng súp
nhân sâm không?” Thạch Lý thị lắc đầu: “Không có, nghĩ ngày mai mới
uống…… Thật sự là nghiệp chướng mà, nếu ta cũng uống, không
chừng hiện tại đã chết rồi. Lão Thạch gia ta làm ra cái nghiệt gì, liên
tiếp gặp chuyện không may! Tử Phu, ngươi trở về nghỉ ngơi đi……
Nếu ngươi có cái vạn nhất gì, nương thật sự là không có sống nổi đâu!”
Tằng Tử Phu cười cười nói: “Nương, đừng có gấp mà, Lý Nhị ca lập tức tới
rồi.” Vừa dứt lời Thạch Lai Qúy đầu đầy mồ hôi lôi kéo Lý Nhị ca vào
phòng…… Tằng Tử Phu vịn thạch Lý thị ngồi xuống, cho Thạch Thúy Cúc một ánh mắt: “Súp nhân sâm? Còn thừa lại chút nào không?” Thạch
Thúy Cúc lắc đầu nói: “Không biết, ta đi nhìn xem!” Tằng Tử Phu gật gật
đầu an ủi nàng.
Không lâu sau Thạch Thúy Cúc chạy vào nói: “Không có…… Súp nhân sâm không còn.” Tằng Tử Phu vừa nghe liền hiểu,
chắc hẳn Vương Lan này không muốn để cho Thạch Lý thị uống, nàng liền
một hơi uống hết…… Ai, canh nhân sâm vốn không phải phụ nữ có
thai nên uống, còn dùng nhiều như vậy, đứa nhỏ này thật sự là đành nghe
theo mệnh trời!
Lý Nhị ca xoa xoa trán mồ hôi: “Quý tử, không
sao! Đại nương không sao, Vương muội tử xem như bảo trụ được thai nhi,
vừa rồi nghe Quý tử nói uống canh nhân sâm? Cái này uống nhiều hay ít
vậy?” Thạch Lai Qúy có chút xin lỗi gãi gãi đầu nói: “Vừa rồi nàng kêu
đói, uống canh nhân sâm…… cả một nồi, ha ha.”
Lý Nhị ca
thở dài: “Thật sự là tổ tông phù hộ mà, nhân sâm này thuần dương. Nơi
nào nữ nhân mang hài tử lại có thể uống nhiều? Uống hết, vậy mà có thể
bảo trụ hài tử thật sự là không dễ dàng, chỉ sợ hài nhi này sinh ra được thì thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Quý tử về sau ngươi phải thật cẩn
trọng nữa à, sáng mai đến chỗ ta cầm vài thang thuốc dưỡng thai.” Thạch
Lai Qúy gật gật đầu……
Thạch Lý thị nghe xong những lời
này, cũng hiểu được có điểm oan uổng Thạch Thúy Cúc, áy náy nhìn nàng
nói: “Thúy Cúc, là nương ủy khuất ngươi, cũng đừng để trong lòng!” Thạch Thúy Cúc lắc đầu nói: “Không có gì nương, đây là do người sốt ruột.”
Thạch Lý thị hít thở đứng lên đến muốn đi vào quở trách Vương Lan, vẫn
là Tằng Tử Phu thở dài ngăn lại: “Nương, bận rộn hơn nửa đêm, hay là
người trở về nghỉ ngơi đi, hiện tại thân thể Nhị đệ muội cũng yếu ớt,
trong bụng còn có hài tử nữa.”
Thạch Lý thị nghe xong Tằng Tử Phu nói…, thở dài giữ chặt tay Tằng Tử Phu: “Tử Phu à, sao nương lại
không nghe lời ngươi chứ? Hôm qua và cả hôm nay ngươi vẫn luôn nói, phụ
nữ có thai không thể dùng nhân sâm, nương còn không tin cũng không ngăn
cản, thật tốt mà, bạc xài không ít. Hơn một trăm văn. Đủ khẩu phần lương thực cả nhà ta gần một tháng rồi!”
Lại chỉ vào Thạch Lai Qúy
mắng: “Ngươi rất không có tiền đồ, đồ bất hiếu, không phải nói lưu lại
cho nương uống sao? Vợ của ngươi châm ngòi, ngươi liền có vợ thì quên
nương! Ta yêu thương ngươi, mang nặng đẻ đau sinh ra ngươi. Vợ của ngươi nếu không giở trò tính toán, đùa giỡn tâm nhãn, để lại cho ta một phần
để uống, sao có thể nháo đến tình trạng thiếu chút nữa chảy mất hài tử.
Ngươi không có lương tâm!”
Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc ở một
bên khuyên nhủ, Thạch Lai Qúy xấu hổ nói xin lỗi, cuối cùng mới đưa
Thạch Lý thị tức giận trở về nhà. Thạch Lai Phúc cẩn thật vịn Tằng Tử
Phu vào trong phòng, đóng kỹ cửa lại thấy trên mặt Tằng Tử Phu không tốt lắm liền hỏi: “Vợ, nàng không sao chứ? Nếu không sáng mai ta đi tìm Lý
Nhị ca bên kia lấy ít thuốc dưỡng thai?”
Tằng Tử Phu lắc đầu nói: “Thuốc thì có ba phần độc, Nhị đệ muội không thể không uống, nhưng nếu
ta có thể không cần uống thì sẽ không uống. Nếu không về sau hài tử sinh ra không chừng có bệnh bẩm sinh gì đó!” Thạch Lai Phúc cảm thấy nàng
dâu của mình nói có đạo lý nên không tranh cãi, ngồi ở trên giường để
cho Tằng Tử Phu đầu gối ở trên chân của mình mát xa đầu cho Tằng Tử Phu……”Vợ, ta cảm thấy nàng hiểu biết đặc biệt nhiều, nếu Vương Lan
nghe lời nàng chỉ điểm sẽ không dày vò người thân như vậy, ngay cả bản
thân cũng chịu khổ. Thiếu chút nữa hài tử cũng không còn, cô nương kia
nhất định bị trả về nhà mẹ đẻ.”
Tằng Tử Phu khép hờ mắt hưởng thụ được Thạch Lai Phúc săn sóc nói: “Ai, nếu không phải Nhị đệ muội không
nỡ bỏ chút đồ này, để phần cho nương cùng uống, cũng không trở thành như vậy. Hôm nay thật sự là nguy hiểm, đứa bé kia cũng là mạng lớn.” Có thể là quá mệt nhọc, không lâu sau Tằng Tử Phu liền ngủ mất……