Đọc truyện Xuyên Qua Hoang Dã – Chương 39: Chiến tranh chấm dứt
Phong Hổ cuồng mãng cười: “Các ngươi có phải còn đang chờ quỷ hút máu không, nói cho các ngươi biết, bọn nó không tới được.”
“Bọn nó đã bị trừng phạt.” Minh Phong bước tới trước, nói ra kết quả: “Vị này.” Chỉ chỉ con nghê thần sắc hững hờ: “Là một vị sứ giả đến từ bộ tộc cường đại nhất. Chúng ta chiến tranh chỉ là việc b2inh thường, nhưng khi có ai đó muốn tiêu diệt một chủng tộc nào đó trên tinh cầu này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép, vì thế, để trừng phạt làm gương, tộc quỷ hút máu đã bị diệt.”
Lời Minh Phong vừa dứt, tất cả mọi người đều ồ lên.
Hòa trư tộc bắt đầu tràn ngập không khí bất an, chúng nó lầm bầm trao đổi. Tuy nghe không hiểu nhưng Minh Phong cũng có thể đoán đại khái nội dung chúng nó trao đổi. Cậu nháy mắt với Phong Hổ.
Phong Hổ hiểu ý tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Bất quá hỏa trư tộc vì bị tộc quỷ hút máu châm ngòi mới tiến hành trận chiến này, vì thế, nếu hiện giờ các ngươi rời đi, vị này…” Y cũng nhìn về phía con nghê, ánh mắt cùng biểu tình đều vô cùng cung kính: “Sẽ không truy cứu việc này nữa. Đương nhiên, ta biết các ngươi có thể không tin tưởng lời chúng ta, chúng ta có thể cho các ngươi thời gian để các ngươi tự đến lãnh địa quỷ hút máu tra xét.”
Minh Phong ngầm cho Phong Hổ một ánh mắt tán thưởng, cậu quả nhiên không nhìn nhầm, Phong Hổ trời sinh có khí chất làm lãnh đạo, mạnh mẽ, hào sảng, lại không mất thông minh cùng lý trí. Cậu tự nhận mình thông minh không kém Phong Hổ, thậm chí vài vấn đề còn vượt hẳn y, nhưng cậu không có loại năng lực trời sinh này, vẫn là làm quân sư thích hợp hơn.
Hỏa trư tộc xôn xao, qua một hồi lâu, từ trong đám đông đi ra một đầu trư cao cấp, bầm bầm xuy xuy với nhân tộc.
Phong Hổ trợn tròn mắt.
Hỏa trư tộc có thể nghe hiểu lời nhân tộc, chính là nhân tộc nghe không hiểu lời hỏa trư tộc a.
Minh Phong chớp chớp mắt, nói với con nghê: “Xin nhờ vị này dùng bản lĩnh của mình giúp chúng ta phiên dịch hỏa trư tộc này đang nói gì được không?”
Con nghê thản nhiên liếc mắt một cái, cao ngạo hất hàm: “Được rồi, nếu ngươi đã thỉnh cầu, ta liền nói cho các ngươi. Nó nói chính là chúng nó phải phái tộc nhân tới lãnh địa quỷ hút máu dò xét một phen, chúng nó muốn kiểm tra xem ngươi nói có thật không, nếu không phải thì cũng lợi dụng khoảng thời gian này triệu tập cao thủ đối phó ta.”
Lời vừa nói ra, con hỏa trư tộc vừa nói chuyện lập tức kinh hãi nhìn về phía con nghê.
Con nghê xem thường nó hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta và ngươi là ai, cứ việc tìm. Bất quá, đến lúc đó đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Còn nữa, các ngươi muốn làm gì thì mau mau một chút, ta không có thời gian lằn nhằn với các ngươi.” Giọng nói tràn ngập khinh bỉ cùng mất kiên nhẫn.
Đầu trư kia phẫn nộ quay về đội ngũ của mình, sau một trận tê rống thì tất cả hỏa trư đồng loạt lui về sau, dứt khoát ly khai.
“Thực đúng là chuyện hỏa trư tộc sẽ làm a.” Phong Hổ nhìn hỏa trư tộc rời đi, cảm khái nói.
Minh Phong nghi hoặc quay đầu.
“Khụ khụ, chúng nó vốn không muốn chiến đấu, đối với hỏa trư tộc mà nói, tha vì đánh đấm không bằng đi ngủ một giấc. Vì thế nhìn thấy ta tới, cảm thấy không phải đối thủ, hơn nữa lời Phong Hổ nói cũng rất có thể là sự thật, chúng nó liền dứt khoát bỏ chạy.”
Con nghê giải thích cho Minh Phong, vừa rồi nó đọc suy nghĩ của hỏa trư tộc mà đổ đầy mồ hôi a—— lười đến mức này cũng không dễ dàng a!
Sau khi hỏa trư tộc rời đi, nhân tộc hai mặt nhìn nhau nửa ngày mới ý thức được trận chiến này cứ ù ù cạc cạc như vậy kết thúc. Bọn họ hoan hô, vui vẻ ôm lấy nhau chúc mừng.
Đầu lĩnh mấy bộ lạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng Phong Báo nhìn nhìn đứa con của mình, trái tim đầy tự hào, lớn tiếng nói: “Ta đi đi, mấy đứa nhỏ kia đều là bộ lạc chúng ta, hẳn không có vấn đề.”
Nói xong liền đi về phía con nghê. Lạc Âu thấy vậy cũng theo sát phía sau. Phong Báo bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thấy hai mắt hắn trừng to, bộ dáng ngươi đi thì ta cũng phải đi, không cho ta cũng phải đi, đành phải cho hắn đi theo mình.
Phong Báo đi tới trước, cánh tay đặt lên ngực, khom người: “Cám ơn ngươi đã ngăn cản cuộc chiến tranh này, không biết chúng ta nên làm thế nào để cám ơn ngươi?” Thần sắc bình tĩnh, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Con nghê nhìn Phong Báo một cái, khẩu khí mất kiên nhẫn nói: “Không cần cảm tạ, ta cũng không làm gì. Đám các ngươi, đi theo ta.” Nói xong, đám người trẻ tuổi cùng con nghê lập tức biến mất.
Đám người bị cuốn đi cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, sau đó cảm thấy mình đã đến nơi.
Con nghê ngoác miệng, lúc lắc nhích tới trước mặt Minh Phong.
“Thế nào, vừa rồi ta biểu hiện không tồi đi, lần này tuyệt đối không ai nhìn ra ta đang diễn trò.” Vẻ mặt con nghê có vẻ rất đắc ý.
Trừ bỏ Phong Hổ, Minh Phong cùng Bội La, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn con nghê, này, này biến hóa quá cũng quá nhanh đi.
“Ân.” Minh Phong không chút biến sắc gật đầu: “So với lần trước gặp ta thì tốt hơn nhiều.”
“Ừ!” Con nghê cao hứng đến muốn xoay vòng: “Từ lần trước bị ngươi nhìn thấu, ta liền luyện tập rất nhiều a.” Đôi mắt to tròn cười đến híp lại.
“Bất quá, con nghê thật thông minh a, lập tức lĩnh hội được ý tứ của Minh Phong.” Phong Hổ đưa tay ôm lấy bả vai Minh Phong, tùy tiện khích lệ, con nghê này cao ngạo, cường thế không hẳn là hoàn toàn giả vờ, bản tính của nó vốn cũng có những thứ đó, chỉ là sau khi y cùng Minh Phong thấy được bộ dáng này của nó thì thật sự rất có có cảm giác kính sợ, nhưng bọn họ chính là bằng hữu, nghĩ nhiều vậy để làm gì.
Con nghê được ca ngợi, nó vươn vuốt gãi gãi đầu.
“Hắc hắc, cũng không có gì a.”
“Vậy, Minh Phong, ngươi không định nói quan hệ của ngươi với con nghê cho mọi người biết phải không?” Phong Lộ lơ đãng hỏi một vấn đề đã có đáp án rõ ràng.
“Ân, đúng vậy. Ta vẫn muốn là một tộc nhân bình thường, anh hùng này nọ cứ để con nghê đảm đương đi, dù sao nó vốn chính là vậy.” Minh Phong không thèm nhìn con nghê nghe mình nói vậy xong thì cao hứng tới mức cái đuôi cũng nhếch lên cao, thản nhiên nói.
“Yên tâm tốt lắm, chúng ta sẽ không nói ra ngoài.” Liên Phỉ nhìn con nghê còn đang cười ngây ngô: “Hơn nữa, bộ dáng này của nó để người ta thấy thì thực hỏng mất.”
Minh Phong ôn hòa nhìn con nghê nói: “Bất quá nếu không phải nó có bộ dạng thế này thì chúng ta có lẽ đã không trở thành bằng hữu.”
Ánh mắt Ngải Kỳ sáng lấp lánh nhìn con nghê: “Chính là nó thực lợi hại nga, về sau ai dám khi dễ chúng ta thì cứ tìm con nghê báo thù a.”
Khải Nhĩ gõ đầu hắn: “Nói gì vậy, sao lại nghĩ tới chuyện nhờ người ta giúp mình báo thù. Nhân tộc chúng ta sao lại không có tiền đồ như vậy, báo thù đương nhiên phải dựa vào chính mình a.”
Những người khác đều gật gù.
Ngải Kỳ ôm đầu, ủy khuất nhìn Khải Nhĩ, dẫu mỏ nói: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi, ta đương nhiên biết đạo lý làm người phải dựa vào chính bản thân mình a.”
Minh Phong hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, liếc mắt nhìn Bội La trong lòng, từ ánh mắt đồi phương thấy được thần sắc hài lòng.
Mặc kệ là đạn pháo hay con nghê, đều là những thủ đoạn cực kì bất thường, con người chung quy vẫn phải dựa vào bản thân mình để đứng lên mới được. Minh Phong không chịu công khai chuyện con nghê cũng vì sợ có người nảy sinh ra tâm lý dựa dẫm, một khi bắt đầu ỷ lại thì sẽ bắt đầu sa đọa.
“Phong Hổ, cánh tay ngươi thực đáng tiếc nga.” Đạt Hàn nhìn cánh tay Phong Hổ có chút tiếc hận nói.
“Không sao, nếu chỉ là cánh tay thì con nghê có biện pháp.” Bội La trong lòng Minh Phong đột nhiên mở miệng.
Thật vậy sao? Mọi người cùng nhìn về phía con nghê, ngay cả Phong Hổ cũng không ngoại lệ, tuy ngoài miệng nói không để ý, chính là nếu có thể hồi phục thì quá tốt.
Chỉ có Minh Phong hơi lơ đãng gật đầu, con nghê liền cao ngạo ngẩng đầu nói: “Đương nhiên, bất quá phải đợi một đoạn thời gian mới được.”
“Thật tốt quá!” Ngải Kỳ cao hứng nhảy vào lòng Khải Nhĩ.
Liên Phỉ ôm cổ Đạt Hàn, hung hăng hôn một cái lên mặt hắn.
Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa cũng không che dấu được kinh hỉ trong ánh mắt, không khỏi nhìn nhau một cái rồi lại cuống quít dời mắt.
“Đúng vậy, thật sự tốt quá.” Phong Hổ ôm Minh Phong hung hăng hôn lên môi cậu. Vẻ mặt tràn đầy sung sướng.
“Này này này, giữa hai người còn có người đó.” Bội La bị ép đến bực mình dẫu cái miệng nhỏ nhắn, thật là, người này, cẩn thận đến lúc chữa trị cánh tay ta bỏ xót một khúc xương bây giờ!
“Minh Phong!” Cái kia, có người tìm ta, ta đi trước, các ngươi tự mình trở về đi.
Con nghê liến thoắng nói một mạch rồi biến mất, không cho mọi người cơ hội phản ứng.
“Ta đoán chính là đồng bạn đang tìm nó.” Phong Hổ không có hảo ý cười xấu xa.
“Đồng ý.” Minh Phong lời ít ý nhiều biệt đạt ý kiến của mình.
“Đúng rồi, nói các ngươi nghe một chuyện tốt.” Phong Hổ ôm Minh Phong, xoay người nói với mọi người: “Ta cùng Minh Phong quyết định sinh đứa nhỏ.”
Toàn trường yên tĩnh, ánh mắt lia về phía một nhà ba người đang thản nhiên nhìn bọn họ.
“Khụ khụ, ta cảm thấy vấn đề này có thể thảo luận trên đường, các tộc nhân còn đang chờ chúng ta trở về a.” Bội La nói xen vào.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thương lượng cái cớ tốt rồi chạy về phía chiến trường.
Chính là dọc theo đường đi cũng bàn luận không ít về chuyện đứa nhỏ.
“Bội La?” Mượn cớ cánh tay Phong Hổ bị thương mất máu quá nhiều, Minh Phong cùng Phong Hổ chậm rì rì tiêu sái đi ở sau cùng.
“Ân?”
“Thế nào, muốn làm con dâu hay con rể của ta.” Minh Phong nửa đùa nửa thật, nửa là đùa nửa là đề nghị.
Bội La không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không cần!”
“Vì cái gì?” Phong Hổ khó hiểu hỏi, đứa nhỏ này rõ ràng rất để ý Minh Phong a.
“Ta không muốn cả đời đều đảo quanh người này.” Bội La liếc trắng mắt, vươn nhón tay nhỏ bé chỉ chỉ Minh Phong: “Ta muốn một tình yêu thuần khiết, tuyệt đối không bao hàm bất cứ nhân tố gì khác, người này ta vừa liếc mắt một cái liền động tâm, còn nữa, ta tuyệt đối không nằm dưới.”
Câu cuối cùng nó nói thật chém đinh chặt sắt.
Phong Hổ nghe vậy thì rất thích thú, Minh Phong thì từ chối cho ý kiến.
Tuy thoạt nhìn nằm dưới có vẻ có bất lợi hơn, bất quá Minh Phong vẫn cảm thấy vị trí kia hợp với mình hơn, ít nhất, cậu nói đông thì Phong Hổ sẽ không nói tây, cảm giác ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể làm y hỏng mất cũng không tệ a.
Nói tới đây, Minh Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Phong Hổ, chuyện cánh tay đến căn cứ thì có thể giải quyết. Không cần con nghê hỗ trợ.”
Phong Hổ nhún nhún vai: “Ta cũng nghĩ tới, trước khi nó đáp ứng nhìn thấy ngươi gật đầu mới nói a. Bất quá căn cứ đúng là thần kỳ.”
“Ân, cơ bản thì chỉ cần ngươi không phải bị chặt đứt đầu, trước lúc chết chạy tới đó đều có thể tái tạo lại cơ thể. Bất quá, này cũng không đại biểu ngươi có thể làm gì thì làm, thứ được tái tạo khẳng định không tốt bằng cái vốn có.”
“Này ta biết rồi.”
“Nói tới thì, ngươi không định nói chuyện căn cứ cho người khác biết sao?”
“Trước thì không, hôm nay đã bị rung động không ít rồi, dù sao gần nhất cũng không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp. Về sau có cơ hội thì nói cho bọn họ biết.”
Phong Hổ không sao cả nói: “Tốt, đều theo ý ngươi.”
“Các nói xem chúng ta phải đi bao lâu mới tới chiến trường khi bọn họ đã giải thích xong hết?”
Im lặng một chốc, Minh Phong lại đặt ra một vấn đề.
“Hẳn là nên đi chậm thêm chút nữa.” Phong Hổ suy nghĩ nói.
“Đúng rồi, vừa nãy Lam Việt nói cho ta biết, gần chỗ này có một nơi có rất nhiều vọng thiên tiêu, nếu không chúng ta thuận tiện thu thập một ít đi, cũng đỡ phí công phái người máy đến thu thập.” Bội La đề nghị.
Minh Phong cùng Phong Hổ nhìn nhau, đồng thanh nói: “Hảo.”
Cái gọi là vọng thiên tiêu chính là loại ớt nhỏ nhỏ màu đỏ, tuy rất nhỏ nhưng lại cay kinh khủng.
Minh Phong cùng Phong Hổ nhàn nhã hái ớt, sau đó lại ở bên hồ bắt mấy con cá lớn, sau đó trên đường lại gặp một con viêm hổ, Phong Hộ cọ cọ chơi đùa với nó nửa ngày mới chịu cho một kích chết thống khoái.
“Tàn nhẫn.” Bội La bĩu môi, đánh giá ngắn gọn hành vi của Phong Hổ.
Vì thế, Phong Hổ cảm thấy không phục với đánh giá này liền cùng Bội La kịch liệt đấu võ mồm một phen, trong quá trình biện luận, bọn họ không chịu đi thêm bước nào.
Thân là một thành viên của xã hội nguyên thủy, lập luận của Phong Hổ đương nhiên không phải thông minh tuyệt đỉnh, nào phải đối thủ của tiền trí não Bội La từng đọc biết bao nhiêu sách vở, sau một phen tranh cãi, y phẫn nộ bại trận, lúc này ba người mới chịu đi tiếp.
Sau đó, trên đường lại hái không ít nấm, một ít dã quả, đánh ba con thỏ hoang, bốn con gà rừng, năm con lợn rừng—— xét lớn nhỏ có lẽ là một gia đình năm miệng ăn, cắt chút rau dại.
Tóm lại, cọ xát cọ xát lúc tới chiến trường thì người của các bộ lạc khác đều đi cả rồi, chỉ còn tộc nhân bộ lạc mình đang thu thập chiến trường.
Phong Hổ vừa thấy vậy thì vui vẻ vọt tới, cùng mọi người thu thập con mồi. Nghe nói bởi vì con nghê do bộ lạc bọn y mang tới, nên những bộ lạc khác đều lưu lại số thịt hỏa trư này cho bọn họ, không cho phép cự tuyệt.
Điều này làm Minh Phong không khỏi cảm thán, mọi người trong xã hội nguyên thủy quả thực rất nhiệt tình, hàm hậu.
Hoàn Chương 39.