Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 72: Trợ Giúp
Qua vòng thứ nhất Lê Hữu Quân, Lý Mộc, Triệu Lịch đứng đầu.
Tâm thế mấy người còn lại đều chùng xuống đáy cốc rồi.
Tiếp theo, từ bên ngoài đẩy vào mấy cái lồng, bên trong lồng nhốt toàn là chim sẻ.
“Tùng…!tùng…”
Một hồi trống vang lên, từng lồng chim một được thả ra bên ngoài.
Đồng thời lúc đó, tất cả những người tham gia thi đấu cùng giá ngựa lao đi, rút tên lắp lên cung.
“Vút…!vút…”
Chim sẻ vừa mới tự do chưa bao lâu đã bị bắn rụng xuống như sung.
Các thái giám ngự tiền nhanh chóng thu lượm chim rơi xuống, nhìn theo ký hiệu tên trên mũi tên mà phân loại.
Lý Mộc lấy cùng lúc ba mũi tên phóng ra, vô cùng khoái hoạt.
“Tốt…Haha…”
Triệu Lịch cũng không kém, tốc độ phóng tên liên tục, mỗi lần đều là hai mũi tên.
Lê Hữu Quân nhìn hai người kia hơi cong khóe môi, Hắc mã ổn định chạy trên trường bắn, hắn liên tục rút tên, mỗi một lần bắn này là ba mũi tên phóng ra.
Bầu không khí đua tranh trên trường bắn vô cùng căng thẳng, ở bên dưới khán đài tất cả những người đang xem cũng nín thở lại, mắt mở thật to nhìn trường bắn bên kia.
Số lượng chim giảm dần, đến khi chỉ còn lại sáu con đang bay.
Lê Hữu Quân tung người đạp lên lưng ngựa, cả người vững vàng đứng thắng tắp, trên cung lắp vào sáu mũi tên, Hắc Mã lao nhanh.
“Trời ạ…”
“Ôi…”
Đế hậu cùng tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy.
“Vút…!Vút…”
“Trúng…”
“Trúng rồi…”
“Trúng tất cả rồi…”
Sáu mũi tên vừa phóng ra, Lê Hữu Quân lại một lần nữa ngồi trở về trên lưng ngựa, mặt không cảm xúc nhìn về khán đài.
Hà Bảo Ngân đang đứng ở đó nhìn hắn, khóe môi thấp thoáng nụ cười, ánh mắt hắn cũng dịu lại nhuốm thêm một chút ý cười nhẹ.
“Khánh Vương…!Ngươi như thế nào mà làm được…”
Lý Mộc không thể tin tưởng phóng ngựa tới bên cạnh Lê Hữu Quân, nói không lên lời nữa rồi.
Con người này thật khiến người ta kinh ngạc và sợ hãi.
Triệu Lịch từ bên cạnh cũng chạy tới, đi song song cùng hai người, nhìn Lê Hữu Quân đầy thăm dò.
Một lúc vừa đứng vững trên lưng ngựa, vừa có thể bắn ra sáu mũi tên mà tất cả đều trúng mục tiêu đang di chuyển.
Khánh vương này thật khiến người ta run sợ, xem ra lời đồn thật không sai.
“Khánh Vương điện hạ thật là danh bất hư truyền…”
Lê Hưng Vinh, Lê Xuân Khải và cả Lê Cảnh Ân đều đang nhìn sang bên phía ba người Lê Hữu Quân.
Lê Cảnh Ân nhìn cung tên trên tay mình, nói.
“Thật không ngờ lão Thập nhất đã đạt tới cảnh giới này…”
Lê Xuân Khải hơi liếc mắt, trong lòng vẫn còn đang thổn thức, nói.
“Trình độ này, trong thiên hạ sợ rằng đã không có đối thủ nữa rồi…”
Lê Hưng Vinh tay siết chặt trường cung, trên mặt là một lạnh lẽo.
“Những năm gần đây lão Thập Nhất đã mạnh lên rất nhiều…”
“So tài bắn cung như thế này thật là có chút nhàm chán, chúng ta còn một vòng nữa, ta có ý kiến như thế này, các vị nghe xem có được hay không?”
Thái tử Hoa Quốc vốn vẫn luôn bị lép vế, chưa dành được một chút hào quang nào, trong lòng vô cùng khoa chịu, hắn suy nghĩ vô cùng lâu cuối cùng quyết định lên tiếng.
Đế Hậu cùng các sứ thần khác đều nhìn sang hắn.
Thái Hòa đế lên tiếng.
“Thái tử cứ nói…”
Thái tử Hoa quốc khẽ cong môi cười.
“Rất đơn giản, chúng ta từ trong các khuê tú chọn một người, để trên đầu của các nàng quả táo, quả đào và một quả nho, những người thi đấu dùng mũi tên bắn rơi đồ trên đầu các nàng, người nào bắn trúng hơn liền coi như người đó thắng.
Ngoài việc so tài của nam nhân, chúng ta liền thừa dịp này dễ dàng so dũng khí và can đảm của khuê tú các nước, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện!”
“So cái này sao?”
Nhất thời tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.
Không khỏi có mấy phần do dự.
Bằng tài bắn cung của các hoàng tử, bắn trúng quả táo quả đào và nho trên đầu nữ tử cũng không phải là việc khó, sợ là sợ nữ tử của các quốc gia lá gan quá nhỏ, đến lúc đó không phối hợp.
“Các vị thấy thế nào?”
Thái tử Hoa Quốc đảo trong mắt, trong lòng mở cờ vui vẻ.
“Các vị là không tin tưởng tài bắn cung của các hoàng tử nước mình, hay là không tin tưởng đám khuê tú của các người?”
Thái tử Hoa Quốc nói như vậy hoàn toàn châm ngòi nổ sĩ diện của các nước.
Tất cả đồng loạt nhìn sang, nói.
“So…”
Đế Hậu hai người nhìn nhau trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tài bắn cung của các hoàng tử thì không vấn đề gì, nhưng họ lại không có lòng tin với những nữ tử.
Đến lúc bị thua thì chẳng khác nào dán tiếp nói nữ tử Đại Nam nhát gan, yếu đuối hay sao…!
Hoàng hậu nhanh chóng cho tập hợp nữ quyến tới.
Bốn hoàng tử cũng được mời tới, chọn người.
“Vòng ba thi tài bắn cung có một chút thay đổi, bổn cung cần có các ngươi đi ra trợ giúp…”
Đại hoàng tử Lê Cảnh Ân đứng ở bên cạnh, đưa mắt nhìn qua các khuê nữ, nói.
“Trong số các người ai nguyện ý đi ra hỗ trợ bổn vương, sau khi cuộc thi kết thúc, bổn vương liền trọng thưởng…”
Nếu đổi lại một loại phương thức khác, cơ hồ tất cả khuê tú đều ước gì đứng ra phối hợp với mấy vị vương gia trẻ tuổi anh tuấn này, nhưng lúc nãy mọi người đều nghe rất rõ ràng, muốn các nàng đỡ táo, đào và nho đứng ở cách trăm bước chờ một mưa tên bay tới, nếu mấy vị vương gia này run tay, tên bắn ra thấp vài phần, vậy bắn trúng cũng không phải là quả táo mà là bản thân các nàng rồi.
Nhóm khuê tú nghĩ tới đây hai chân không khỏi như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, còn ai dám đứng ra?
Hoàng Hậu ở lúc không ai chú ý, ném cho Cảnh vương phi một ánh mắt, Cảnh vương phi hiểu ý đẩy ra biểu muội nhà mẹ đẻ.
Người kia ngây ngốc bị đưa ra, chân cũng run đến đứng không vững.
Lê Cảnh Ân nhìn người trước mắt không quá hài lòng mà nhíu mày, nói với nàng ta.
“Ngươi làm cho tốt thì sẽ có thưởng…”
Nói tới đây hơi dừng lại một chút, nghiêng người nói nhỏ thêm.
“còn làm hỏng việc thì coi chừng mạng nhỏ của mình…”
Nữ tử kia thật muốn khóc rồi, mắt rưng rưng nhìn Cảnh vương phi, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của nàng ta, chẳng thể làm gì khác, nàng ta chỉ có thể cắn răng lại tiến lên đứng cạnh Lê Cảnh Ân.
Lê Xuân Khải chẳng cần nói nhiều, Ngọc phi đã đưa tới cho hắn một nữ tử nhà quan lại dưới trướng của mình.
Tuy có chút ít nghi ngờ nhưng nhìn qua biểu tình trầm tĩnh không quá hoảng loạn của nàng ta, hắn cảm thấy chính mình còn tốt hơn Lê Cảnh Ân một chút.
“Lưu Ngọc tiểu thư, ngươi không phải vẫn muốn làm trắc phi của vương gia hay sao.
Chỉ cần ngươi giúp ngài ấy thắng lần này, ta liền nạp ngươi vào cửa…”
Chưa cần Lê Hưng Vinh lên tiếng, vương phi của hắn, Ngô Vũ Đồng đã lên tiếng trước, chỉ đích danh Hà Lưu Ngọc ra.
Ngô Vũ Đồng gả cho Lê Hưng Vinh, ban đầu chỉ là vì lợi ích, nhưng hiện tại nàng ta đã được Lê Hưng Vinh dỗ ngọt mà đem lòng yêu hắn.
Khi biết Lê Hưng Vinh ở bên ngoài có gian díu cùng Hà Lưu Ngọc, còn muốn nạp nàng ta làm trắc phi thì vô cùng tức giận.
Ngày hôm nay có cơ hội trả thù tốt như vậy, cớ gì nàng ta lại bỏ qua cho Hà Lưu Ngọc chứ.
Hà Lưu Ngọc có chút do dự, nhưng đúng lúc này ánh mắt như lửa nóng của Lê Hưng Vinh nhìn qua chỗ của nàng ta.
Hà Lưu Ngọc da đầu căng ra, hít vào một hơi, sau cùng vẫn hạ quyết tâm mà bước lên.
Nàng ta còn không quên nói với Ngô Vũ Đồng.
“Vương phi, người nhớ giữ lời…”
Người cuối cùng chọn người là Lê Hữu Quân.
Hắn thần sắc bình tĩnh nói.
“Các ngươi, ai nguyện ý phối hợp với bổn vương?”
Trương Hòa rất muốn vào lúc này đứng ra phối hợp với Lê Hữu Quân, để khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nhưng chân của nàng đều mềm nhũn, căn bản là bước đi không nổi.
Vừa rồi Lê Hữu Quân nhìn như hỏi tất cả khuê tú của Đại Nam, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân suy nghĩ một chút, tài bắn cung của Lê Hữu Quân khi trước đã được nghe nói, vừa rồi nàng cũng đã được thấy.
Hà Bảo Ngân nghĩ hắn bắn giỏi như vậy nên không đến mức bắn vào mình.
Huống chi, nếu hắn nói lên đề nghị như vậy, theo tính tình của hắn, chỉ sợ mình không chịu ra mặt, hắn cũng có biện pháp gọi mình đứng ra, còn không bằng mình thống thống khoái khoái đứng ra, bán mặt mũi cho đế hậu.
Hà Bảo Ngân nghĩ kỹ càng, đứng ra, nói.
“Tiểu nữ tử bất tài, nguyện ý cùng vương gia hợp tác, cho Đại Nam cho ta thắng được vinh dự.”
Ánh mắt Lê Hữu Quân ngưng tụ trên mặt Hà Bảo Ngân, trên gương mặt khôi ngô lập tức hiện lên vẻ tươi cười, nụ cười kia mặc dù hời hợt, lại thẳng đến đáy mắt, thận trọng vuốt cằm nói.
“Rất tốt!”
Người đã được chọn xong, tất cả đều giải tán tiếp tục trở về khán đài xem thi đấu.
Lê Hữu Quân tự nhiên nắm lấy tay của Hà Bảo Ngân dắt đi.
“Ta thật vui vẻ vì được nàng tin tưởng…”
Hà Bảo Ngân khinh thường, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói.
“Ta không tự đứng ra lấy chút mặt mũi còn phải chờ chàng lôi ra nữa chắc…”
“Haha…!Chỉ có nàng là hiểu ta nhất…”
“Đừng có mà lẻo méo, lát nữa mà bắn lệch là chàng xong với ta đó, cho dù có làm ma ta cũng về lôi chàng theo bồi…!hừ…”
Lê Hữu Quân siết chặt tay nàng, nghiêm túc, nói.
“Một lát nữa nàng không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần đứng ở đó, nhắm mắt lại, tất cả đều giao cho ta.
Tin tưởng ta, được chứ…”
Hà Bảo Ngân bị biểu tình nghiêm túc của hắn thu hút, vô thức gật đầu.
“Được…”
(còn tiếp).