Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 5: Mất Kiên Nhẫn


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 5: Mất Kiên Nhẫn


Đế Hậu cũng đã đồng ý, những người kia lại kẻ tung người hứng như vậy, Hà Bảo Ngân chỉ còn cách liều mình ra trận.

“Tiểu nữ học nghệ không thông, được mọi người yêu mến chỉ xin bêu xấu một phen…”
Cầm, kỳ, thi nàng đều mù tịt không biết.

Còn Họa, Kiếp trước nàng cũng đã học qua hội họa nên lần này cũng coi như có một thứ hiểu biết để dùng được.

“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu.

Có thể cho tiểu nữ xin mực và bút đến đây không ạ.”
Hoàng đế gật đầu, phân phó cho một cung nữ ở gần đó.

“Ngươi đi chuẩn bị giấy, mực tới đây cho nàng.”
Cung nữ lĩnh mệnh đi ra ngoài rất nhanh trở lại mang theo giấy, mực, trải bàn ở giữa đại điện.

Hà Bảo Ngân cũng không chần chừ lâu, nàng khom người hành lễ với đế hậu, đi tới bàn được đặt ở giữa điện, bắt đầu vẽ…!
Bức tranh nhanh chóng được hoàn thành.

Nàng vẽ một bức tranh phong cảnh, Hà Bảo Ngân nghĩ nghĩ một chút lại đề bên cạnh bài thơ Cảnh Thu của Bà Huyện Thanh Quan ( một nữ sĩ trong thời cận đại của lịch sử văn học Việt Nam)
“Thánh thót tàu tiêu mấy giọt sương
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ
Xanh um cổ thụ tròn xoe tán
Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ
Bầu dốc giang sơn say chấp rượu
Túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ
Cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ?
Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ.”
Bức tranh được thái giám đưa tới chỗ của đế hậu, các quan đại thần, mệnh phụ phu nhân, tiểu thư ở tại yến hội cùng thưởng thức.

Hoàng đế nhìn bức tranh, gật đầu cười tán thưởng.

“Tốt… thật tốt… tranh đẹp, thơ hay…”
Hoàng đế đã mở lời khen ngợi như vậy, tất cả mọi người càng thêm chú ý tới bức họa cùng bài thơ này.

Càng nhìn càng thêm thích, thơ càng ngâm càng thấy hay, gật đầu tán thưởng.

“Hay…”
Trương Hòa nhìn trong mắt, lòng tràn đầy oán giận.

“Có cái gì hơn người chứ… hừ…”
Một người bên cạnh nàng ta, nghe thấy vội vàng kéo áo nhắc nhở.

“Tỷ đừng làm rộn nữa, đây là yến hội, bên trên còn có thánh thượng…”
Trương Hòa cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ánh mắt đảo qua trên người Hà Bảo Ngân đầy oán độc.

Bên cạnh có mấy quý nữ nhìn thấy cũng chỉ cúi đầu cười nhẹ, thì thầm với nhau.

“Tài không bằng người còn muốn bày trò…”
“Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đáng đời nàng ta lắm…”
“Ngũ tiểu thư Định Hầu Phủ cũng thật có tài, một lần thành danh, còn được thánh thượng mở lời vàng ngọc khen ngợi…”
“Trương Hòa lần này thua thiệt lớn như vậy, không biết nháo đến thế nào, sau này chúng ta lại có kịch hay xem rồi…”
Lê Hữu Quân ngồi bên dưới, ánh mắt vẫn đang nhìn Hà Bảo Ngân, trong mắt hiện ra một vẻ chấn động không hề nhỏ.


Đầu hắn không ngừng tua lại hình ảnh khi nãy, tay nàng trong lúc chăm chú vẽ tranh vì tay áo vướng đã xắn lên một đoạn, lộ ra một cái bớt có hình hoa sen đặc biệt.

Một lần thành danh này khiến cho rất nhiều người cũng bắt đầu để ý tới Hà Bảo Ngân.

Có rất nhiều tính toán trong lúc nhất thời cũng đã được vạch ra.

Lê Hữu Quân ngồi đăm chiêu nhìn thư tín ở trên tay, khóe môi hơi cong lên.

“Thật là mất kiên nhẫn, ta mới nắm giữ binh quyền, còn chưa có động đến ai, họ tại sao cứ phải cuống lên như vậy chứ…”
Huỳnh Kha và Huỳnh Minh đứng ở một bên mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, âm thầm vì kẻ xấu số không biết sống chết tính kế vị gia này một nén nhang.

Huỳnh Kha: “Gia…!Tiệc mừng của Lễ Vương điện hạ tối nay người có đi không ạ.”
Lê Hữu Quân tâm tình tốt nói: “Đi chứ…!Nhị ca đã có lòng thì ta đây có dạ thôi…”
Huỳnh Minh nghe hắn nói muốn đi Lê Vương Phủ, vội vàng nhắc nhở.

“Vương gia vậy còn bên Lục công chúa thì sao ạ.”
Lê Hữu Quân phất tay: “Muội ấy tìm thì bảo muội ấy đến chỗ của nhị hoàng huynh bên kia là được, càng náo nhiệt càng vui…”
Huỳnh Kha, Huỳnh Minh âm thầm khinh bỉ chủ tử nhà mình, người chơi vậy ai chơi lại người…!Lục công chúa tìm người còn không phải làm thuyết khách cho Tứ hoàng tử, người còn bảo người ta tới Lê Vương Phủ.

Trong thư phòng, Thái Hòa đế liên tiếp nhận được tấu chương luận tội Lê Hữu Quân.

Các tấu chương này đều có nội dung giống nhau tới năm phần, đều nói Thập nhất hoàng tử sau khi thắng trận đã không dẫn binh trở về ngay, ở biên quan gây dựng nên một đội quân, bí mật huấn luyện riêng.

Âm thầm thăm dò khai thác vàng và rèn vũ khí.

Bên ngoài thành lúc này cũng truyền đến một tin tức chấn động.

Giếng cổ bên trong Tam Ẩn Tự, ngôi chùa có tiếng linh thiêng.

Nước giếng ở đây bất ngờ chuyển màu đỏ, sau ba ngày thì cạn sạch để lộ ra một bia đá lớn, trên bia đá kia lưu lại hai hàng chữ chỉnh tề ngay ngắn.

“Dẹp loạn binh đao định chữ Vương
Thập Nhất long tôn vinh hiển kế”
Lê Hữu Quân ở bên trong thư phòng, nghe Huỳnh Minh báo cáo sự việc chỉ cười lạnh một tiếng, trầm ngâm một lát, phân phó Huỳnh Kha.

“Ngươi đi bên kia cho người nhìn kỹ sự tình một chút, nhân tiện đưa tới cho bên Các Lão một chút bằng chứng để cho ông ấy ở trên triều tùy thời mà lập công đi.”
Huỳnh Kha khẽ khom người.

“Đã rõ…”
Chờ Huỳnh Kha đi rồi, bên ngoài thái giám thiếp thân của Lê Hữu Quân là Lục Đình đi vào.

“Điện hạ, thượng thư phòng đưa tới khẩu dụ, Hoàng Thượng muốn người nhanh chóng qua đó một chuyến.”
Lê Hữu Quân hơi gật đầu tỏ ý đã biết đứng dậy trong lòng không khỏi tính toán một chút.

Ngay từ khi hắn mới trở về kinh đã biết được tình trạng của mình, xưa nay đạo lý cây cao đón gió hắn há mà không hiểu, hắn ở bên ngoài bôn ba vất vả như vậy thì sao chứ, trong mắt những kẻ kia nào có nghĩ tới bình an xã tắc.

Bọn chúng chỉ nghĩ tới quyền thế, thấy hắn nắm trọng binh như vậy đã sớm gấp đến không chịu nổi rồi.

Bên trong thượng thư phòng Thái Hòa Đế đang phê duyệt tấu chương thấy Lê Hữu Quân tới, cũng không để hắn hành lễ đã gọi hắn.

“Không cần nhiều lễ tiết như vậy, mau tới đây đi…”

Lê Hữu Quân cũng không kiên trì nhiều liền hai ba bước đi tới thư án.

“Phụ hoàng…”
Thái Hòa Đế nhìn nhi tử trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, đứa con này của ông từ nhỏ đã là một khí độ hơn người, trong khi các hoàng tử khác đều là một mực kéo bè kết phái thì hắn lại xông pha chiến trường giết địch.

Bao năm qua cũng vẫn là một mực không qua lại với đám triều thân kia, luôn giữ thái độ không tranh giành, không vụ lợi.

“Ta ở đây nhận được rất nhiều tấu chương liên quan tới con, con nhìn qua một chút đi.”
Lê Hữu Quân hơi nhướng chân mày mà nhìn Thái Hòa Đế.

“Phụ Hoàng minh giám…”
Thái Hòa Đế cười một tiếng phất phất tay.

“Minh giám cái gì chứ, Hổ phù ngay sau khi trở về cũng đã giao lại.

Bên kia tập binh là mật chỉ trẫm hạ cho ngươi.

Trẫm chỉ là muốn cùng con nhìn một chút tình hình này mà thôi.”
Thái Hòa Đế sao lại không hiểu đây là đang ly gián, muốn ông nghi kỵ nhi tử này của mình.

Trong lòng âm thầm lạnh xuống, tình thân nơi cung cấm này chính là như vậy, tương tàn vì hoàng quyền làm sao mà tránh.

Lê Hữu Quân ở thượng thư phòng cùng Hoàng Đế thương thảo một chút tình hình khoảng một canh giờ mới đi ra, khi trở ra còn làm một bộ dáng sắc mặt âm trầm khiến cho nhiều người phải suy nghĩ…
Hà Trí Bình ngồi trên bàn trà vừa thưởng thức trà do thê tử pha vừa nói.

“Sự việc lần này Thánh Thượng không những không có một chút nghi ngờ Thập nhất hoàng tử, thậm chí còn phong hắn làm Khánh Vương.

Để hắn chấp chưởng Cấm vệ quân và tổng binh Đông Doanh.

Ban thưởng phủ đệ xa hoa bậc nhất, đất phong lại là vùng biên quan phía bắc phồn hoa, nắm giữ huyết mạch thông thương.

Trí Quang con nghĩ sao?”
Hà Trí Quang hơi cau mày, nghĩ ngợi.

“Nhi tử cảm thấy lần này Thánh thượng muốn tỏ rõ thái độ của người, cảnh cáo những người ôm tâm tư bất chính kia…”
Lý Thu Huyền ngồi một bên nghe hai người nói thì cười nhẹ.

“Ta thì nghĩ khác.

Cuộc chiến đoạt đích này đang ở thế nước sôi lửa bỏng, các vị hoàng tử bằng mặt nhưng không bằng lòng với nhau.”
“Xưa nay con giết cha mưu quyền đoạt vị không thiếu.

Thánh thượng lúc này cần có một người phá vỡ thế cục, cân bằng tạo ra một thế chân vạc, định trụ những hoàng tử, khiến họ e sợ mà không dám làm càn.

Thập nhất hoàng tử chính là người thích hợp nhất lúc này…”
Hà Trí Bình gật đầu, tán thưởng nhìn thê tử của mình.

“Nàng nói rất hợp lý…”
Hà Trí Quang thì có chút giật mình, nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình.


“Mẫu thân, tầm nhìn này của người thật tuyệt…”
Một đạo thánh chỉ ban ra khiến cho rất nhiều người âm thầm hít một hơi.

Những kẻ ôm tâm tư tức đến thổ huyết.

Hà Bảo Ngân nghe phụ mẫu cùng ca ca của mình nói chuyện, âm thầm bĩu môi một cái, nàng đối với cái vị Thập nhất hoàng tử này, thập phần chán ghét, một chút ấn tượng tốt cũng không có.

Một tên tự cao tự đại, coi mình là bề trên, thô lỗ với nữ tử, lại luôn tự cho mình là đúng như hắn có cái quái gì tốt chứ.

Nàng nghe một chút cũng mê mang luôn rồi, dứt khoát trở về viện của mình nghỉ ngơi sớm một chút.

Bên trong Lễ Vương Phủ.

“Choang…” Tiếng đổ vỡ liên tục truyền ra khiến cho đám nha hoàn, bà tử sợ đến run người.

Nhị hoàng tử Lê Xuân Khải đang tức giận, mắng chửi.

“Tại sao có thể cơ chứ…!Khốn kiếp…!khốn kiếp… Phụ hoàng… Người không công bằng…”
Ban đêm tĩnh lặng, một bóng người nhè nhẹ đẩy cửa đi vào bên trong phòng của Hà Bảo Ngân.

Trên tay cầm một cái túi, thận trọng từng bước từng bước đi tới bên giường.

Hà Bảo Ngân đang ngủ thì tai khẽ động một chút, rất nhanh nàng đã tỉnh lại.

Khi kẻ kia đến bên giường của nàng dốc túi đổ ra thứ gì đó.

Hà Bảo Ngân nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nhảy xuống dùng tốc độ chớp nhoáng nhanh chóng chế trụ lại kẻ kia.

Hà Bảo Ngân dưới ánh nến mờ mờ nhìn một chút, thấy là nha hoàn trong viện của mình, mới được phân đến làm công việc quét dọn.

Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta cong khóe môi cười lạnh một tiếng.

“Nói đi, là ai phái ngươi tới ám hại ta.”
Nha hoàn kia lắc đầu nguầy nguậy.

“Không có ai cả, tiểu thư ta biết sai rồi.

Ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta một lần này thôi.”
Hà Bảo Ngân lắc lắc đầu, khóe môi cong cong, ánh mắt hơi híp lại nguy hiểm.

“Ngay cả nói thật cũng không thể lại còn muốn ta tha cho ngươi sao.

Ta đâu phải thánh mẫu chứ.

Muốn ta tha cho ngươi một mạng này chỉ có một con đường, thành thật một chút, nói ra kẻ sai khiến ngươi.”
Nói xong nàng lại đưa tay bóp chặt lấy cổ của nha hoàn kia, cho tới khi khuôn mặt của nàng ta chuyển sang tím tái như muốn chết ngay thì mới buông ra.

Nha hoàn được giải thoát ra sức hít thở lúc này mới biết mình còn sống, ánh mắt nhìn Hà Bảo Ngân tràn đầy khiếp sợ không dám tin.

“Ta nói, ta nói… Là… Là Lý di nương bảo ta mang rắn tới bỏ vào giường của tiểu thư, ta thực sự là không có cách nào khác…!Xin…xin…tiểu thư tha cho ta một mạng này.”
Hà Bảo Ngân nghe xong thì khẽ gật đầu.

“Muốn giữ mạng thì ngươi phải nghe theo ta sắp xếp… Làm theo những gì ta nói…”
Nhà hoàn kia không cần nghĩ đã gật đầu lia lịa.

Hà Bảo Ngân hài lòng, đứng dậy, cười lạnh một tiếng, sau đó là hét lên.

“Aaaa….

Cứu…”
Một tiếng hét này như muốn làm thủng màng nhĩ người ta, nha hoàn kia không lường được sự tình này, ngây người trong phút chốc.


Không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, Dương Nhung từ bên ngoài lao vào đạp nàng ta ở trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc, trên dưới Định Hầu Phủ trở lên náo loạn, đèn đuốc sáng trưng kéo tới Cảnh Nguyên viện của Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân lúc này đang là một bộ dáng vô cùng hoảng sợ, núp vào lòng mẫu thân mình nước mắt nước mũi tèm nhem, khiến người ta vô cùng thương tiếc.

Nha hoàn kia ngẩn ngơ líu lưỡi cái này trở mặt cũng thật nhanh, diễn cũng thật hay rất thật…
Lão hầu gia đi tới nhìn tôn nữ của mình một chút rồi nhìn sang Dương Nhung.

“Ngươi tới nói chuyện…”
Dương Nhung nhanh chóng một năm một mười mà kể hết mọi chuyện xảy ra.

Lão hầu gia vô cùng tức giận cho tập hợp toàn bộ hầu phủ ngay trong đêm mà truy xét sự tình.

Thủ vệ được phái đi rất nhanh đã trở lại mang theo một bao rắn đủ các loại, lớn hay nhỏ đều có.

Lão hầu gia tức giận đến vểnh râu.

“Trong phủ của ta lại dám làm ra loại sự tình này, ngươi cũng thật lớn mật.

Người đâu lôi xuống nghiêm hình tra hỏi cho ta…”
Nha hoàn kia bị mang xuống tra hỏi.

Hình cụ mà thủ vệ mang đến, còn chưa dùng tới thì khi nàng ta nhìn thấy đã sợ hãi đến ngất đi.

Nàng ta ngất đi một chút đã bị dội nước cho tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, không dám dấu một chút sự tình gì, nhanh chóng khai ra.

“Là Lý di nương và tiểu thư Hà Mộng ép ta…!Lão hầu gia, xin người khai ân, là hai người bọn họ ép ta…!Mẫu thân ta bệnh nặng, trước đó trong lúc ta bí bách hai người họ tìm tới cho ta mượn tiền.

Ta chưa có kịp thu xếp trả lại, họ cho người tới thúc nợ, ép ta ký giấy cam kết giúp họ làm chuyện này, hứa sau khi xong việc sẽ xóa nợ cho ta.

Nếu ta không làm việc cho họ, họ sẽ kiện ta, ta không thể ngồi lao ngục, ta còn phải chăm sóc mẫu thân…Huhu…”
Lão hầu gia nghe xong vô cùng tức giận, giọng nói đanh thép gần như rống lên mà quát.

“Gọi lý thị cùng Hà Mộng tới cho ta…”
Lý di nương và Hà Mộng vừa đi tới đã vội vàng quỳ xuống mà khóc.

Lý di nương: “Lão hầu gia, tiện thiếp thật sự không có làm chuyện ác độc đó…”
Hà Mộng: “Nội tổ phụ…!Người đừng tin nàng ta, chắc chắn có người xui khiến nàng ta làm chuyện đó rồi đổ tội lên người con và di nương…”
Lão hầu gia nhìn bọn họ ánh mắt lạnh lẽo.

Một thị vệ bên người ông chạy đến dâng tới cho ông một cái phong thư và một cây trâm cài tóc.

Hai người Lý di nương và Hà Mộng nhìn thấy phong thư cùng cây trâm kia, vô cùng khiếp sợ ngã xuống.

“Lão hầu gia…!là tiện thiếp ngu tri…!xin người khai ân…”
“Nội tổ phụ…!Tôn nữ sai rồi…”
Lão hầu gia chán ghét nhìn hai người, lạnh giọng phân phó.

“Kéo chúng xuống đánh mỗi người năm mươi gậy, nhốt vào kho ở hậu viện…”
Phân phó xong, tức giận rời đi.

Khi đi qua đại lão gia còn tiện chân mà đạp cho hắn một cái.

“Thứ vô dụng…”
(Còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.