Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 35: Chơi Hội
Hà Bảo Ngân đối với sự tình diễn ra cũng chẳng muốn quan tâm quá nhiều.
Ở bên ngoài lăn qua, lộn lại một ngày đã vô cùng mệt mỏi, khẽ thở dài một hơi, nói với Dương Nhung và Dương Thu.
“Chúng ta trở về thôi…”
Ban đêm mới là thời gian náo nhiệt nhất của lễ hội, Hà Bảo Ngân nói mình mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm, tự mình vào phòng, cần thận thay một thân nam trang, rón rén từ cửa sổ trốn ra bên ngoài.
Nàng quen cửa quen nẻo chạy tới một tửu lâu.
Võ Yến Nhi cùng Tam công chúa đã ở nơi đó chờ sẵn.
Võ Yến Nhi thấy nàng tới sốt sắng, lôi kéo, nói.
“Ngươi sao bây giờ mới tới chứ…”
Hà Bảo Ngân cười cười, làm bộ chắp tay nói.
“Đã để hai vị cô nương chờ lâu, tại hạ xin tạ lỗi…”
“Phi…!Khốn kiếp…!Ta cũng muốn cải nam trang…”
Võ Yến Nhi không phục mà nhảy dựng lên, loi nhoi, muốn học theo Hà Bảo Ngân.
Tam công chúa cũng cảm thấy cải nam trang rất tốt, nói.
“Ta cũng muốn…!Ta cũng cải nam trang…”
Thế là rất nhanh hai người còn lại cũng đã cải nam trang, ba người cùng nhau rón rén mà rời đi.
Ra đến trên phố náo nhiệt, thấy phía trước có một sòng bài, người người náo nức đi vào, ba ánh mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
“Các ngươi có nghĩ cái mà ta đang nghĩ hay không?.”
Võ Yến Nhi hỏi hai bằng hữu nhà mình, Hà Bảo Ngân cùng Tam công chúa không hẹn mà cùng nhau gật đầu.
“Đi…”
“Đi…”
Ba người tiêu soái đi vào trong sòng bạc.
Tiểu nhị thấy con mồi mới toanh, hai mắt như phát sáng đi tới.
“Ba vị công tử mời vào, không biết các vị muốn cược chẵn lẻ, đánh tổ tôm, bầu cua hay thi đổ xúc xắc…”
Hà Bảo Ngân đưa mắt nhìn qua một vòng, tròng mắt đảo nhanh suy nghĩ một chút, nói.
“Chẵn lẻ cho nhanh…”
Tiểu nhị cười càng thêm rộng cái miệng, dẫn đường cho ba người, vừa đi vừa huyên thuyên, lải nhải giới thiệu các thứ trong sòng bài.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Hà Bảo Ngân lấy ra ba thỏi bạc cược vào ô chẵn, người chủ trì chờ tất cả người chơi cược xong, mở bát lên.
“Là chẵn…”
“Là chẵn…”
“Mẹ nó sao lại chẵn chứ…”
…!
Tiếng hỗ loạn vang lên khắp nơi, Hà Bảo Ngân đắc ý nhìn hai đồng bọn.
“Thế nào…”
Võ Yến Nhi xắn tay áo, xoa xoa tay, hứng thú nhào tới.
“Tới lượt ta, ta tới cược…”
Người chủ trì cười, ra hiệu cho mọi người đặt cược.
Võ Yến Nhi lấy bạc, đặt bên ô lẻ.
“Ta cược lẻ…!Lẻ…lẻ…”
“Mở…”
“Chẵn…”
“Khốn kiếp…Lại chẵn…”
Võ Yến Nhi thua, mất hứng lui xuống, đẩy Tam công chúa lên.
“Ngươi tới đi…”
Tam công chúa cũng chẳng khách khí, đi lên, đặt bạc vào ô lẻ.
“Ta cược lẻ…”
Võ Yến Nhi như gặp được tri kỷ, hô to.
“Lẻ…!Lẻ…”
Người chủ trì chờ tất cả đã cược, mới ung dung mở bát.
“Là lẻ…”
“Haha…!Lẻ…”
Tam công chúa thắng còn chưa kích động, Võ Yến Nhi bên cạnh còn kích động hơn, ôm lấy nàng reo lên.
Ba người cùng nhau thử qua hết các trò ở trong sòng bạc, vui đến ngất trời.
Hà Bảo Ngân xoa xoa cái bụng của mình, phóng khoáng khoác vai hai đồng bọn, nói.
“Ta có chút đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi…”
“Được…”
“Được…”
Tên tiểu nhị vẫn luôn đi theo bọn họ nghe thấy vậy, cười chân chó, nói.
“Ba vị muốn đi rồi sao?”
Hà Bảo Ngân ném cho hắn một thỏi bạc, tên tiểu nhị cười đến không khép được miệng, nhận lấy thỏi bạc.
“Cảm ơn công tử…!Để tiểu nhân tiễn các ngài…”
Ba người cũng lười đi xa, nhìn thấy tửu lâu phía đối diện liền đi vào.
Võ Yến Nhi vừa ngồi xuống bàn, vô cùng ra dáng đại công tử, hô lớn.
“Tiểu nhị đâu…”
Tiểu nhị từ trong bếp chạy lên, tay lau bàn, cười hỏi.
“Xin hỏi, các vị muốn dùng gì…”
Hà Bảo Ngân dáng ngồi nghênh ngang, gác một chân, hất hàm.
“Cho ba bình rượu thượng đẳng, món ăn thì chọn năm món đặc sản của các người…!Nhanh lên…”
Tam công chúa kéo kéo y phục của Hà Bảo Ngân, có chút khó xử.
“Ngươi không hỏi phòng riêng sao?”
Hà Bảo Ngân phất tay, cười hì hì, nói với nàng.
“Hiện đang là lễ hội, các nhã gian hầu như đều được đặt trước hết cả rồi, chúng ta cứ ăn ở nơi này, càng náo nhiệt, càng vui chứ sao…”
Tam công chúa nhíu mày, nàng chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh này, nghĩ một chút cũng đồng ý.
Thức ăn rất nhanh đã được đưa lên, rượu cũng được rót ra, ba người hào sảng cụng ly.
“Uống…”
Mấy ly đầu tiên còn uống nhỏ nhẹ, rượu càng vào, càng ngọt, càng muốn uống thêm.
Ba bình rượu thượng đẳng đã thấy đáy.
Ba người ngả nghiêng dựa vào nhau, liêu xiêu đứng dậy.
Tiểu nhị vội vàng đến đỡ họ.
“Ba vị, có thể nói địa chỉ cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cho người đưa các vị về…”
“Về cái gì mà về…”
Võ Yến Nhi mất kiên nhẫn đạp tiểu nhị sang một bên.
Hà Bảo Ngân cũng bất mãn, vung tay ném cho hắn một thỏi bạc, rồi ba người dựa vào nhau đi ra bên ngoài.
“Đi…!Chúng ta đi tăng ba…”
Hà Bảo Ngân làm kẻ cầm đầu, hô lớn, giơ tay chỉ về phía trước.
Trước cửa Thạch Hương Lâu…!
“Công tử gia, mời vào…!Mời vào…”
Ba người dắt nhau đi vào Thạch Hương Lâu, tú bà thấy ba người này trắng trẻo, nhìn qua tuổi đời còn non, nghĩ đến là mấy công tử muốn học đòi ăn chơi, là dê béo, hồ hởi chạy tới tiếp đón.
Hà Bảo Ngân bị tú bà đẩy vào ngực một cô nương ngực khủng, mặt vừa vặn áp lên chỗ hai quả bưởi mềm mềm kia, không tự chủ mà cọ cọ.
Tay cũng chẳng thành thật mà nắn bóp mấy cái.
“Thật thích quá đi…”
Võ Yến Nhi cũng cùng hoàn cảnh, nhưng nàng ta lại đang nhéo má cô nương nhà người ta, cười đến hoa lệ.
“Phấn đánh dày quá đi…!Son môi cũng quá đỏ, như quỷ hút máu ấy…”
Tam công chúa thì say đến bất tỉnh, được hai cô nương đỡ, gục xuống một chiếc bàn cách đó không xa.
Ha người kia đang muốn mang nàng lên lầu, thì Hà Bảo Ngân đi tới, quát.
“Các người mang bạn của ta đi đâu hả?”
“Chúng ta…!Chúng ta mang hắn lên lầu nghỉ ngơi a…”
“Cút…!Người của ta, ai cho ngươi mang đi lung tung…!Vớ vẩn…”
Nói xong đi tới ngồi xuống bàn, nhìn bên trên mấy vũ nữ đang nhảy múa, Hà Bảo Ngân ngứa ngáy chân tay, uống thêm mấy ly rượu, cả người lung lay đi lên sân khấu.
“Phi…!Nhảy thật xấu…!Để ta nhảy…”
Nàng lắc lư đi lên sân khấu, bắt đầu trình diễn kỹ thuật nhảy hiện đại của mình, miệng không ngừng hô.
“Nào…!Nào…!Chúng ta cùng chơi…Quẩy lên nào…”
Bên dưới cửa ra vào hai người nam nhân vừa đến, nhìn thấy một màn này sắc mặt đen như đít nồi.
Hà Trí Quang lười nói nhiều, hai ba cước nhảy lên sân khấu, một tay túm lấy người đang nhảy đến loạn xạ kia lại, ôm lấy eo nàng nhấc lên, nhảy xuống.
Lê Hữu Quân thấy Hà Trí Quang đã mang người ra ngoài, hắn cũng đi theo, đưa mắt ra hiệu cho Huỳnh Kha mang theo hai người Tam công chúa và Võ Yến Nhi đi theo.
Hà Bảo Ngân bị mang ra bên ngoài, bất mãn mà hét lớn.
“Buông ta ra…!Ta chơi còn chưa có đủ đâu…”
Hà Trí Quang buông cái con sâu đo xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, gần như rít lên từng tiếng.
“Hà Bảo Ngân…”
Hà Bảo Ngân bị hắn rống, mắt đỏ lên, môi hơi bũi ra.
“Hung dữ như vậy làm gì? Soái ca…!Nào đến cùng nhau chơi đùa…”
Hà Trí Quang trợn mắt, thật muốn đánh chết cái người trước mặt này.
“Đi về…”
“Không về…!Ta còn chưa chơi đủ đâu…!Oa…”
Hà Bảo Ngân nói đến đây, hai mắt mở lớn nhìn đến Lê Hữu Quân, nàng đẩy Hà Trí Quang sang một bên, lắc lư đi tới chỗ Lê Hữu Quân, dựa vào ngực hắn, tay không thành thật vẽ vòng trong trước ngực của hắn.
“Soái ca…!Đi chơi với chị không?”
“Phụt…”
“Khụ khụ…”
Lê Hữu Quân sắc mặt đen lại.
Hà Trí Quang nâng tay đỡ trán, hắn thầm nghĩ liệu muội muội nhà mình hôm nay có thành gỏi luôn hay không? Huỳnh Kha thì nín nhịn muốn cười đên vai run lên từng hồi một.
Lê Hữu Quân nâng mặt của Hà Bảo Ngân lên, mỉm cười.
“Nhìn cho rõ…!Ta là ai?”
Hà Bảo Ngân ngước mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ, cười ngây ngô.
“Soái ca…”
Sắc mặt của Lê Hữu Quân mỗi lúc một đen hơn, giọng sắc lạnh.
“Soái ca là người nào?”
“Soái ca, sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy chứ…”
Nàng vô cùng ủy khuất, soái ca này hung dữ quá đi.
Nhưng mà hình như giọng nói của nàng có gì đó sai sai…!
“Ô…!Huhu…!Giọng của ta…!Giọng thánh thót chim hót của ta…!Ô…!ô ô ô…!Sao giọng ta giống giọng đàn ông như vậy…”
Lê Hữu Quân đưa mắt nhìn Hà Trí Quang cầu cứu.
“Nàng làm sao vậy?”
Hà Trí Quang còn chưa kịp phản ứng, Võ Yến Nhi ở một bên nghe tiếng khóc của bằng hữu liền xông đến.
Nàng đạp cho Hà Trí Quang một cái, quát.
“Ai cho ngươi bắt nạt nàng…!Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…”
Hà Bảo Ngân ôm chặt lấy Lê Hữu Quân khóc càng lớn hơn.
“Ô ô ô…!giọng nói oanh vàng của ta…”
Võ Yến Nhi nghe nàng nói cũng ngây người, lúc này đứng im bất động nửa ngày, mặt cũng mếu xuống.
“Ô…!Huhu…!Bảo Ngân…!Bảo Ngân…!Giọng của ta cũng thành nam nhân rồi, khó nghe quá…!Ô…!ô ô ô…”
Đây là muốn lật trời rồi.
Lê Hữu Quân xoa xoa mày, người trong ngực thấy hắn như vậy vô cùng bất mãn, nói.
“Soái ca…!Ngươi đang chê giọng nói của ta phải không?”
Lê Hữu Quân nín nhịn bất mãn, nghiến răng.
“Ta không chê ngươi, mà là ta không phải soái ca của ngươi, ngươi nhầm người rồi…”
“Không…!Ta đẹp như vậy mà ngươi không thích, chính là vì cái giọng này rồi…!Huhu…”
Lê Hữu Quân nhướng mày, nhìn sang Đường Yên hớt hải mang theo Dương Nhung và Dương Thu chạy tới.
Bên cạnh còn có thị nữ, thị vệ của Tam công chúa và nha hoàn thiếp thân của Võ Yến Nhi.
Tam công chúa say đến bất tỉnh nhân sự, thị vệ cùng thị nữ dễ dàng mang người đi.
Nha hoàn của Võ Yến Nhi cũng muốn đến mang người về nhưng Võ Yến Nhi thấy Hà Bảo Ngân chưa đi, sao nàng có thể đi được, một hai nháo cùng Hà Bảo Ngân một chỗ.
“Ta còn phải cùng Bảo Ngân tìm giọng nói oanh vàng đã rơi mất của chúng ta…”
Lê Hữu Quân nhìn Đường Yên, lạnh lùng ra lệnh.
“Ngươi tới xem các nàng làm sao?”
Đường Yên cẩn thận đi tới, nhỏ giọng trình bày.
“Các nàng đã uống chuyển giọng hoàn đơn của ta.
Dược này sau khi uống, sẽ biến giọng nữ nhân trở nên đặc biệt giống giọng nam.
Bây giờ chỉ cần uống thuốc giải vào sẽ không sao.”
“Vậy mau cho các nàng uống đi, náo loạn nãy giờ muốn hành chết người ta rồi…”
Hà Trí Quang mất kiên nhẫn mà nói.
Hắn nhận lấy một viên giải dược, đi tới muốn ôm muội muội nhà mình để cho nàng uống.
“Ngươi xê ra…”
Hà Bảo Ngân dùng hai chân, hai tay, gần như treo trên người của Lê Hữu Quân, mặt cọ cọ vào ngực của hắn, ghét bỏ mà đuổi ca ca mình ra.
Lê Hữu Quân không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy giải dược, cho nàng uống.
Hà Bảo Ngân uống xong, giọng nói thanh thoát hơn, lại có tự tin dán tới, cười hì hì với Lê Hữu Quân.
“Ngươi đẹp mắt như vậy chính là soái ca của ta…!Ta thích soái ca…”
“Ngươi thích ai…”
Mây đen lúc này đã che mờ hết khuôn mặt của Lê Hữu Quân, giọng nói lạnh đến thấy xương.
Hà Trí Quang thật muốn đi lên lôi muội muội nhà mình ra, hắn sợ vị vương gia này sẽ ăn gỏi sống nàng mất.
“Vương…!Vương gia…!Nàng say rồi…!Ngài…!Ngài đưa nàng cho ta, ta đưa nàng về…”
Hà Bảo Ngân lại không hiểu cho tấm lòng của ca ca nhà mình, sống chết leo lên người Lê Hữu Quân, quấn chặt lấy hắn.
Tay bóp môi hắn chu ra, nhanh như chớp trong lúc hắn không phòng bị, gặm lên một cái.
“Ưm…”
Lê Hữu Quân cảm thấy có một tia chớp đánh dọc sống lưng hắn, tê rần, cả người cứng đờ, như bị định trụ.
Hà Bảo Ngân còn chưa thỏa mãn, còn vươn đầu lưỡi mềm của mình liếm liếm mấy vòng.
“Ưm…!Ngọt quá…”
Tất cả mọi người có mặt nhìn thấy một màn này đều đã bị dọa ngây người, đưa mắt nhìn nhau.
Hà Trí Quang lắp bắp, mãi mới nói lên lời.
“Vương gia…”
Huỳnh Kha âm thầm đổ mồ hôi lạnh, xoay mặt đi không dám nhìn kết cục.
Nhưng ngoài ý muốn, Lê Hữu Quân sau khi bị hôn mây đen trên đầu đã tản đi rất nhiều, nhìn người trong ngực, khóe môi hơi cong.
“Nhìn cho kỹ, người ngươi đang hôn là ai…!Ngươi định như thế nào đây…”
Hà Bảo Ngân hơi rụt rụt cổ, nhìn hắn mông lung.
“Ai nhỉ…!Soái ca…!Soái ca đẹp trai…!Rất tốt…!Chị đây chịu trách nhiệm…”
“Soái ca…”
Lê Hữu Quân nghiến răng, lạnh lùng nói, mây đen vừa tản ra lại tụ lại.
Hà Bảo Ngân gật gật đầu, cười vui vẻ.
“Đẹp như thế này thật xứng danh soái ca đệ nhất…!Rất đẹp…!Rất soái…”
Lê Hữu Quân như phát giác ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hỏi lại nàng.
“Đẹp là soái ca…”
Hà Bảo Ngân gật đầu.
“Trai đẹp là soái ca…!Gái đẹp là mỹ nữ…!Hỏi nhiều vậy, cổ nhân hả…”
Một ngụm khí được Lê Hữu Quân nỗ lực nuốt xuống, mây đen lại một lần nữa tản ra, rốt cuộc hắn cũng hiểu soái ca kia không phải soái ca chỉ tên người khác mà là chỉ hắn.
Hà Bảo Ngân ôm lấy hắn, cả người dồn hết trọng lượng lên người hắn, hô to gọi nhỏ.
“Nào chúng ta đi bay, ta muốn bay…”
Võ Yến Nhi nghe nàng hô cũng nhảy lên.
“Bay…!Bảo Ngân chúng ta phải bay…!Ta cũng muốn bay…”
Hà Trí Quang cảm thấy đầu mình đã to bằng cái đấu rồi.
Mấy cái người này có biết mình là nữ nhân hay không vậy.
Hà Trí Quang đã mất hết kiên nhẫn, nhưng muội muội đang ở treo trên người Lê Hữu Quân, hắn ta không chủ động ném người xuống, Hà Trí Quang cũng không dám đến bắt người.
Đành quay sang nói với mấy người bên cạnh.
“Các ngươi trước mắt mang Yến Nhi tiểu thư trở về trước đi…”
Võ Yến Nhi uống xong thuốc giải, đã mệt lử ngủ đi mất, nha hoàn, bà tử dễ dàng mang nàng đi trước.
Hà Bảo Ngân là kẻ nháo nhất, vẫn đang một hai sống chết ôm lấy Lê Hữu Quân đòi bay.
Lê Hữu Quân hết cách chỉ có thể mang theo nàng lên lưng ngựa của mình, nói với Hà Trí Quang.
“Ta mang nàng trở về…”
Nói xong cũng chẳng để Hà Trí Quang đồng ý đã thúc ngựa rời đi.
Đợi Hà Trí Quang phản ứng lại thì hai người đã đi xa rồi, hắn chẳng thể làm gì khác, đành lên lưng ngựa theo đường tắt trở về cổng Hầu phủ chờ trước.
Hà Bảo Ngân ở trên lưng ngựa hai tay giang ra, cười đến thích chí.
“Bay lên trên mọi người…!Nào mình cùng bay lên trên bầu trời…!Ồ…!Ồ…!Ố…!Ô…Bay nào…!Bay nào…!Bay cao như cào cào…”
Nàng hát đến loạn xạ, câu nọ đá câu kia, hứng chí bừng bừng.
Lê Hữu Quân ôm nàng trong ngực, chợt cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cho dù cái tiếng gào thét kia muốn thủng màng nhĩ, hắn cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Hà Bảo Ngân bay một lúc, thì cũng mệt mỏi, ngáp một cái thật to, tựa vào lồng ngực của Lê Hữu Quân mà ngủ.
Lê Hữu Quân nhìn người đang ngủ trong ngực mình, vừa tức, lại vừa buồn cười.
“Thật là…”
Hắn cho ngựa đi chậm lại, một tay vững vàng ôm nàng trở về.
Hà Trí Quang chờ ở cửa, thấy người đã về tới, vội vàng đi tới đón lấy.
Áy náy mà cảm ơn Lê Hữu Quân.
“Hôm nay thật sự đã quá phiền đến vương gia…”
“Không sao…!Ngươi mau đưa Bảo Ngân vào đi, bên ngoài gió lạnh dễ bị cảm lắm…”
Hà Trí Quang nhìn tới muội muội, cũng không khách sáo nhiều, nói thêm câu cảm tạ nữa, liền xoay người đi vào trong phủ.
(còn tiếp).