Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 3: Giúp Nữ Chính
Hà Bảo Ngân chờ Lý Thu Huyền đi rồi mới lôi kéo Dương Nhung cùng ra ngoài.
Lần đầu tiên nhìn thấy quang cảnh nơi đây, Hà Bảo Ngân đối với mọi thứ đều là vô cùng hiếu kỳ mà ngó trái ngó phải.
Dương Nhung bất đắc dĩ bị nàng biến thành một hướng dẫn viên du lịch.
Hai ngày tiếp theo, Hà Bảo Ngân luôn mang theo Dương Nhung đi ra ngoài từ sáng sớm tới tối mịt mới về, cũng chẳng thèm để tâm tới chuyện bên đại phòng bên kia đang chướng khí mù mịt.
Còn bên lão phu nhân thì bị tức tới thổ huyết mà sinh bệnh, nên cũng không cần con cháu tới vấn an.
Hà Bảo Ngân cầu còn không được càng thêm vui vẻ mà dạo phố.
Nhưng dẫn theo Dương Nhung luôn lải nhải nhắc nhở bên tai, Hà Bảo Ngân cảm thấy phiền phức, lại bị giới hạn hành động ngày hôm sau liền một mình trốn đi ra ngoài.
Vui vẻ một ngày ngắm cảnh, ăn vặt chơi tới quên trời đất, đến lúc trở về thì Hà Bảo Ngân mới bi ai mà nhận ra rằng nàng bị lạc đường rồi.
Lần mò mà đi qua một con hẻm lại đi tới một rừng cây càng đi càng thấy sai sai Hà Bảo Ngân mệt mỏi ngồi xuống dưới một gốc cây mà bóp chân thầm chửi.
“Khốn kiếp đây là cái nơi gì vậy này… Nếu như có điện thoại định vị tìm đường thì hay rồi… Ôi trời… Mệt chết bà đây rồi…”
“Cộc Cộc…”
Từ xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Hà Bảo Ngân vô cùng vui vẻ mà đứng dậy.
Nhưng mà con ngựa kia chạy tới trên lưng còn mang theo một người, mà người kia khi tới cách nàng còn hai chục mét đã ngã xuống rồi, con ngựa cũng dừng lại đến bên cạnh người nọ, nó ngửi ngửi một chút rồi đi vòng vòng như lo lắng lắm.
Hà Bảo Ngân hiếu kỳ đi tới, đợi khi nhìn thấy người kia thì nàng khiếp sợ không thôi, cả người hắn toàn máu là máu.
Khi nàng muốn vươn tay kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết, tay còn chưa chạm tới người thì một thanh đao đã hướng người nàng mà bổ tới.
Hà Bảo Ngân phản ứng nhanh nhẹn mà né qua một bên.
Một đao này đã rút cạn sức của người kia hắn sau khi bổ đao này thì lăn luôn ra đất mà ngất đi.
Hà Bảo Ngân khẽ bĩu môi.
“Sắp chết rồi mà còn muốn lôi theo đệm lưng sao, cũng không nhìn bà đây là ai chứ.”
Hà Bảo Ngân nói xong liền muốn đi, bỗng nhiên con ngựa kia bất ngờ cắn lấy góc áo của nàng mà kéo lại như không muốn nàng đi.
Hà Bảo Ngân buồn bực không biết con ngựa này làm sao vậy.
“Ngươi làm cái gì, buông ra để chị đây còn về nhà ăn cơm…”
Con ngựa vẫn một mực không có buông ra làm nàng vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt bỗng sáng lên như nghĩ tới cái gì liền nhìn nó nói.
“Ngươi muốn ta cứu chủ của ngươi.
Nếu đúng như vậy thì thả ra, ta cứu hắn, ngươi phải mang ta trở về, ok…”
Con ngựa như nghe hiểu nàng nói liền nhanh chóng mà nhả ra góc áo.
Hà Bảo Ngân thở dài.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Bà đây cứu người… Bà đây là người tốt…”
Hà bảo Ngân kiểm tra hơi thở của người nọ thì thấy vẫn còn thở nhưng vô cùng yếu ớt.
Xác nhận người còn sống nàng nhanh chóng mang hắn đến một bãi đất bằng phẳng, hắn là một nam nhân cao lớn nàng mang hắn tới chỗ bằng phẳng ổn định lại thì cả người muốn mệt rụng rời rồi.
Nhưng thấy hắn bị thương rất nặng, nàng cũng không muốn chậm trễ cứu người.
Nghĩ vậy, nàng liền cởi y phục của hắn ra, bên trong nhanh chóng lộ ra một vết thương do đao kiếm chém rất sâu ở trên bả vai trái máu thịt lẫn lộn nhìn vô cùng đáng sợ.
Khi nàng cởi ra, y phục dính vào vết thương bị kéo ra máu theo đó cứ vậy lại chảy ra.
Hà Bảo Ngân vội vàng nhắm mắt lại hít vào một hơi thật là sâu bình ổn lại cảm xúc mới từ từ mà mở mắt ra.
Lê Hữu Quân bị đau đến tỉnh trước mắt mơ hồ có một người đang ngồi bên cạnh hắn nhưng hắn lại không thể nhìn rõ người trước mặt là ai.
Hà Bảo Ngân thấy hắn tỉnh cố nở nụ cười với hắn.
“Ngươi đừng lo lắng ta giúp ngươi xử lý vết thương rồi mang ngươi đi tìm đại phu…”
Lê Hữu Quân nghe được tiếng nói dịu dàng kia thì biết người trước mặt là một nữ tử, không hiểu sao nghe nàng nói hắn lại có chút buông lỏng, tin tưởng nàng hơi mơ hồ mà gật đầu một cái.
Hà Bảo Ngân thấy hắn gật đầu cũng hơi thở ra một hơi dù sao vừa khi nãy hắn cũng hung dữ như vậy còn suýt chút nữa bổ một đao lấy cái mạng nhỏ này của nàng.
Nàng lấy ra một lọ dược cầm máu rắc lên vết thương kia, lại cởi ra một lượt y phục của chính mình, ở bên trong xem như sạch sẽ cẩn thận băng lại cầm máu cho hắn.
Trong cho hắn ăn một viên dược duy trì mạng.
Những thứ này đều là của Thừa Tướng cho nguyên chủ toàn bộ đều là đồ tốt, nàng vẫn luyến tiếc đấy.
Sau khi xử lý nhìn qua đã ổn thỏa cho hắn nàng nhìn con ngựa trước mắt cảm thấy hết sức đau đầu, nàng làm sao mang một tên nặng như vậy quẳng lên lưng ngựa đây.
Nghĩ nghĩ một chút nàng tiến tới đưa tay thăm dò sờ sờ lên đầu con ngựa một chút, nói.
“Ngươi có thể nằm xuống để ta mang hắn lên lưng của ngươi không, chứ ngươi cao quá bổn cô nương sức yếu không mang hắn lên được.”
Nàng chỉ là muốn thử một chút lại không ngờ con ngựa này thực sự có linh tính mà làm theo lời của nàng, nó đi tới quỳ xuống bên cạnh của Lê Hữu Quân.
Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc đến không khép nổi mồm.
“Tốt…!tốt…!thật là một con ngựa tốt mà…”
Hà Bảo Ngân cố sức nâng Lê Hữu Quân dậy, đặt hắn lên lưng ngựa, lại tự mình ngồi lên ôm lấy hắn.
Con ngựa cũng vô cùng ngoan để mặc cho nàng lăn lộn, đợi đến khi nàng hô lên một tiếng.
“Ổn rồi, đi thôi…”
Lúc này nó mới từ từ đứng dậy mà đi.
Nó một đường cứ như vậy mang hai người đi trở về.
Hà Bảo Ngân cả hai đòi đây là lần đầu được cưỡi ngựa có chút lo lắng không yên, tay nắm chặt dây cương.
“Ngựa ngoan, ngươi đi chậm một chút…”
Khi nhìn bọn họ vào đến thành trời cũng đã tối mịt, trên phố các nhà đã sáng đèn, ánh đèn lồng vô cùng ấm áp khiến người ta an tâm.
Hà Bảo Ngân mang theo Lê Hữu Quân đến một khách điếm.
Chưởng quầy nhìn thấy nàng toàn thân bùn đất chật vật không nhìn rõ dung mạo thì hỏi.
“Xin hỏi cô nương cần gì?”
Hà Bảo Ngân đặt lên quầy một thỏi vàng, lòng đau như cắt mà nói.
“Cho ta một gian phòng yên tĩnh, giúp ta tìm một đại phu tới…!Huynh muội ta trên đường gặp thổ phỉ, ca ca ta bị chúng đánh trọng thương, ngươi gọi người giúp ta cõng hắn lên phòng đi.”
Chưởng quầy nhận lấy thỏi vàng miệng cười đến không thể khép lại.
“Được…!được…”
Hắn cất vàng vẫy tay gọi đến một tiểu nhị giúp Hà Bảo Ngân cõng Lê Hữu Quân lên trên phòng.
Hà Bảo Ngân dưới ánh đèn sáng mờ nhìn nam nhân trên giường mặt mũi cũng bị trầy xước, bùn đất lấm len chẳng nhìn rõ ngũ quan nhưng nàng cũng mệt sắp chết rồi chẳng hơi đâu đi mà phục vụ hắn nữa.
Rất nhanh chưởng quầy đã đưa đại phu tới Hà Bảo Ngân liền tránh sang một bên.
Đại phu đi tới nhìn vết thương trên người Lê Hữu Quân mày khẽ nhíu lại.
“Vết thương quá sâu, nhưng cũng may đã được xử lý kịp thời nên không nguy hiểm tính mạng chỉ là phải tĩnh dưỡng lâu một chút…”
Nói xong đi đến bàn lấy giấy bút kê đơn thuốc.
Hà Bảo Ngân đưa cho tiểu nhị đơn thuốc cùng bạc.
“Làm phiền tiểu ca giúp ta ra ngoài bốc thuốc rồi sắc mang lên đây.”
Tiểu nhị nhận bạc vui vẻ: “Được…Ta đi làm ngay.”
Hà Bảo Ngân tiễn chưởng quầy và đại phu xong mệt mỏi ngồi gục xuống bàn trà, đang mơ màng sắp thiếp đi thì tiểu nhị đã mang thuốc tới.
Hà Bảo Ngân lay khẽ Lê Hữu Quân nhưng hắn chỉ hơi hé mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, nàng bón cho hắn từng muỗng nhỏ nhưng đều trào ra bên ngoài ướt hết cả, chẳng thể cho hắn uống thuốc nàng nhức đầu mà day chán.
“Thật là làm khó bà đây quá…”
Cuối cùng đành phải đi ra ngoài tìm tiểu nhị nhờ hắn tìm cho mình một ống trúc nhỏ rỗng ở giữa làm thành cái ống hút mang trở lại mà đút thuốc cho hắn uống.
Lê Hữu Quân bị nàng cứng rắn đút uống thuốc đắng có chút khó chịu muốn sặc mà tỉnh tầm mắt xuất hiện một cái cổ tay nhỏ nhắn trên đó có một vết bớt rất đặc biệt.
Thời gian hắn tỉnh lại rất ngắn lại rất nhanh ngất đi.
Cuối cùng vật lộn vất vả một hồi cũng có thể cho hắn uống xong một chén thuốc, thấy hắn đã ổn Hà Bảo Ngân mệt mỏi duỗi người một cái muốn rời đi.
“Mạng của ngươi không sao, bổn cô nương cũng phải trở về rồi.
bye bye nhé…”
Lê Hữu Quân tiềm thức nghe nàng nói cố gắng tỉnh lại, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn thấy một bóng mờ đã ra khỏi cửa.
Hà Bảo Ngân đi xuống đưa cho trưởng quầy một ít bạc nữa căn dặn hắn.
“Làm phiền chưởng quầy cho vị tiểu ca vừa nãy giúp ta chiếu cố cho ca ca của ta một chút, ta hiện tại có việc quan trọng phải rời đi một chút…”
Chưởng quầy thu bạc vào tay gật đầu.
“Được, cô nương yên tâm ta sẽ cho người chiếu cố tốt ca ca của ngươi…”
Hà Bảo Ngân mang theo một thân hình nhếch nhác mệt mỏi khó khăn lắm mới trở lại Định Hầu phủ.
Nhưng lúc này đã muộn cửa chính nàng không thể đi, chỉ đành vòng ra đằng sau hậu viện, ở đó có một bức tường thấp hơn các bức tường khác mà trèo vào.
Cảnh Nguyên viện lúc này, Dương Nhung đang lo lắng mà đi đi lại lại ngóng ra bên ngoài, tầm mắt bất ngờ bắt gặp một người đang lén lén lút mà đi vào.
“Ai…”
Dương Nhung quát lên một tiếng làm Hà Bảo Ngân giật mình muốn rơi tim ra ngoài, nàng vội vàng chạy lại chỗ nàng ta.
“Là ta…”
Dương Nhung nhìn người trước mặt mình mắt nàng muốn nổ tung rồi.
“Tiểu thư…Người…”
Dương Nhung lắp bắp mãi chẳng thể nói lên lời, nàng theo hầu tiểu thư nhà mình đã mười năm còn chưa từng gặp bộ dạng thế này của nàng bao giờ đâu.
Hà Bảo Ngân đã quá mệt phất phất tay với nàng ta.
“Ta mệt muốn chết, tỷ đừng nói gì nữa mau chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tắm rồi đi ngủ…”
(còn tiếp).