Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 111: Mật Chỉ
Cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh mới lấy mạng ngươi, Lê Hữu Quân phát binh tiến về phía Tây đúng lúc, trực tiếp san bằng cả triều đình mới non nớt tự xưng, lấy được thủ cấp của Mục vương cùng thê tử và ba bốn nhi tử của hắn.
Một mẻ lưới tóm gọn không chừa một kẻ chạy thoát.
Lê Hữu Quân thu thập xong chiến trường, lại khao các tướng sĩ, lúc này mới viết thư báo tin về cho Thái Hòa đế.
Thái Hòa đế thu được mật báo từ chỗ ám bộ của Đông Doanh, long tâm vô cùng mừng rỡ, ra mệnh cho hắn tức khắc khởi hành về kinh, nhưng cũng không loan tin vui lớn này ra cho bên ngoài, hắn còn muốn bắt kẻ chủ mưu phía sau màn.
Có thể ẩn nấp lại âm thầm chậm rãi thâm nhập vào bên cạnh hắn, quân doanh, Định An Hầu phủ, lại hành động một lần thôi đã có thể đánh bại Lê Hữu Quân, kẻ đó không thể có loại tâm tính xốc nổi.
Lê Hữu Quân nhận được mật chỉ, lập tức triệu các vị tướng lĩnh đến thương thảo về việc hồi kinh.
“Thánh thượng hạ mật chỉ, muốn chúng ta lập tức hồi kinh.
Hà Trí Quang phụ trách sắp xếp quân.
Huỳnh Kha chuẩn bị lương thảo.
Hai ngày nữa chúng ta hồi kinh…”
“Rõ…”
Từ Mậu liều chết không nhận tội, mặc dù Lê Hữu Quân tự mình tra tấn, hắn cũng cắn chặt răng không phun nửa chữ, còn từng đòi cắn lưỡi tự sát vài lần.
Cũng may có người phát hiện đúng lúc đã đánh lỏng xương cằm của hắn, thế này mới giữ được cái mạng ấy của hắn.
“Từ Mậu kia, nhốt hắn vào nhà giam mang về kinh thành luôn, để cho Thánh thượng định đoạt.”
Huỳnh Kha hận đến nghiến răng, nói.
“Tên khốn đó thật muốn chặt đầu hắn xuống, treo lên sào cao, cứ như vậy thị chúng dọc đường về kinh mới có thể hả giận…”
Hà Trí Quang trợn mắt, nói.
“Ngươi đủ tàn nhẫn…”
Xác định xong thời điểm nhổ trại hồi kinh cùng các tướng lĩnh, Lê Hữu Quân lững thững trở về tiểu viện nhỏ dưới ánh nắng chiều sớm.
Trong viện thoang thoảng hương thơm cây cỏ, Dương Nhung đã đặt sẵn chén đĩa lên chiếc bàn nhỏ trên kháng, Hà Bảo Ngân vừa bước ra từ phòng bếp, bên hông có buộc một cái tạp dề, chóp mũi cũng dính một chút bụi đen.
Thấy Lê Hữu Quân, ánh mắt nàng sáng lên, cười hì hì chào đón.
“Chàng về thật đúng lúc, đang muốn bảo người đi gọi chàng dùng cơm.”
Lê Hữu Quân thuần thục ôm eo nhỏ của nàng, đưa ngón tay xoa xoa chóp mũi của nàng, cười nói.
“Meo meo…”
“Đáng gét…”
Hà Bảo Ngân hờn dỗi một tiếng, lại lôi kéo Lê Hữu Quân ngồi xuống chỗ của mình cùng nhau ăn cơm.
Bên này Lê Hữu Quân chuẩn bị hồi kinh, ở kinh thành lại dâng lên một đợt sóng gió.
Thái Hòa đế bị hạ độc, sức khỏe nguy cấp.
Lão phu nhân Định An Hầu phủ, lúc này lại cùng hai nhi tử thân sinh của mình, viết huyết thư muốn tra xét lại cái chết của Lão hầu gia mấy năm trước.
Hà Kính Phi cùng Hà Kính Triển và gia quyến liên tục đánh trống kêu oan, dâng lên một loạt bằng chứng chứng minh năm đó là Hà Trí Bình âm mưu đoạt tước vị, hạ độc phụ thân, Khánh Vương cùng Hà Bảo Ngân vốn có tư tình với nhau nên khi đó, Khánh Vương đã một tay che trời, đổi trắng thay đen để giúp một nhà Hà Trí Bình thoát tội.
Thái Hòa đế bệnh tình nguy kịch, Cảnh vương, Lễ vương, Khải vương ở trên triều đấu đá nhau tranh quyền đến kịch liệt.
Các phe đảng, ngày ngày thay nhau dâng sớ muốn Thái Hòa đế lập thái tử, ổn định triều cục.
Lúc này chỉ có một mình tứ hoàng tử đã bị giáng cấp là Vinh Hầu, ở bên ngày đêm chăm sóc cho Thái Hòa Đế.
“Phụ hoàng…!đến giờ uống thuốc rồi ạ…”
“Ừm…”
Thái Hòa đế mệt nhọc thở từng hơi nhìn Lê Hưng Vinh, ánh mắt cảm động, suy yếu nói.
“Đúng là chỉ những lúc như thế này mới thấy được chân tình…Khụ…khụ…”
“Phụ hoàng đừng quá suy nghĩ, người mau dùng thuốc…”
Lê Hưng Vinh dùng thìa nhỏ thổi thuốc đưa tới cho Thái Hòa đế.
Thái Hòa đế hơi cau mày, nói.
“Mật ong đâu?”
Lê Hưng Vinh cười một tiếng, nói.
“Nhi thần quên mất, để nhi thần đi lấy ngay đây ạ…”
Lê Hưng Vinh vừa xoay người đi, một hắc y nhân nhanh chóng đi lên, đổi một chén thuốc khác thay vào chén thuốc kia…”
Lê Hưng Vinh rất nhanh đã trở lại, hắn cẩn thận hầu hạ Thái Hòa đế uống hết chén thuốc, lại gọi ngự y đến bắt mạch xem có tiến triển gì hay không.
Thái Hòa đế mệt nhọc nằm ở đó, khàn khàn, nói.
“Tạ Nghiêm…!Ngươi đi truyền thừa tướng, tể tướng cùng mấy người bên lễ bộ, hình bộ và mấy người lão đại đến đây cho trẫm…”
“Nô tài tuân mệnh…”
Nghiêm công nghe lệnh vội vàng đi ra bên ngoài truyền khẩu dụ.
Mấy người nhận được khẩu dụ, vội vàng mà chạy đến.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn, vạn tuế…”
“Bình thân…!Khụ khụ…”
Thái Hòa đế khó nhọc phất tay cho bọn họ đứng lên, cố gắng bình ổn hơi thở, nói tiếp.
“Hôm nay truyền các ngươi tới đây…!Khụ khụ…!Trẫm muốn khôi phục lại tước vị cho lão tứ…!Khụ khụ…!Để hắn giúp trẫm chăm lo một chút chuyện triều chính…”
Thái Hòa đế vừa dứt lời, những người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Lê Hưng Vinh.
Trong lòng dâng lên muôn vàn suy tính.
Lê Hưng Vinh trong lòng mừng muốn phát điên, nhưng vẫn quy củ quỳ xuống, nói.
“Đa tạ phụ hoàng ân điển…!Chỉ là chuyện trên triều đã có các hoàng huynh lo lắng, coi sóc, nhi thần chỉ muốn toàn tâm chăm sóc cho người mà thôi…”
Thái Hòa đế khó khăn cười một cái, nói.
“Ta biết lòng hiếu thảo của con…!Khụ khụ…”
“Phụt…”
Thái Hòa đế còn chưa nói xong đã ho một tràng dài, còn nôn ra một búng máu, ngay sau đó là ngất xỉu.
“Phụ hoàng…”
“Hoàng thượng…”
“Người đâu…!Mau truyền thái y…”
Lê Hữu Quân dẫn đầu đại quân đi nhanh hồi kinh, một đường lại không hề bị lộ, bởi vì Thái Hòa đế cố ý phong tỏa tin tức, tin tức phản quân bị tiêu diệt hoàn toàn không mấy người biết.
Bọn triều thần mỗi ngày ra sức chiến đấu, hôm nay ngươi tố cáo ta, ngài mai ta vạch tội ngươi, tất cả vì công phò tá chân mệnh thiên tử mà ra sức phấn đấu.
Thái Hòa đế nhìn thì có vẻ vui vẻ, kỳ thực đao trong tay đã nâng lên cao.
Đại quân còn mấy ngày đường nữa là về đến kinh thành, Lê Hữu Quân vì che giấu tai mắt nên không thể không đưa thê tử về trước.
Hai người nói chuyện xong hôn lại hôn, chỉ có nói tạm biệt mà tốn gần nửa canh giờ, vẫn là Dương Nhung liều chết thúc giục mới tách hai người ra được.
Hà Bảo Ngân trở về chùa Tam Bảo thì đến cảm tạ và chào từ biệt với Bình Ca đại sư.
Nàng trở về Khánh Vương phủ, thay qua y phục, lại một đường đi đến đại lao của Kinh Thành Phủ Doãn thăm phụ mẫu cùng tẩu tử.
“Bảo Ngân…”
Thấy nàng đến Lý Thu Huyền kích động ôm nữ nhi vào ngực, nước mắt như vỡ đê mà chảy xuống.
“Phụ thân, mẫu thân…!Nữ nhi bất hiếu, để mọi người phải chịu khổ rồi…”
Hà Bảo Ngân cẩn thận nhỏ giọng nói sơ qua tình hình với người nhà, bảo bọn họ an tâm, rất nhanh nàng sẽ đón bọn họ ra ngoài.
Hà Trí Bình cũng kể lại một chút tình hình trong nhà, Hà Bảo Ngân nghe xong thì hận không thể một đao mà băm chết lão phu nhân cùng Hà Lưu Ngọc.
Lê Hưng Vinh vừa được phục hồi tước vị còn chưa kịp vui mừng, thì nhận được một mật thư truyền đến.
Hắn đọc xong mật thư thì nắm đấm siết chặt, ánh mắt lóe lên sát ý phừng phừng.
“Hóa ra ngay từ đầu ông ấy đã muốn đè ta xuống…”
Bên cạnh một hắc y nhân mỉa mai mà nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ chính mình dùng kế, hiếu nghĩa chăm sóc này có thể có được lòng của Thái Hòa đế hay sao? Thật là ngu xuẩn…”
Lê Hưng Vinh nghiến chặt răng, nói.
“Nếu làm một nhi tử hiếu nghĩa không được, ta cũng không ngại làm kẻ bất hiếu một lần…”
Hắc y nhân nghe hắn nói, cười lên ha hả.
“Haha…!cuối cùng cũng đã thông suốt rồi…”
Trong đêm Thái Hòa đế dáng vẻ ung dung ngồi ở trước thư án, nhàn nói với Nghiêm công công.
“Ngươi nói, hắn có thật sự xuống tay với trẫm hay không?”
Nghiêm công công hơi cúi đầu, đáp.
“Nô tài…”
Nghiêm công công còn chưa kịp nói xong, bên ngoài đã có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Thái Hòa đế thở dài một hơi, nói.
“Suy cho cùng quyền lực vẫn hơn tình phụ tử.
Trẫm đã từng nghĩ, chỉ cần hắn thu tay lại, trẫm sẽ…!Haizzz…!Bỏ đi…”
Trong đêm Lê Hưng Vinh âm thầm khống chế toàn bộ hoàng cung, một mình hắn đi tới tẩm cung của hoàng đế.
Khi thấy Thái Hòa đế đang nằm trên giường kia, hắn hơi cong khóe môi, nói.
“Phụ hoàng…!Người tỉnh đi…”
Thái Hòa đế từ tử mở mắt, nhìn Lê Hưng Vinh, nói.
“Lão tứ…!Ngươi thật làm trẫm quá thất vọng…”
Lê Hưng Vinh mỉa mai nhìn Thái Hòa đế, lạnh giọng.
“Người có bao giờ kỳ vọng vào ta mà thất vọng cơ chứ…”
“Bức vua thoái vị…!Lão tứ…!Ngươi làm như vậy có suy tính đến hậu quả hay không? Thu tay lại đi, trẫm sẽ để cho ngươi một con đường…”
Lê Hưng Vinh nghe Thái Hòa đế nói thì cười lên sằng sặc.
“Haha…!Phụ hoàng…!Người nói thật hay…!Nhưng rất tiếc, ta không thích đường lối…Ta muốn một bước mà thành…”
Thái Hòa đế nhìn hắn khẽ lắc đầu.
Bên ngoài lúc này đã vang lên tiếng binh đao ầm ầm.
“Xoạt…”
Lê Hưng Vinh tút kiếm chỉ vào Thái Hòa đế.
“Phụ hoàng, đây là người bức ta…”
“Keng…”
Từ nội điện nhanh chóng xuất hiện rất nhiều nội vệ, vây quanh tạo thành một vòng tròn bảo vệ Thái Hòa đế.
Lê Hữu Quân trên người máu nhuộm đỏ chiến bào, chỉ là đây không phải máu của hắn.
“Tứ ca…”
Lê Hưng Vinh trợn tròn mắt nhìn Lê Hữu Quân lắp bắp…!
“Ngươi…”
Khi nhìn thấy Lê Hữu Quân trở lại, Lê Hưng Vinh đã biết mình thực sự xong rồi.
Hai tay hắn buông xuống, kiếm trên tay “Keng” một tiếng đã nằm dưới nền nhà lạnh lẽo và tâm hắn cũng lạnh đi…!
(còn tiếp).