Đọc truyện Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình – Chương 83: Nam Nữ Một Đội
Lúc này các cô nương đứng vòng ngoài xem náo nhiệt nghe thấy vậy liền mừng rỡ trong lòng. E thẹn một hồi, vờ đẩy qua kéo lại rồi cùng xuống sân chơi.
Vốn dĩ các công tử chơi đấu hồ là vì muốn thể hiện bản thân trước mặt các cô nương. Bây giờ có cơ hội được cùng mỹ nhân thân cận ai lại bỏ qua cơ hội hiếm có này. Vì thế các vị công tử lúc nào cũng tỏ ra thong thả phong độ thì lúc này lại nháo nhào tranh giành cùng đội với mỹ nhân trong lòng mình.
Phút chốc cả sân đã có gần hai mươi đội. Trong đó có nhiều vị công tử lúc đầu không định chơi đấu hồ nhưng khi nghe nói có thể mời cô nương vào đội thì liền nhảy vào sân đòi chơi.
Tử tình thấy mọi người đã bắt cặp với nhau liền nắm tay kéo Ngọc Quyên đi qua cạnh Tử Dục cười híp mắt nói:
“Đại ca, ca chơi giỏi, vậy ca cùng với Quyên tỷ một đội đi, muội giao Quyên tỷ cho ca đó.”
Tử Tình nói xong liền đẩy Ngọc Quyên đến trước mặt Tử Dục. Tử Dục có chút quẫn bách, nhưng ánh mắt một chút cũng không né tránh mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Ngọc Quyên. Ngọc Quyên thấy Tử Dục như vậy thì càng thêm xấu hổ, đầu nàng lúc này thiếu điều muốn gục sát xuống đất, hai bên lỗ tai đỏ bừng bừng.
Cùng lúc này, các vị phu nhân đang ngồi nói chuyện với nhau liền nhận được tin tức con của mình cùng xuống sân chơi đấu hồ. Các vị phu nhân nghe xong liền lo lắng, họ là sợ con của mình có hành vi không đúng. Thế là một đám người liền nhanh chóng dẫn theo nha hoàn hướng về phía sân sau hoa viên. Trong đó còn có Tô thị và Thượng thư phu nhân.
Đến nơi, mấy vị phu nhân thấy con gái của mình cùng với một đám công tử tụ lại một chỗ thì nhíu mày không vui, cảm thấy làm như vậy là không hợp lễ. Định lớn tiếng ngăn cản thì lúc này tiếng nói của thượng thư phu nhân truyền đến, giọng bà có vẻ thoải mái không có khó chịu hay bực bội. Bà nói:
“Cứ để cho tụi trẻ chơi cho thỏa thích đi, dù sao cũng khó có cơ hôi tụ hợp thế này, để bọn chúng chơi cho thật vui, coi như gắng kết tình bằng hữu của đám nhỏ.”
Mấy vị phu nhân khác nghe thượng thư phu nhân nói liền không ai dám mở miệng ngăn cản nữa, nghĩ lại cũng thấy đúng. Con của họ sau này cần phải kết giao nhiều với đám thiên kim này, tương lai đều có lợi cho bọn chúng. Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, cứ coi như bọn nhỏ náo loạn là được. Huống hồ con gái của thượng thư phu nhân cũng ở trong đó, nếu nói mất lễ giáo, vậy con của họ cũng không bị lôi ra đầu tiên.
Nghĩ như vậy, các vị phu nhân không hẹn mà cùng âm thầm đồng ý để cho các con của mình nháo loạn vui chơi.
Còn các thiên kim công tử thấy nương của mình đến nhìn mà không có ý định ngăn cản bọ họ liền mừng rỡ, cứ như vậy cuộc chơi của các thiếu nam thiếu nữ chính thức chuẩn bị bắt đầu.
Tử Dục và Ngọc Quyên thành một đội, Tử Nương cũng được vài vị công tử đến mời cùng đội nhưng nàng đều từ chối, nàng nói nàng đã cùng đội với đệ đệ của mình.
Tử Nương và Tử Diệc một đội, Tử Tình và Tiểu Ngũ một đội. Lẽ ra Tử Tình với Tử Diệc một đội, nhưng mà người đến mời Tử Nương kết đội nhiều quá, Tử Tình sợ Tiểu Ngũ ứng đối không được nên để Tử Diệc cùng đội với Tử Nương.
Thân hình nhỏ bé tròn mũm mĩm ở trong sân đặc biệt bắt mắt, lại thêm Tiểu Ngũ cũng nhỏ hơn các công tử khác thành ra đội của Tử Tình có vẻ giống con nít náo loạn hơn là chơi giành thắng thua..
Trời về chiều, để trong sân có được ánh sáng nên lúc này xung quanh các thái giám trong cung đã lục tục thắp đèn. Thật nhiều đèn lồng được treo lên xung quanh làm cho ánh sáng càng trở nên lung linh diễm lệ.
Trong khi đội được phân chia xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị so tài thì lúc này bỗng nhiên âm thanh ồn ào truyền đến. Tử Tình nghi hoặc nhìn về phía phát ra những âm thanh xì xào kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua liền làm cho gương mặt của Tử Tình bỗng dưng bạo hồng, kèm theo là tiếng nghiến răng ken két đầy tức giận.
Chỉ thấy hai bóng dáng đầy ung dung tự tại không nhuốm bụi trần đang thong thả đi về phía sân chỗ mấy người Tử Tình đang đứng. Một người thân hình cao ráo, cả người bận một trang phục màu trắng mềm mại thanh tao. Nhìn qua làm cho người ta cảm thấy tiêu dao tự tại. Có điều không nhìn rõ gương mặt bởi vì bị một chiếc mặt nạ màu bạc che đi. Người còn lại cũng là một thiếu niên, thân hình cao to. Nếu nói người lúc nãy là ôn nhuận thì người phía sau này chính là lãnh. Một khí chất cao quý mà trầm lãnh làm cho người khác không dám đến gần.
Hạo Uy chậm rãi bước về phía Tử Tình, đôi mắt giống như vô tình xẹt qua gương mặt nộn nộn của nàng, trong đôi mắt lạnh quanh năm bỗng dưng toát ra vẻ ôn nhu khó tả. Biểu cảm nhếch môi mọi khi đã biến đổi thành một nụ cười đầy dịu dàng.
Trong lúc mọi người còn đang ồn ào vì sự xuất hiện của hai người này thì bỗng dưng có một cô nương ăn mặt thật diễm lệ từ trong đám thiên kim bước ra. Nàng ta tao nhã chầm chậm di chuyển đến trước mặt Hạo Uy, cách bốn bước chân nàng ta liền đứng lại hành lễ rồi mới cúi đầu e thẹn nói:
“Nhị hoàng tử, ở đây đang chơi đấu hồ, không biết nhị hoàng tử có hứng thú muốn chơi cùng không? Trò đấu hồ hôm nay mỗi đội sẽ có hai người, là một nam một nữ. Mọi người ở đây đã có đội hết rồi, nếu nhị hoàng tử không chê có thể để tiểu nữ được vinh hạnh cùng đội với nhị hoàng tử?”
Cô nương kia chính là Nhã Nhi thiên kim của Binh bộ thượng thư, so địa vị còn cao hơn Ngọc Uyên một chút. Nhưng so về gia thế thì lại không bằng Ngọc Uyên, nhưng nói chung địa vị trong các tiểu thư ở đây nàng cũng là cao hơn rất nhiều.
Chỉ là, Nhã Nhi e thẹn lấy lòng nói chuyện với Hạo Uy thì hắn lại đảo mắt nhìn tiểu nhân nhi nào đó, thấy nàng ánh mắt trong suốt trợn trừng với mình thì cười nhẹ một tiếng, là nụ cười đầy sủng nịnh.
Nhã Nhi vì đang cúi đầu nên không thấy được Hạo Uy vốn không có nhìn mình, vì thế, khi nghe được một tiếng cười mang theo sủng nịnh phát ra từ Hạo Uy thì cô nàng kích động không ngừng. Cô nghĩ rằng đây là nụ cười của nhị hoàng tử dành cho mình. Chỉ là khi cô nàng lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu lên thì bóng dáng cao ngất trước mặt mình đã rời khỏi đó từ lâu.
Nhã Nhi trợn mắt ngạc nhiên, nàng ta đảo mắt xung quanh tìm kiếm, cuối cùng lại nhìn thấy bóng dáng cao ngất vững vàng kia đã đứng trước mặt một vị cô nương khác, rất nhanh trong đôi mắt mơ màng xinh đẹp đã toát ra một tia ghen tỵ và ác độc.
Hạo Uy đến trước mặt Tử Tình, dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của mọi người, hắn đưa tay ra vỗ nhẹ trên đầu Tử Tình mấy cái. Hành động tự nhiên giống như một vị ca ca sủng nịnh sờ đầu muội muội mình vậy. Cũng chính hành động bất ngờ này của Hạo Uy đã làm cho những người có mặt ở đây đồng loạt hít sâu một hơi, kết đến là há to miệng ngây ngốc.
Chỉ cần là người ở kinh thành này thì không ai không biết đến cái biệt danh lạnh lùng nghiêm khắc của vị nhị hoàng tử Hạo Uy. Nghe nói ngài ấy có bệnh khiết phích (bệnh thích sạch sẽ), và nhất là ngài ấy rất chán ghét phụ nữ. Chỉ cần người nào dám tiếp cận ngài ấy hậu quả liền sẽ thật thê thảm. Thế nhưng bây giờ bọn họ lại nhìn thấy nhị hoàng tử chủ động thân cận người khác. Nếu không phải bởi vì người kia là một tiểu cô nương, những người có mặt ở đây chắc chắn sẽ nghĩ rằng người kia chính là người trong lòng của nhị hoàng tử.
Chỉ là nghi ngờ không dính đến Tử Tình, nhưng không biết logic của mọi người thế nào, thế nhưng lại dây sang Tử Nương. Bọn họ suy đoán, bởi vì Hạo Uy yêu thích Tử Nương nên đối với muội muội của Tử Nương mới có hành động thân mật như vậy. Cứ thế tin đồn nhị hoàng tử ái mộ tiểu thư của Cố phủ cứ như vậy truyền ra. Nhưng đây là chuyện của vài hôm nữa, trở lại hiện tại.
Tử Tình mím chặt môi trừng mắt nhìn Hạo Uy, nàng thật muốn băm cái mặt cười của hắn ra làm tám mảnh. Thật là cái tên đáng ghét. Nàng còn chưa tìm hắn tính sổ vậy mà hắn lại dám vác mặt đến tìm nàng, còn tạo ra chấn động như vậy nữa. Cái tên đáng ghét này chính là muốn làm cho nàng khó xữ đây mà.
Càng nghĩ Tử Tình càng tức giận, ánh mắt đen tròn không một chút kiêng nể mà trừng trừng về phía Hạo Uy.
Hạo Uy cười cười, thấy bộ dạng trừng mắt cực kỳ đáng yêu của Tử Tình thì trong lòng ngứa ngáy, thật muốn một phát ôm tiểu nhân nhi này vào lòng, sau đó mặc sức mà trêu chọc nàng.
Đừng nói mọi người, ba người bốn người Tử Dục, Tử Nương, Tử Diệc và Tiểu Ngũ đều hết hồn rồi. Tử Dục đang muốn bước lên chặn tầm mắt của Hạo Uy nhìn tiểu muội của mình. Với hắn, mặc dù người này là nhị hoàng tử nhưng mà so ra không bằng tiểu muội của hắn. Hắn có thể đắc tội với nhị hoàng tử chứ nhất định không muốn để tiểu muội của mình bị ủy khuất.
Như thấy hành động của Tử Dục, Hạo Uy nâng mắt nhìn qua. Trong mắt không có cảnh cáo, không có trấn an mà chỉ có thân thiện. Đúng vậy, đôi mắt Hạo Uy hiện tại rất chân thành.
Ngược lại lo lắng của Tử Dục, tiểu Ngủ mắt sáng bừng bừng nhìn Hạo Uy, bé đứng gần tỷ tỷ nên bé nhìn thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt nhị hoàng tử nhìn tỷ tỷ của bé có sủng nịnh, trong ánh mắt ấy chứa đầy tình cảm. Tiểu ngũ nhìn vào liền đoán được, nhị hoàng tử nhất định có tình cảm với tiểu tỷ của mình. Huống chi bé cũng biết chuyện cha và tỷ tỷ đã từng cứu nhị hoàng tử, vì thế bé biết rằng nhị hoàng tử sẽ không làm hại tỷ tỷ của hắn.
Tử Tình thấy Hạo Uy hành động trắng trợn như vậy thì ngiến răng trèo trẹo. Nàng quảnh mặt không thèm nhìn Hạo Uy nữa, xoay người nói nhỏ với Tử Dục vài câu liền te te rời khỏi sân.
Hành động của Tử Tình làm cho mấy người chứng kiến ở đó hít sâu một hơi, từ trước tới giờ bọn họ chỉ thấy nhị hoàng tử làm lơ người khác, chưa từng thấy có người dám lơ nhị hoàng tử. Nhưng mà tiểu cô nương này lại dám làm như vậy, mà dường như nhị hoàng tử cũngkhông có tử giận. Chẳng những vậy mà ngài ấy còn lẽo đẽo đi theo.
Cứ như vậy, một đám người đang có mặt lúc này trong bụng nổi lên một loạt ý nghĩ kỳ quái, cũng đồng thời ánh mắt nhìn về phía mấy người Tử Dục, Tử Diệc cũng trở nên cẩn trọng hơn.
Lỗ Ngọc Quyên lúc này cũng là kinh ngạc. Bởi vì ông nội nàng là bạn hữu với hoàng thượng nên từ nhỏ nàng cũng thường hay theo ông nội vào cung. Vì vậy đối với đại hoàng tử và nhị hoàng tử nàng cũng tiếp xúc nhiều hơn người khác. Nhưng hành động của nhị hoàng tử hôm nay thật sự quá khác so với những gì mà nàng từng thấy. Trong đầu chợt loé lên, Ngọc Quyên dường như đã đoán được nguyên nhân là gì rồi. Hèn chi lúc nãy lại có những món bánh trái ngon ngọt như vậy, thì ra đều có nguyên do.
Nghĩ như vậy, Ngọc Quyên chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nếu nhị hoàng tử cũng có ý đó, như vậy chuyện của nàng và chàng có phải hay không sẽ cực kỳ thuận lợi? Xem ra tối nay về nhà phải nói cho ông nội với cha biết chuyện này rồi.
Một đám người đứng trong sân đều có suy nghĩ riêng, nhưng điều đó Tử Tình lại không hề hay biết. Nàng lúc này chỉ mong có thể nhanh một chút tìm một nơi yên tĩnh để dạy dỗ cái tên nhị hoàng tử này.
Hạo Uy đi theo phía sau Tử Tình, nhìn thân hình bé con giận dỗi đi phía trước, hắn thật rất muốn một phát ôm nàng lấy nàng. Chỉ là ở đây có quá nhiều người, hắn thì không ngại nhưng tiểu nhân nhi của hắn nhất định sẽ không vui. Vì vậy, mọi người lúc này liền nhìn thấy Nhị hoàng tử cao cao tại thượng ngày nào giờ lại lẽo đẽo đi theo sau một tiểu thư nhỏ bé. Nhưng rất nhanh mọi người không dám nhìn tiếp nữa, bởi vì ánh mắt lạnh băng của ai đó đảo tới. Cho nên, ai chơi nấy chơi, ai đầu liền đấu. Còn hai bóng dáng nào đó, mọi người dù rất tò mò muốn xem nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn.