Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 29: Cuộc sống điền viên


Đọc truyện Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình – Chương 29: Cuộc sống điền viên

Ở hiện đại, món bánh ngọt cầu kỳ mà Tử Tình biết làm đầu tiên đó là bánh bông lan. Hôm đó khó có dịp nàng đi vào nhà bạn chơi. Khi đến nơi thì mẹ nhỏ bạn vẫn còn đang loay hoay trong bếp. Các bạn của Tử Tình thấy vậy vội vào làm phụ. Bản tính Tử Tình vốn lười nhưng không thể ngồi không. Bởi vậy nàng cũng chậm chạp vào làm.

Trong phòng bếp hôm đó, nào là lặt rau, đăm cua, cắt thịt, gọt củ… quá trời nhiều việc để làm, Tử Tình ngao ngán mặt bí xị. Mấy đứa bạn thân vốn biết tính lười của Tử Tình nên cười hề hề chọc tức. Mẹ nhỏ bạn thấy nàng như vậy cũng cười. Bà vội kiêu nàng lên chổ ngồi sạch sẽ phía trên bộ ngựa ngồi, sau đó lấy trứng vịt đập ra rồi cho đường vô. Sau đó để cho Tử Tình nhàn nhạ ngồi một chổ cầm cây đánh trứng. Tử Tình cũng vì vậy nên mới biết công thức làm bánh bông lan. Còn nhớ rỏ lúc nàng về nhà cũng nổi hứng lên làm thử. Thật không ngờ thế nhưng thật sự làm ra được cái bánh bông lan. Tuy là nó không được “Bông” cho lắm. Nhưng với Tử Tình mà nói như vậy đã là thành công lắm rồi.

Nhớ lúc mẹ nàng ăn bánh nàng làm thì nói. “Bỏ vào miệng thì nghe mùi bánh bông lan, nhưng khi nhai thì giống như đang nhai bánh khoai mì nướng”. (ý nói nó cứng á).

Nhìn mấy cái trứng tròn tròn hồng hồng trong vạt áo của tiểu Ngủ. Tử Tình mắt sáng trưng. Được rồi, hôm nay nàng sẽ tiếp tục trổ tài làm bánh bông lan cho cả nhà ăn. Nàng tin chắc cả nhà sẽ thích. Dù là nàng làm như “Bánh khoai mì nướng” thì mọi người vẫn sẽ khen ngon. Ai biểu người ở đây không biết món bánh này làm gì.

Tử Tình khó có dịp vào bếp, Tử Nương cũng vội đi theo sao làm phụ nàng.

Tử Tình trước tiên đập bốn cái trướng gà ra một cái nồi to, rồi cho vào mười muỗn canh đường. Sau đó lấy một nắm đũa bắt đầu đánh trứng. Nhưng Tử Tình xem chuyện này quá đơn giản rồi, nàng hiện tại chỉ là một cô bé. đánh mới vài chục cái đã mõi tay muốn chết. Tiểu Ngủ thấy vậy vội vàng đánh phụ, tiểu Ngủ cũng đánh mấy chục cái thì không đánh nổi nữa rồi. Lúc này Tử Nương mới ra tay. Tử Nương đáng rất lâu sau đó mới chuyền lại cho Tử Tình. ba người cứ như vậy truyền tay nhau đánh nồi trứng gà gần một canh giờ mới xong.

Tử Tình thấy trứng đã nổi điều, vội lấy bột mì bỏ vào bốn muỗn canh vung. Sau đó đánh thêm một lúc nữa cho bột và trứng điều lại với nhau. Lúc này ngửi vào nồi đã nghe được mùi thơm của bánh, chẳng qua nó còn hơi tanh.

Thấy trứng và bột đã điều nhau, Tử Tình sai tiểu Ngủ vào phòng mình lấy một miếng giấy. Tử Tình tìm một cái nồi sạch khác, lấy mỡ thoa điều bên trong rồi lót giấy vào. Sau khi xong xui, Tử Tình lấy phần trứng đã đánh xong đổ vào trong nồi kia rồi lấy nắp vun đậy kín.

Phần chuẩn bị đã xong, hiện tại tới phần nướng bánh.Tử Nương nhắc nồi nước nóng được nấu sẵn trên bếp xuống, gấp than từ bên trong bếp ra ngoài. rồi để nồi bánh lên. Rồi gắp than đang để bên ngoài bỏ lên nắp vun nồi bánh. Như vậy xem như đã xong, chờ một canh giờ sau bánh sẽ chính ngay.


Nhìn nồi bánh trên bếp, Tử Nương do dự.

Tiểu Ngủ thấy nồi bánh trên bếp thì mắt sáng trưng ngồi gần đấy canh chừng. Tử Tình thấy vậy cười nói:

“Tiểu Ngủ, bánh phải đợi gần một canh giờ nữa mới chính, đệ không cần ngồi trông như vậy đâu a”

Tiểu Ngủ mặt có chút thất vọng nhưng rất nhanh hớn hở trở lại, bé lon ton chạy lại nắm tay Tử Tình lắc lắc đòi Tử Tình chơi xếp gổ cùng bé. Tử Tình vui vẽ gật đầu chuẩn bị cùng tiểu Ngủ ra ngoài.

Tử Nương thấy Tử Tình cứ để nồi bánh như vậy thì lo lắng hỏi.

“Như vầy… có thể thành bánh bông lan thật hả?”

“Tất nhiên!”

Tử Tình cười hề hề tự tin nói. Thầm nghĩ, dù thật sự không thành bánh bông lan thì nàng vẫn cứ nói nó là bánh bông lan đấy, có ai biết đâu nào. Không phải vẫn sẽ ăn ngon sao. Tử Tình mặt không đổi sắc nghĩ như vậy.

(Ta càng viết về nàng Tử Tình càng bị rùng mình với tính cách nàng ấy. ^^)


Tử Nương nghe Tử Tình nói vậy thì cũng yên tâm một chút. Nhìn trời cũng trưa, Tử Nương vội đi nấu cơm chờ bọn người Cố Tam trở về.

Tử Nương hỏi Tử Tình “Tiểu muội, trưa nay muốn ăn thêm món gì không?”

Sáng sớm Tô thị đã nấu sẵn đồ ăn, hiện tại chỉ cần nấu cơm rồi hâm đồ ăn là có thể ăn cơm được rồi. Tử Nương hỏi Tử Tình như vậy là bởi vì bình thường nàng hay tự dưng thèm ăn thêm vài món ăn.

Tử Tình thấy Tử Nương định nấu cơm thì buông tiểu Ngủ ra đi vo gạo phụ. Nghe Tử Nương hỏi thì nói nàng không muốn ăn thêm.

……………..

Chờ tới trưa, Cố Tam trở về. Tử Tình vội chạy ra mở cửa.

“Tiểu muội, muội xem chúng ta đem gì về cho muội nè”

Tử Diệc vừa gặp Tử Tình thì xòe tay ra, trên tay Tử Diệc là hai con chó con mập tròn lùi lụi. Tử Tình nhìn thấy thì mừng rở, nhếch miệng cười to rồi ôm hai con chó con vào lòng. Tử Tình tò mò hỏi ở đâu có được vậy. Phải biết nàng đến đây đã lâu cũng đi vài chổ nhưng chưa thấy ai nuôi một con chó hay một con mèo. Lúc đó Tử Tình hỏi Cố Tam. Nàng còn tưởng rằng ở nơi này không có mấy con đó nữa chứ.

Lúc đó Cố Tam nói “Nhà người ta cơm còn ăn không đủ no thì làm sao nuôi được con gì, huốn hồ nuôi bọn chúng đâu có lợi ích gì. Nếu có tiền còn không bằng mua hạ nhân về hầu hạ còn có ý nghĩa hơn.”


Tử Tình nhìn hai con chó con đang ngậm ngậm ngón tay nhỏ của nàng tò mò hỏi:

“Ca, chó con ở đâu ra vậy?”

Tử Diệc cười hề hề gãi đầu trả lời.

Thì ra hôm nay mọi người vào rừng, tình cờ nhìn thấy một người thợ săn đi săn được một con chó rừng. Sau đó còn bắt được con của con chó rừng đó. Là hai con chó con. Cố Tam nhìn thấy hai con chó con dễ thương thì nhớ tới con gái nhỏ của mình. Nàng thường hay than vãn ở đây không có chó để nuôi. Cố Tam chặn người thợ săn lại, ngỏ ý muốn mua hai con chó nhỏ. Người thợ săn tất nhiên vui vẽ đồng ý bán rồi. Hắn nói hắn còn đang lo không biết làm gì với hai con chó con này đây.

Tử Tình nhận được chó thì vui vẽ ôm chặt không buông. Tô thị nhìn thấy thì nhíu mày.

“Tình Nhi, trước tiên mang chúng đi tắm đi. hiện tại chúng rất bẩn, con không thể ôm như vậy”

Tử Diệc vội xung phong: “Nương để con giúp tiểu muội tắm hai con chó con này”

Lúc này Tô thị mới hài lòng cùng Cố Tam đẩy xe củi to vào sân. Tử Dục đi phía sau nháy mắt cười với Tử Tình. “Muội nha, có chó con rồi không quan tâm tới cha và nương. Đáng bị đánh đòn”

Tử Tình vội trề môi. “Ai biểu không cho muội đi chung, muội giận rồi” Tử Tình nói xong thì ngoe ngẩy phủi mông đi vào nhà. Cố Tam và Tô thị nhìn nhau lắc đầu cười khổ.

“Con gái nhỏ a… haiizzzz…”


Chờ mọi người đi tắm, Tử Tình vội vào bếp lấy bánh bông lan ra. Bánh đã chính nãy giờ nhưng Tử Tình không có lấy xuống. Hiện tại cả nhà đã về dĩ nhiên cần phải mang ra khoe rồi.

Tình lấy nồi nhắc nhắc nồi bánh xuống. Sau đó úp nồi lại. Bánh trong nồi cứ thuận theo độ trơn của mỡ được bôi sẵn mà tuột ra. Tử Tình gở bỏ lớp giấy trên mặt bánh ra sau đó mang ra ngoài.

Cả nhà lúc này đã tắm xong. Cố Tam ngồi trên bàn uống nước nhìn thấy cái bánh trên tay Tử Tình thì ngạc nhiên, đợi đến biết được đây là bánh bông lan thì tò mò.

Chờ cả nhà dùng cơm xong, Tử Tình cắt bánh ra chia cho mỗi người một miếng. Nhưng lạ là bánh lần này rất “Bông” không có giống bánh khoai mì nướng như lúc trước nàng hay làm. Tử Tình cảm thán. Từ khi xuyên qua, tay nghề của nàng đã vượt lên mấy bậc a.

Tô thị tò mò, nhìn cái bánh vàng vàng mềm mềm trên tay. một mùi thơm nhẹ nhàn lan tỏa. kiềm không được Tô thị đưa miếng bánh lên miệng cắn một ngụm.

Bánh vào miệng, ngọt ngọt thơm thơm, quả là rất ngon. Tô thị mỉm cười khen ngợi.

“Bánh này ăn rất ngon, ta từ trước tới nay chưa ăn được loại bánh nào ngon như vậy.”

Cố Tam nghe Tô thị khen ngon cũng vội ăn một ngụm. Mềm mềm, nhai vào miệng lại có một vị béo nhẹ. ngọt lại thơm. Cố Tam cũng gật đầu khen ngon. Cố Tam nói bánh này nếu đem ra chợ bán sẽ được tiền đấy. Tử Tình nghe nói thì cười, nàng không có ý định đem bánh đi bán. Các nàng hiện tại có quá nhiều chuyện khác người rồi. Nàng không muốn cây lớn đón gió đâu.

Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu Ngủ lúc này cũng cắm đầu ăn bánh. Tiểu Ngủ là ăn ngốn ngiếng tới bánh dính đầy mặt, còn muốn bị nghẹn. Tử Nương cười cười nói bé ăn từ từ bánh còn rất nhều.

Hai con chó con cũng vinh hạnh được Tử Tình cho ăn một ích vụn bánh. tụi nó kêu ứ ứ mấy tiếng rồi chổng mông bắt đầu ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.