Đọc truyện Xuyên Qua: Cưỡng Chế Nhiều Phu – Chương 3: Cô nương thực quý giá, là nữ nhân mà mọi nhà đều mong ước
Editor: Yuki
Ngày An lão Vương gia làm đại thọ 60, trong phủ kín người hết chỗ. Trước viện dòng người chen chúc xô đẩy, hoa viên sau viện, các quý phu nhân ung dung dẫn theo hài tử của mình dạo chơi công viên, là để hài tử không lớn tuổi hơn nhau lắm quen biết.
Cho dù có rất nhiều thiếu niên đã có chút lớn tuổi theo từng người phụ thân xã giao ở trước viện, nhưng sau hoa viên vẫn có nhiều nam đồng, nữ hài rõ ràng rất ít.
Luật pháp hoàng triều Đại Khánh quy định, nữ tử trước mười sáu tuổi không được kết hôn lần đầu, phụ thân sẽ bị phạt rất nhiều tiền, đánh năm mươi cây, nữ tử của quan phủ phải xuất giá theo vị hôn phu đã được chỉ định, cho nên đa số các thiếu nữ mười ba mười bón tuổi đều chọn ra một vị hôn phu đầu tiên, ở nhà chuẩn bị một hai năm liền xuất giá.
Mượn việc kinh thành rất khó có yến thọ lớn như thế, rất nhiều quý phu nhân đều dẫn theo nhi tử hoặc là tôn tử của mình tìm cơ hội tiến đến gần bắt chuyện với quý phu nhân dẫn theo nhi nữ hoặc tôn nữ. Thế giới này nam nhân luôn nhiều hơn nữ nhân, nữ nhân không lo gả, chỉ cần có thể sinh, người mù kẻ điếc người què đều có người muốn cướp; nam nhân khó cưới vợ, thậm chí rất nhiều khu xa xôi một nữ mười phu, nam tử giết người đoạt thê, nam tử dành tiền nửa đời để thuê vợ sinh con.
Đỗ Kiều Kiều mười tuổi, đã có thể bắt đầu chậm rãi chọn lựa hôn phu. Tướng quân Trấn Nam và phu nhân Lưu thị bắt đầu dẫn nữ nhi tới chỗ cái tiểu công tử môn đăng hộ đối, đông đảo phu nhân cũng bắt đầu nạp Đỗ Kiều Kiều vào phạm vi người tức phụ mà mình chọn.
Đỗ Kiều Kiều thực chán ghét ánh mắt những phu nhân đó nhìn mình. Xem mẫu thân nàng máy sinh con giỏi, hài tử còn sống là do trên cao ban tặng, nàng trong mắt người khác chính là một heo mẹ nhỏ có thể sinh, sinh thằng nhãi con có khả năng sống còn cao, dung mạo tài tình lại không tồi.
“Nương, nữ nhi quá mót, xin cho nữ nhi cáo lui.” Đỗ Kiều Kiều thấp giọng nói với mẫu thân Lưu phu nhân. Bởi vì nữ nhân gả nhiều phu, cho nên sau khi nữ nhân xuất giá không theo họ phu, mà vẫn luôn họ phụ.
“Đi sớm về sớm, đừng chậm trễ chư vị phu nhân.” Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, Lưu phu nhân và phu nhân trung niên có thân thể hơi béo vẻ mặt mỉm cười thấp giọng dặn dò nói, mặt khác lệnh gã sai vặt Đại An lại đây đi theo hầu hạ cô nương. Đời niềm kiêu ngạo đáng giá nhất của bà chính là sinh bảy con bốn nữ, chỉ chết non một hài tử. Nếu bà không có cảm giác sai mà nói, trong bụng bà lại mang một đứa. Tam tướng công chỉ có một nhi tử, bà hy vọng cái thai là nữ nhi, hơn nữa còn là của Tam tướng công.
Thướt tha thi lễ cáo tội xin lỗi không tiếp được với chư vị phu nhân, Đỗ Kiều Kiều dẫn theo Đại An thoát khỏi vòng vây làm nàng khó chịu, đến chỗ ít người thông khí.
“Thật là chán ghét muốn chết.” Đỗ Kiều Kiều oán giận nói với gã sai vặt tâm phúc của mình. Những phu nhân đó dẫn theo thiếu niên nam đồng bên người mỗi người đều mi thanh mục tú trắng ngần, tựa như một đám khổng tước sắp run cánh xèo đuôi, nhưng nàng có thể có hứng thú cưới gả với đám học sinh tiểu học đó sao?
“Cô nương, đám tiểu công tử đó không phải đệ tử quan lớn cũng là đời sau danh môn, nhìn đều là người tri thức hiểu lễ nghĩa (Yuki: *Quỳ*) ôn hòa rộng rãi, sao cô nương không chọn lựa mấy người để tướng quân và phu nhân đi tìm hiểu tính tình của bọn họ chứ?” Đại An khó hiểu hỏi. Thế giới này nam nhân không được đố kỵ.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nam nhân tính tình ghen tị lại không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thê tử và hài tử sinh ra cho vị hôn phu khác, như vậy nam nhân lại nhiều thêm, hoàng triều quốc gia lập tức sẽ bùng nổ náo động.
“Ha hả, lòng ta ngươi không hiểu.” Đỗ Kiều Kiều bất đắc dĩ nói, cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân. Ở thế giới nam tôn này, sinh sống mười năm trong thế giới nữ tử nhiều phu, nàng dần dần bị tẩy não, tán thành nhiều phu, chính là nàng không nghĩ quá bị đông đảo hôn phu nuôi dưỡng như heo mẹ, nửa đời sau đều đang mang thai và sinh sinh sinh sống qua ngày.
Tháng tám, ve sầu trên cành liễu kêu to, hương khí thổi nhẹ theo gió, hoa sen trong hồ lay động đón gió, lá sen nhộn nhạo dao động. Đỗ Kiều Kiều vui vẻ thoải mái tản bộ dọc theo bên hồ, ngồi xổm bên hồ rút mấy hoa sen chộp vào trong tay chơi đùa.
“Bàn tay mềm như tuyết, cánh tay trắng như ngó sen, mỹ nhân thướt tha như liễu, kiều nhan mỉm cười đẹp hơn sen. Xin hỏi cô nương là thiên kim tiểu thư nhà ai, tại hạ là Chu Tín An nhi tử của Chu Ngự sử, chẳng biết có được may mắn kết bạn cùng cô nương không?” Vài tên thiếu niên đi tới trước mặt, trong đó có một vị đi mau vài bước chào đón chắp tay thi lễ. Nam nhiều nữ thiếu làm từ nhỏ nam nhân đã biết, chỉ cần nhìn trúng cô nương môn đăng hộ đối với nhà mình, phải lớn mật tiến lên đến gần, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt ở trong lòng cô nương. Nếu tương lai hôn sự thành, mình trở thành hôn phu đầu tiên của cô nương, là có thể dựa vào về điểm ấn tượng tốt này chiếm thêm một phần trong lòng cô nương.
Đây là nàng bị hắn nhất kiến chung tình sao?
Đỗ Kiều Kiều kinh ngạc một chút, đứng lên thoải mái hào phóng mà đánh giá thiếu niên lang chắp tay thi lễ với mình.