Bạn đang đọc Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử – Chương 8: Giảng Sinh Ý Mua Đồ Dùng
“Ò ó o……”
Những con gà trống trong thôn tranh nhau gáy lên.
Mặt trời còn chưa có hoàn toàn ló dạng, nửa che nửa lộ mà lấp ló phía sau núi lộ ra một mặt hồng hồng.
Nông gia cần cù giản dị lúc này đều đã rời giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Sở Từ lại ghé vào trên giường, dùng gối đầu che lỗ tai.
Hai mắt hắn nhắm chặt, trên mặt lộ ra một chút biểu tình không kiên nhẫn.
Mấy con gà này cũng quá phiền người đi! Sáng nào cũng kêu kêu, một ngày nào đó muốn đem chúng nó đều nấu lên ăn!
Từ khi đi về cổ đại, thoát ly khỏi chức nghiệp chủ nhiệm lớp vất vả, dỡ xuống gánh nặng nặng nề trên người, Sở Từ liền dưỡng thành thói quen ngủ nướng.
Đương nhiên, chuyện này cùng những người nông dân giản dị trái ngược a.
“Kẽo kẹt ——”
Cửa phòng cũ kỹ bị người đẩy ra một cái, một thân ảnh nho nhỏ đi vào trước giường Sở Từ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tiểu thúc?”
Sở Từ trở mình, tiếp tục khò khò ngủ.
“Tiểu thúc, tiểu thúc! Ngươi mau dậy đi nha, chúng ta hôm nay không phải muốn đi trấn trên sao? Ngươi đã đồng ý với ta như vậy, ngươi mau dậy đi nha!” Sở Tiểu Viễn bám riết không tha lên tiếng đánh thức Sở Từ.
Cho dù Sở Từ lại muốn ngủ, lúc này cũng không có biện pháp ngủ, Sở Tiểu Viễn nhà hắn so với gà trong thôn còn muốn ồn ào hơn.
“Ngươi tên tiểu tử thúi này, phiền chết đi được.” Sở Từ chợt ngồi dậy, một đầu tóc dài rối tung khoác ở sau đầu, mặt đầy hắc tuyến, oán hận mắng một câu.
“Hắc hắc,” Sở Tiểu Viễn một chút cũng không sợ, y cười cười, lộ ra hàm răng bị thiếu một cái răng cửa, “Tiểu thúc ngươi tỉnh là tốt, ta đi múc nước cho ngươi, ngươi nhất định phải mau một chút a!”
Nói xong, y liền chạy đi ra ngoài.
Sở Từ buồn bực gãi gãi đầu, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy, bắt đầu thu thập chính mình.
Sở Tiểu Viễn ân cần đem nước tới, liền ngóng trông Sở Từ động tác có thể lại mau một chút, y chờ mong ngày này đã lâu lắm!
Sở Từ ấu trĩ mà bắt đầu làm chậm động tác, để trả thù Sở Tiểu Viễn lại một lần quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Sở Tiểu Viễn bĩu môi nhìn Sở Từ, đôi mắt cũng hiện lên một cổ tức giận, rất giống một con ếch xanh nhỏ.
Bộ dáng hai thúc cháu đấu khí làm ba đại nhân khác nhịn không được cười thành tiếng, bọn họ cảm thấy, Sở Từ sau khi lên Kinh một chuyến trở về cả người liền giống như rộng rãi vui vẻ hơn, không còn một bộ dáng đầy mây đen như trước đây nữa.
Ánh mắt của hài tử là lợi hại nhất, bọn họ cũng càng có thể thấy rõ nhân tâm, ngày xưa Sở Tiểu Viễn cũng không dám hồ nháo như vậy đối với tiểu thúc của y.
Cảm giác ảo não mới rời giường của Sở Từ duy trì vài phút, rốt cuộc khôi phục bình thường.
Hắn lưu loát làm tốt hết thảy, sau đó đeo sọt trên lưng nắm tay nhỏ của Sở Tiểu Viễn, bước lên đường ra thôn.
Hôm nay ở trên trấn có buổi họp chợ lớn, người ra thôn là rất nhiều.
Đại gia đi cùng một chỗ, hàn huyên với nhau vài câu, hoà thuận vui vẻ, có thể thấy được thôn bọn họ vẫn là rất hài hòa.
Cũng có không ít người cùng Sở Từ chào hỏi, nhưng ngại hắn là Tú tài có tên tuổi công danh, rốt cuộc làm người nông dân cảm thấy có chút trèo cao, vì thế cũng chỉ là chào hỏi không nói thêm nhiều lời.
Sở Tiểu Viễn nắm tay tiểu thúc y, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
Nhìn chung hôm nay người đi họp chợ, nhưng không có một người nào nhỏ như y, chờ y từ trấn trên trở về, những người đó khẳng định hâm mộ chết đi được.
Bởi vì đường đi trấn trên vẫn là khá xa, Sở Từ kỳ thật đã chuẩn bị tinh thần đợi lát nữa Sở Tiểu Viễn la lối khóc lóc chơi xấu cầu ôm một cái.
Ai biết Sở Tiểu Viễn tinh thần so với hắn còn muốn tốt hơn, hắn đều đã mệt thở hồng hộc, Sở Tiểu Viễn vẫn là đưa đầu nhìn tới nhìn lui.
Sau khi vào thị trấn, Sở Từ phát hiện, Sở Tiểu Viễn tựa hồ an tĩnh không ít.
Y nho nhỏ thân mình dính sát vào Sở Từ, tay nắm Sở Từ cũng so với vừa rồi càng dùng sức hơn rất nhiều.
Lòng Sở Từ lập tức mềm nhũn, đứa nhỏ này phỏng chừng là lần đầu tiên lên trên trấn, trong lòng rốt cuộc vẫn là có chút sợ.
Đặc biệt là trong thôn mọi người luôn yêu cầu không cho hài tử lên trấn trên, luôn kể một ít cố sự về phách hoa tử (bọn bắt cóc buôn bán trẻ em), làm bọn nó sợ tới mức sửng sốt, sợ ở trên đường sẽ bị bọn phách hoa tử này bắt cóc bán đi làm tiểu nô lệ.
“Đừng sợ, tiểu thúc ở đây.” Sở Từ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của y, “Chúng ta đi trước ăn một chút gì, ngươi muốn ăn cái gì?”
Sở Tiểu Viễn ngượng ngùng cười cười, tựa hồ cảm thấy bị an ủi như vậy có chút xấu hổ.
“Tiểu thúc ngươi định đoạt.”
Nương y dặn ra ngoài hết thảy đều nghe tiểu thúc, không thể làm nũng bắt tiểu thúc mua đồ vật.
“Cũng được, lần đầu tiên liền nghe ta, về sau phải tự ngươi lựa chọn.” Sở Từ cũng không cưỡng cầu.
Lần đầu tiên lên phố câu nệ chút cũng không có gì, lên thêm vài lần thì tốt rồi.
Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn đến trước đưa ba văn tiền mua hai cái bánh bao thịt, sau đó mang theo bánh bao thịt tới sạp hàng tào phớ, gọi cho mỗi người một bát tào phớ hai văn tiền.
Tào phớ ở đây là tào phớ ngọt, Sở Tiểu Viễn cầm lấy cái muỗng vừa uống, trong ánh mắt không tự giác mà để lộ ra một tia vui sướng.
Ngọt là một thứ tuyệt vời không thể nghi ngờ.
Sở Từ nghĩ, may mắn hắn không phải quá yêu thích ngọt hay mặn, mà là tùy duyên, có cái gì ăn cái đó, bằng không đối mặt với khẩu vị Nam Bắc khác biệt, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chỗ không thích ứng.
Hắn có thể thích ứng tốt như vậy, xét đến cùng vẫn là nhờ mẹ hắn.
Trước đây mỗi năm nghĩ hè, mẹ hắn đều phải đưa hắn đi vào phương nam ở nhà ông ngoại ở một trấn nhỏ hơn hai tháng.
Trong nhà ông ngoại có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, Sở Từ đi theo bọn họ, học rất nhiều trò nghịch ngợm, làm Ná cũng là một trong những cái đó.
Sau khi ăn xong một bữa sáng vô cùng phong phú ở trong mắt Sở Tiểu Viễn, Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn đi tới tiệm sách Hàn Mặc.
Thời điểm bọn họ đi tới, tiểu nhị đang dỡ cửa gỗ, thấy Sở Từ tới, liền cười chào hỏi.
“Sở Tú tài tới? Chưởng quầy chúng ta đang ở hậu viện, ta đi kêu một tiếng.”
“Làm phiền tiểu ca.”
Chỉ chốc lát sau, Lục Phong liền ra tới.
“Sở Tú tài thật là đúng giờ, sớm như vậy liền đến.
Đã dùng qua cơm sáng chưa? Nếu không chúng ta cùng nhau đi ra ngoài lại dùng một chút?”
“Đa tạ ý tốt của Lục chưởng quầy, tiểu sinh đã dùng qua cơm sáng.”
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó liền vào vấn đề chính.
Lục chưởng quầy tùy ý lật một quyển thoại bản, khi nhìn thấy năm bức tranh minh vô cùng vừa lòng, thống khoái mà trả tiền.
Nhưng khi y lại lấy tới mấy quyển cho Sở Từ mang về họa, Sở Từ lại uyển chuyển từ chối.
“Nga? Sở tú tài chính là cảm thấy giá cả……”
“Cũng không phải, mong rằng chưởng quầy không cần hiểu lầm.
Tiểu sinh chỉ là có một cái ý tưởng khác, thành hoặc không thành còn ở chưởng quầy.”
“Nga? Là ý tưởng gì, Sở Tú tài cứ nói đừng ngại.”
“Là thế này, tiểu sinh nhận tranh minh hoạ này, trong vòng một ngày nhiều nhất ra hai cuốn, hiệu suất thật sự là có chút thấp.
Cứ thế mãi, nhất định vô cùng chậm trễ sinh ý của Lục chưởng quầy.
Không bằng ta cho mỗi cuốn thoại bản đều họa một cái khuôn mẫu, sau đó Lục chưởng quầy ngài ra tiền thỉnh những người khác vẽ lại, cứ như vậy, hiệu suất tăng lên rất nhiều, đối với sinh ý trong tiệm mà nói cũng càng tốt hơn.”
Lục Phong nghe xong, không tự giác mà bắt đầu ở trong lòng tính toán.
Tranh minh họa này sở dĩ những người khác vẽ không được, chủ yếu là thua ở trên phương diện tưởng tượng, nếu là Sở Từ vẽ khuôn mẫu, y lại giao một cuốn sách năm văn tiền cho những người khác họa, so với vốn dĩ lại ít hơn năm văn tiền một quyển, phí được giảm bớt, tốc độ lại càng nhanh, xác thực là không tồi.
Nhưng mà, phí khuôn mẫu của Sở tú tài……!
“Lục chưởng quầy, phí khuôn mẫu này có thể dùng một phương thức khác đưa ra.
Các ngươi bán đi một quyển sách, ta thu năm văn tiền khuôn mẫu phí dụng, nếu bán không ra được, ta không lấy một xu.”
Lục Phong có chút ngốc, kia tương đương phí tổn vẫn là mười văn tiền.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp này kỳ thật không lỗ, có thể nói là ba bên cùng được lợi.
Y kỳ thật cũng nghĩ tới để cho người khác chiếu theo tranh Sở Tú tài vẽ, chính là như vậy chung quy có chút quá không đạo nghĩa.
Tài danh Sở Tú tài toàn bộ Huyện thành đều nghe qua, lần này khoa cử bất quá là thời vận không tốt thôi.
Y nhìn hắn, tương lai hắn có ngày cá vượt Long Môn là không xa.
Chỉ vì chút lợi lộc cực nhỏ đắc tội với hắn không khỏi có chút kiến thức hạn hẹp.
Hiện tại hắn đưa ra biện pháp này, đối tiệm sách có lợi mà vô hại, còn có thể tranh thủ có được hảo cảm của hắn, cũng coi như là nhất tiễn song điêu.
Chờ ngày hắn thăng quan tiến chức, tiệm sách này của bọn họ cũng có thể được dính chút ánh sáng.
Sau khi nghĩ thông suốt mối liên kết này, Lục Phong sang sảng cười, “Biện pháp này của Sở Tú tài thật là hay lắm! Liền ấn theo ngươi nói đi làm.
Bất quá, khuôn mẫu của Sở tú tà đối với tiệm sách chúng ta mà nói rất quan trọng, như vậy, ngươi ra một bức khuôn mẫu, ta thêm vào 50 văn một bức giá thu nhận sử dụng (tương tự như mua bản quyền), thế nào?”
Sở Từ cũng cười, “Liền ấn theo Lục chưởng quầy nói đi.” Hắn biết Lục Phong sẽ đáp ứng.
Những khuôn mẫu này, chờ hắn ngày sau xuất đầu, đến lúc đó đã không thể lại dùng vàng bạc đi cân nhắc.
Lục Phong thấy hắn gật đầu, liền nhanh chóng nghĩ tốt khế thư, lại đem giá năm khuôn mẫu lần này cho Sở Từ.
Sở Từ ký khế, tiếp nhận tiền cùng yêu cầu hắn họa tranh minh hoạ sáu cuốn thoại bản bỏ vào sọt, lại cùng người trong tiệm sách chào hỏi một lúc sau liền rời đi.
Sở Tiểu Viễn toàn bộ hành trình an tĩnh như gà, nhưng trong mắt lại tràn đầy kích động.
Tiểu thúc của y cũng quá lợi hại đi? Như vậy một hồi, liền từ trên tay chưởng quầy kia cầm đi nhiều tiền như vậy! Hơn nữa về sau còn có thể tiếp tục lấy!
“Như thế nào, bị khí chất Bá Vương của tiểu thúc ngươi dọa sợ ngây người sao?” Sở Từ nhìn y mãn nhãn sùng bái, nhịn không được mở miệng chọc ghẹo.
Sở Tiểu Viễn lại không ủng hộ, “Tiểu thúc, ngươi như thế nào có thể đem mình cùng Vương Bát so đâu? Cái kia xấu như vậy, ngươi so với nó đẹp hơn nhiều.”
(Bá Vương phát âm là Wángbà, Vương Bát phát âm là Wángbā.
Hai từ nó gần giống như nhau nên cháu nó tưởng Sở Từ so bản thân với con rùa.)
Ách, hảo bá.
Sở Từ bị nghẹn một chút, không có lời nào để nói.
(Bá ở đây lại là 叭 đại khái là tuyệt lắm, một kiểu dễ thương khác của okay)
“Chúng ta đi mua đồ đi.”
“Ân!”
Muốn mua chút đồ vật thường dùng hàng ngày, đi đến bên Trấn Bắc, bên đó đều là cửa hàng thực phẩm cùng hàng gạo và dầu.
Trước đó Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn đi mua muối phô, loại muối này đều là do quan phủ cung ứng, giá không có gì để nói.
Muối này 30 văn một cân, thoạt nhìn còn thực thô ráp, nhưng đây là thứ không thể thiếu trong sinh hoạt, vì thế Sở Từ một hơi mua hai cân, đóng gói trong một chiếc túi lớn.
Sau đó hắn lại đi tới chổ bán gạo nhìn nhìn, gạo trắng muốn sáu văn tiền một cân, gạo lức bốn văn tiền một cân, bột mì bởi vì ở chỗ phương nam, cho nên bán bảy văn tiền một cân.
Sở Từ nghĩ nghĩ, sau đó mua năm cân bột mì.
Gạo quá nhiều hắn cũng không mang đi được, dứt khoát đưa tiền cho đại ca đi trong thôn mua.
Bột mì trong thôn không có, hắn xác thực có chút thèm, cho dù đã quen với ẩm thực phương nam, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là một người phương bắc đích thực.
Nếu mua bột mì, vậy lại đi mua một chút thịt heo mới được.
Thịt lợn rừng lần trước trong nhà đã đem xông khói hết, đen đen cứng cứng một khối to, hấp miễn cưỡng còn ăn được, làm vằn thắn liền không được.
Người bán thịt là một nam tử khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân cao thể tráng, nhìn qua bộ dáng rất là cởi mở.
Hắn nghe Sở Từ nói muốn thịt ba rọi, đại đao vung lên liền cắt lấy một miếng.
“40 văn.”
Thịt heo ở đây 22 văn một cân cho dù là gầy hay béo, xương thì rẻ hơn một chút, thịt cùng xương sườn mười sáu văn một cân, xương đã lóc thịt thì sáu văn tiền một cân, đều được những tửu quán khách điếm mua về hầm nước dùng.
Phân từng vị trí, giá cũng không giống nhau.
Sở Từ xách một cọng rơm buộc thịt heo, sau đó thanh toán 40 văn tiền.
Khi hắn xoay người đi liền đụng phải một người, thịt heo trên tay xuýt chút nữa thì rớt xuống đất.
“Hắc, Sở Tú tài, ngươi như thế nào ở đây? Mua thịt a?” Tần Chiêu vẫn là mặc quần áo giống như trước đây, hắn cõng trên lưng cái bao bố, bên trong giống như có cái gì còn cử động..