Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử

Chương 62: Bất Vấn Tự Thủ


Bạn đang đọc Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử – Chương 62: Bất Vấn Tự Thủ


“Dán danh sách, mau đi qua nhìn xem đi!”
“Đi đi đi, hy vọng lần này ta không cần lại lui, cha ta nói ta lại lui sẽ khiến cho ta trở về xem cửa hàng!”
Các học sinh sau khi kết thúc khóa học buổi sáng, vội vội vàng vàng đuổi ra bên ngoài, bởi vì mỗi lần nguyệt khảo thành tích cùng ba bài thi đứng đầu đều sẽ dán ở dưới lầu Đăng Tước Lâu.
Dưới lầu Đăng Tước Lâu có một bức tường thật dài, mặt tường có vẻ có chút loang lổ, phía trên có rất nhiều dấu vết hồ dán, đều là mỗi lần xếp hạng nguyệt khảo quý khảo cùng ba bài thi đứng đầu lưu lại.
“Năm canh mão tháng tư ngày năm nguyệt khảo đệ nhất danh, Bính ban Sở Từ…! Đệ nhị danh, Giáp ban Trần Tử Phương…!Đệ tam danh, Giáp ban Tề Húc!”
“Tề Đạt Viễn thế nhưng mới đệ tam danh?” Có người kinh ngạc nói.
“Này có cái gì không nghĩ ra, Sở Từ kia tài hoa luôn luôn rất cao, lần này lấy cái đệ nhất cũng không có gì.

Trần Trung Hành kia nghe nói là từ phủ thành bên kia chuyển qua, phủ thành đó, có thể cùng chổ này của chúng ta giống nhau sao?”
Hai học sinh này ríu rít mà thảo luận, Tề Húc đứng ở cách đó không xa nghe, trên mặt như cũ treo nụ cười đặc trưng kia của y, chỉ là hai mắt lại lãnh như kết sương.

Sau đó, y tựa hồ nhớ tới cái gì, ý cười trở nên rất nồng đậm, làm người vô tình nhìn thấy cảm giác có chút không quá thoải mái.
Trương Văn Hải hưng phấn mà chen ở phía trước xem, sau đó hắn phát hiện, toàn bộ học xã, mọi người đều khảo không tồi, chỉ có tên hắn treo ở cuối cùng Giáp ban.
Bất quá như vậy hắn đã thực thỏa mãn, nguyệt khảo vẫn là phỏng theo chế độ quy củ khoa cử, hắn mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, nói cách khác, lấy trình độ của hắn, nhiều nhất từ Bính ban lên tới Ất ban.
Có đôi khi những người ở bên cạnh đều là đại lão vẫn là làm người rất chua xót khổ sở, bởi vì thời thời khắc khắc đều có thể cảm nhận được giữa ngươi cùng bọn họ chênh lệch.

Bất quá đại đa số thời điểm vẫn là khá tốt, rốt cuộc bảy cái đại lão mang một con thái kê (cùi bắp), thế nào cũng có thể mang lên.

“Sở huynh Trần huynh, chúc mừng các ngươi, các ngươi một người đứng nhất một người đứng thứ hai, cũng thật làm cho Viên Sơn Học Xã chúng ta vẻ vang nha.” Trương Văn Hải khen, những người khác cũng phụ họa.
Lần này Giang Hoài khảo thứ năm, Chu Thừa Viễn thứ mười ba, Phương Tấn Dương thứ mười bảy, Lạc Ứng Thư thứ mười chín, Đổng Tề Tài thứ hai mươi.
Đợi ngày mai, bốn người hai ban Ất Bính liền có thể đi đến Giáp ban.
“Mau xem, bài thi dán ra rồi, chúng ta đi đọc một chút ba tác phẩm đứng đầu đi.”
Ba bài thi chỉnh chỉnh tề tề mà dán ở trên tường, trước không nói chuyện khác, đơn chỉ nói chữ của ba người, liền đủ để cho các học sinh cảm giác hổ thẹn không bằng.
“Này đệ nhất danh quả nhiên danh xứng với thực, ba bài văn chương không gì không giỏi, đặc biệt là Xuân Thu đề, nhất châm kiến huyết*, giống như giao long thăng không, đều có một cổ hạo nhiên chính khí, chỉnh sửa rất nhiều người bị hiểu lầm.”
*Nhất chân kiến huyết: Ý tứ là so sánh nói chuyện gọn gàng dứt khoát, đánh trúng yếu hại, nói đúng trọng điểm.
“Đúng vậy, ba người này mỗi người mỗi vẻ, chúng ta là không cùng đẳng cấp rồi.”
“Ta thấy chưa chắc đi!” Trong tiếng tán thưởng một thanh âm đột ngột mà vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy học sinh Giáp ban đứng chung một chỗ, trên tay còn cầm tờ giấy.

Chu Thừa Viễn tinh mắt, lập tức nhận ra chữ viết trên giấy là chữ viết của mình.
“Các ngươi vì sao phải tự tiện xông vào học xá của ta? Còn đem đồ của ta lấy ra?!” Chu Thừa Viễn thực phẫn nộ.
“A, tiểu nhân giống như các ngươi, làm sao nói tự tiện xông vào.

Nếu không nhân lúc ngươi chưa chuẩn bị, chúng ta làm sao có thể có được chứng cứ đâu?”
Học sinh kia đem giấy trên tay mở ra giơ lên, lớn tiếng kêu lên: “Đại gia hãy nghe ta đọc một chút nội dung bên trên, sau đó lại làm bình phán.”
“Đề là: Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hĩ.


Có người nói rằng, thận chung giả, tang tẫn kỳ lễ, truy viễn giả, tế tẫn kỳ thành, đây là lẽ phải của con người……”
Một bài văn chương đọc xuống dưới, mọi người đều nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có người đưa ra nghi vấn, “Bài văn tốt như vậy, vì sao Chu huynh chỉ đứng vị trí thứ mười ba?”
“Phải nha, giống như ta thấy, tựa hồ so với ba vị trí đầu đều phải tốt hơn một chút.”
“Hừ, áng văn chương này cũng không phải là Chu Thừa Viễn làm! Các ngươi lại cẩn thận nghe một chút, áng văn chương này cùng hai vị trí đầu có chỗ tương tự.”
Thư sinh kia lại niệm một lần, đại gia lần này đều gắt gao nhìn chằm chằm bài văn Sở Từ cùng Trần Tử Phương, tuy rằng về cơ bản không phải đều giống nhau, nhưng toàn bộ văn chương xác thực như từ một mạch, về một số điểm tinh tế thượng thậm chí câu thức có chút tương đồng.
“Đây là có chuyện gì?” Đại gia hai mặt nhìn nhau, nếu không phải mấy người cùng nhau thảo luận qua, là trăm triệu sẽ không giống như vậy, chẳng lẽ……
“Ta hoài nghi, mấy người bọn họ e là đã làm rối kỉ cương!”
Thời điểm trước đó Trương Văn Hải nghe được liền muốn lao ra, lại bị Phương Tấn Dương cùng Sở Từ liên thủ đè lại, làm hắn bình tĩnh xem biến này, tạm thời đừng nóng nảy.
Hắn vốn dĩ cũng muốn chịu đựng, lúc này nghe đến đó, hắn rốt cuộc nhịn không được.
“Các ngươi không cần ăn nói bừa bãi! Mấy người bọn họ đều là quân tử thẳng thắn, lại như thế nào làm rối kỉ cương đâu?”
“Hừ, ngươi không chó cùng rứt giậu, ta cũng là muốn nói ngươi.

Mỗi người đều biết ngươi là là năm trước mới tiến Tú tài, vốn dĩ việc học liền không tinh thâm bằng những người khác, trong giờ học ở Bính lớp, ngươi cũng không phải vô cùng khắc khổ, nhưng lần này ngươi thế nhưng một lần thăng đến Giáp ban, này trong đó chẳng lẽ không có chút chuyện kiến bất đắc nhân* sao?”
*Kiến bất đắc nhân: Không thể phơi bày ra được.
Mấy người bọn họ, vốn chính là đứng cuối Giáp ban, lần này lập tức từ ban dưới thăng lên bốn người, nháy mắt khiến cho bọn họ thứ tự rớt xuống Ất ban.
Nếu không phải có người nhắc nhở, chỉ sợ bọn họ còn sẽ chẳng hay biết gì, chỉ nghĩ bản thân không bằng người, lại không biết là bọn họ sử dụng cái loại thủ đoạn hạ tam lạm* này!

*Hạ tam lạm: Chỉ hạ tiện, người không có tiền đồ, người đáng khinh.
Trương Văn Hải tức giận đến đôi mắt đỏ lên: “Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ chút cái gì!”
“Đến tột cùng là chúng ta hồ ngôn loạn ngữ, hay là các ngươi dùng ra bỉ ổi thủ đoạn lên lớp, hết thảy chỉ đợi đem bài thi mấy người các ngươi đem ra so sánh liền có thể làm sáng tỏ chân tướng.”
Thấy bọn họ nói được lời lẽ chính đáng, có rất nhiều học sinh không rõ nguyên do cũng đi theo tin, lần này thứ tự đại động, không chỉ có Giáp ban rớt xuống, Ất ban cũng có rớt xuống, còn người thứ hạng không hợp tâm ý chính mình, đều gào lên, tuyên bố muốn đòi cái công đạo, nếu là sau khi xác định, tất đem những người này đuổi ra Huyện Học.
“Các ngươi ở đây làm loạn cái gì? Huyện Học là nơi thanh tĩnh, nơi các ngươi tu văn tập viết, vì sao noi theo người phố phường, ầm ĩ không thôi? Các ngươi trong mắt còn có Huyện Học, còn có ta cùng với phu tử các ngươi sao?”
Khổng sơn trưởng vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm những học sinh nháo sự đó, thấy bọn họ vẫn vẻ mặt tức giận bất bình, liền nói: “Thị phi đúng sai tạm thời không đề cập tới, các ngươi tụ tập ồn ào, đã là mục vô tôn trưởng*, đợi sau khi sự tình giải quyết, các ngươi tất trước muốn bị phạt.”
*Mục vô tôn trưởng: Ý tứ là không đem tôn trưởng để vào mắt.

Hình dung cuồng vọng vô lễ.
“Sơn trưởng, lần này thi cử bất công, học sinh không phục!”
Học sinh dẫn đầu nháo sự tên là Thân Việt, y năm trước kết khóa, mới từ Ất ban thăng đến Giáp ban, tư vị chua xót trong đó chỉ có chính y mới có thể minh bạch.
Nghĩ y trước đó khi ở trong Tư Thục đọc sách, ai không khen y thiếu niên anh tài, thiên tư thông minh? Từ nhỏ đắm chìm trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người, y không có lơi lỏng, ngược lại càng thêm nghiêm khắc yêu cầu bản thân.

Nhưng đáy lòng y lại ẩn ẩn có một loại cảm giác tách biệt với mọi người, cảm thấy những người đọc sách ở quê nhà đã không còn xứng cùng y đánh đồng.
Thậm chí, có đôi khi nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của người nhà, khi móng tay tràn đầy bùn đất, y trong lòng đều sẽ có một loại sợ hãi, y tuyệt đối không thể làm chính mình lưu lạc đến như vậy.
Chính là sau khi vào Huyện Học, y mới phát hiện, chính mình hóa ra chỉ là thực bình thường trong muôn nghìn chúng sinh, ở đây có rất nhiều đồng môn kinh tài tuyệt diễm, vô luận là gia cảnh hay là tài học, y đều kém xa không bằng người khác.
Năm ngoái y đọc sách vô cùng khắc khổ, mỗi ngày khuya khoắt mới đi ngủ, trời còn chưa sáng lại bò dậy.

Cho dù y nỗ lực như vậy, lúc kết nghiệp cũng chỉ lấy được vị trí thứ ba từ cuối đếm lên, khó khăn lắm mới thăng vào Giáp ban.
Nhưng những người trong nhà cũng không biết, bọn họ chỉ biết hài tử đắc ý trong nhà năm nay đi Huyện Học Giáp ban, là cái ban tốt nhất kia, lúc đi ra ngoài nói chuyện phiếm cũng lấy cái này làm lời dẫn, muốn tranh thủ giành lời khen của người khác.
Nếu là, y chỉ ở được một tháng liền bị đánh hồi Ất ban, còn làm y như thế nào trở về đối mặt những người đó? Tưởng tượng đến bọn họ khả năng sẽ cười nhạo châm chọc mình, Thân Việt liền hận không thể lập tức chết đi.

“Ngươi có cái gì không phục?”
“Nếu không phải trước đó bọn họ dùng thủ đoạn dơ bẩn làm rối kỉ cương, bọn học sinh làm sao đến nỗi này? Hàn song khổ độc* mấy chục năm, lại bị tiểu nhân chiếm cứ đầu danh, bọn học sinh không phục!” Thân Việt chậm rãi cong lưng một cái, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Những đồng học khác bị cảm xúc của y làm cảm nhiễm, nghĩ đến tình cảnh đi học trước đây không dễ dàng, cũng nhịn không được nước mắt chảy xuống.
*Hàn song khổ độc: Ở dưới cái rét lạnh bên song cửa sổ đọc sách, hình dung quá trình gian khổ của người đọc sách.
“Ai, đọc sách một đường, vốn là không dễ, nếu người không có ý chí cứng cỏi, tất khó có ngày xuất đầu.” Khổng sơn trưởng thấy đại gia cảm hoài, cũng thở dài một tiếng, nhưng sau đó, hắn chuyện vừa chuyển, “Chính là, đây cũng không phải nguyên do để các ngươi nháo sự, sau lại lấy cớ oan uổng đồng môn.

Sai rồi chính là sai rồi, cũng không bởi vì ngươi gian khổ cỡ nào mà có thể thay đổi.”
“Sơn trưởng vì sao hỏi cũng không hỏi một tiếng, liền nhận định chúng ta là oan uổng bọn họ? Hai người đầu danh đáp bài thi ý nghĩ không có sai biệt, lại có đề mục Chu Thừa Viễn giấu trong học xá làm chứng, vì sao sơn trưởng chính là không tin bọn họ gian lận!”
Thân Việt liền chỉ thiếu điều nói thẳng sơn trưởng bao che bọn họ.
“Vậy ngươi lại là như thế nào có được đề mục Chu Thừa Viễn cất giấu? Bất vấn tự thủ, thị vi tặc dã.* Cho dù là triều đình bắt người lấy tang vật, cũng phải có lệnh cưỡng chế mới được, ai cho các ngươi quyền lực tùy ý đi lật xem đồ vật của đồng môn!”
*Bất vấn tự thủ, thị vi tặc dã: Không phải đồ vật của chính mình, cũng không hỏi người khác cho phép hay không cho phép, tự tiện mang tới sử dụng, thuộc về hành vi trộm cắp.
Khổng sơn trưởng vốn dĩ còn muốn đại sự hóa tiểu sự, thấy bọn họ gàn bướng hồ đồ, liền nói thẳng không cố kỵ: “Các ngươi cũng biết lần này đề mục là ai ra?”
Nói như vậy, đề nguyệt khảo mọi lần đều là nhóm phu tử Huyện Học tiếp thu ý kiến quần chúng, ra đề mục.

Nhưng lần này bất đồng, mấy ngày hôm trước học sinh Huyện Học Sở Từ vừa mới được tấm biền “Hiền Lương Phương Chính”, khiến cho Phủ Học bên kia chú ý.
Sơn trưởng Phủ Học cao hơn hai cấp, y nói lần này nguyệt khảo, muốn nhìn một chút thực lực các học sinh Viên Sơn Huyện Học, liền phái người đem nhóm phu tử Phủ Học ra mục đưa tới, ý là “Liên khảo”.
Bên ngoài đề thi có dán sáp ong, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm qua, trước kiểm tra nửa canh giờ, Khổng sơn trưởng mới ở dưới ánh mắt nhóm phu tử nhìn chăm chú mở ra sáp ong, lấy ra đề thi.
Lúc đề thi mở ra, sơn trưởng cùng đám người Tần phu tử cũng có chút kinh ngạc, bởi vì đề mục này cùng hai người Sở Từ cùng Trần Tử Phương báo lên đề tài học xã gần đây thảo luận giống nhau như đúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.