Đọc truyện Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia – Chương 18: Qua mùa đông rất phiền
“Cho nên, ta thấy ngươi thích ứng với cuộc sống nơi này nhanh như vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc……”
Phòng ở của Bạch Hạo chỉ mất một tuần liền hoàn thành: Nhà mái vòm ba gian làm bằng đá, hai gian là phòng ngủ, trung gian là phòng khách, cũng là phòng bếp kiêm nhà ăn. Nhà làm bằng đá có cửa sổ, dùng bộ phận trong mắt khắc lỗ trùng để thay thế thủy tinh. Theo đề nghị của Tây Lợi Á, khi Lôi Thiết Nhĩ đưa Bạch Hạo đi nhìn khắc lỗ trùng, hắn kinh ngạc cực độ, bản thân chưa từng gặp qua loại ve nào ….lớn như thế … Xác khắc lỗ trùng rất mềm, nhưng bộ phận trong mắt lại thập phần cứng rắn, bất quá hoàn hảo Bạch Hạo có dao găm. Thứ vũ khí tiên tiến này ở trong bộ lạc nguyên thủy có vẻ khá thần kỳ cùng hoàn hảo. Lôi Thiết Nhĩ từng cầm nghiên cứu nửa ngày, còn suýt chút nữa cắt phải móng tay mình. Sử lý tốt xác trùng rồi dùng một loại dây leo làm cho dẻo dai buộc trên cửa, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Cửa phòng dùng gậy trúc buộc chặt, một khối da thú bịt kín, lợi dụng nguyên lý trục xoay được đặt trên cổng tò vò, trừ bỏ khi quấn lên có chút lao lực, còn lại tuyệt đối an toàn cùng ấm áp hơn thời điểm chỉ có một khối da thú che lấp như trước. Gian phòng cũ lúc trước được chuyển thành phòng bếp độc lập, đắp một cái bếp để bình thường sử dụng, nếu không mùa hè mà dùng bếp sưởi sẽ rất nóng.
Bạch Hạo đang cùng tiểu Âu Cảnh thu dọn nhà mới của mình, Tây Lợi Á cũng chạy đến hỗ trợ, hai người tán gẫu đến tán gẫu đi, đề tài cơ bản đều xoay quanh thế giới kỳ quái này.
Tây Lợi Á đối Bạch Hạo nhả khí nhún nhún vai nói: “Nếu ngày đầu tiên ngươi đến đây, phát hiện ra không phải bản thân, còn mang thai, phỏng chừng sẽ so với ta càng thích ứng nhanh hơn.”
Bạch Hạo không trả lời gì, dù sao hắn không có kinh nghiệm gặp phải loại chuyện này [ được rồi, ai cũng không có loại kinh nghiệm này được không?], hơn nữa mùa đông nhanh đến rồi, các thú nhân bắt đầu tích cực chuẩn bị thức ăn dự trữ qua mùa đông.
Từng cặp thịt các loại để ở ngoài cửa, đều đã được tẩy rửa sạch sẽ hơn nữa còn được cắt thành từng khối nhỏ, giống cái thú nhân chỉ cần đem thịt ướp muối tốt rồi phơi khô là được. Bạch Hạo nghe Tây Lợi Á nói mùa đông nơi này phi thường dài, tuyết rơi liên tục ba bốn tháng. Hắn cũng không hi vọng mỗi ngày sẽ có thịt tươi ăn, dinh dưỡng không cân bằng là dễ dàng sinh bệnh nhất.
Bạch Hạo cùng tây Lợi Á thương lượng một chút, sau đó gọi tới Tuyết Lai. Dù sao Tuyết Lai là dược sư nơi này, hơn nữa đối với các loại thực vật có thể ăn được cũng có chút quen thuộc.
Tuyết Lai thuộc như lòng bàn tay liệt kê các loại thực vật có thể dùng lá, rễ hay quả có thể ăn vào mùa đông, sau đó cau mày nói mấy thứ kia cũng không dùng tốt vào mùa này, lá cây thì dễ dàng héo úa. Rễ cây cũng thế, để một đoạn thời gian liền nảy mầm, cho dù không nảy mầm cũng mốc meo. Trái cây thì không cần phải nói, không có nước quả rất dễ dàng héo úa, trừ phi làm thành mứt hoa quả, nếu không không thể cất giữ.
Bạch Hạo trong lòng có tính toán: Nhiệm vụ năm nay của hắn rất trọng yếu, hiện tại đã có nhà, việc nơi ở cơ bản giải quyết. Nhưng nhân sinh trên đời cần ăn mặc, ngủ nghỉ, chỉ giả quyết nơi ở vẫn là chưa được. Hắn lưu giữ củi lửa, trọng yếu hơn là cần lưu trữ rau củ.
Nhà cũ Bạch Hạo ở phương bắc, lưu trữ rau củ vào mùa đông trừ bỏ tủ lạnh, còn có một biện pháp càng thông dụng hơn, chính là hầm chứa.
Thu thập tốt nhà ở, Bạch Hạo tìm vài mảnh cốt thú cứng rắn có thể dùng làm xẻng, sau đó ở phía sau nhà bắt đầu đào hầm chứa.
Chuyện đào hầm này đối với Bạch Hạo rất dễ dàng, tuy rằng hành động của hắn khiến cho Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á thập phần tò mò, nhưng mà vẫn chủ động hỗ trợ. Đối với Tây Lợi Á, Bạch Hạo là bàn tay vàng, theo hắn, có thịt ăn. Tuyết Lai lại là tò mò, bởi vì hắn cũng muốn biết đào một cái hầm lớn như vậy đến tột cùng là dùng để làm gì.
“Phía nam không có hầm trữ đồ ăn sao?” Bạch Hạo vừa đào hầm vừa hỏi.
“Không có, dù sao ta chưa từng thấy…… Nhưng mà nghe nói, thứ này dùng để cất giữ rau củ đi? Bất quá nơi chúng ta ở một năm bốn mùa cũng không thiếu rau ăn, thời điểm ta vừa đến, mỗi ngày ăn thịt cũng thấy ngán, nhưng lại không biết có biện pháp nào để dự trữ rau củ.” Tây Lợi Á ra sức đào mấy nhát, giờ phút này mệt thở hồng hộc.
Bạch Hạo nói ra ý nghĩ của mình: “Hầm này có thể dự trữ rau củ, còn có thế để một ít hoa quả. Hơn nữa nhiều loại rau củ có thể phơi nắng tốt rồi cất trữ, càng phương tiện lưu lại.”
“A nha, vậy thật tốt quá, như thế mùa đông cũng có thể có đồ ăn! !” Tây Lợi Á hưng phấn đem lời nói của Bạch Hạo phiên dịch cho Tuyết Lai nghe, Tuyết Lai cũng cao hứng không thôi: “Vậy để Bạch Hạo dạy chúng ta làm thế nào để đào hầm trữ thức ăn đi, sau đó cất giữ nhiều rau củ một chút. Mùa đông chỉ ăn thịt quả thực không tốt, rất nhiều hài tử vào mùa đông dễ dàng sinh bệnh, nhưng lại không có thứ gì tốt cho bọn nhỏ ăn.”
Hầm trữ đồ ăn rất nhanh liền làm xong, Bạch Hạo dùng đá vụn còn lại sau khi làm nhà lát xuống dưới nền, lại trải một tầng chiếu, cửa dùng cành cây cùng chiếu che lại, chỉ để lại cửa nhỏ cho một người đi. Bởi vì không có thang, nên Bạch Hạo dùng đá tảng làm cầu thang ở bên trong, tiện cho việc lên xuống.
Khi các thú nhân săn thú trở về, Tuyết Lai đem ý tưởng của Bạch Hạo nói cho mọi người, vì thế rất được hưởng ứng. Các thú nhân bởi vì năng lực nhìn trong bóng đêm rất tốt, nên ăn xong cơm tối liền xăm xăm đi đào hầm trữ ở phía sau nhà mình, chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Bạch Hạo, đem Bạch Hạo gấp xoay vòng quanh.
Lôi Thiết Nhĩ yên lặng đi theo phía sau Bạch Hạo, nhìn hắn gấp gáp, sau đó yên lặng tản ra khí tức chớ có lại gần, cho thấy đây là giống cái ta nhìn trúng, những kẻ khác thỉnh không cần tơ tưởng. Đáng tiếc đương sự lại hoàn toàn không để ý, trải qua ngày đó xấu hổ ở chung, Bạch Hạo vì an toàn trinh tiết của chính mình, liền hoàn toàn đưa Lôi Thiết Nhĩ vào sổ đen .
Dưới sự chỉ đạo của Bạch Hạo, những loại quả đơn giản dùng qua mùa đông đều đưa vào hầm trữ, hắn còn dạy các giống cái thú nhân làm thế nào để phơi nắng làm hoa quả khô. Hơn nữa hắn còn tìm được một loại rễ cây thực vật ăn không khác khoai lang là mấy, vô cùng cao hứng, kết quả là trên quảng trường được phơi nắng rất nhiều khoai lang. Giống cái ngồi ở một bên đan áo, nhân tiện trông nom khoai lang đang phơi sẽ không bị một ít tiểu động vật tha đi.
Tiểu Âu Cảnh mỗi ngày đều chơi cùng Bối Á Đặc, nhất là hiện tại đại nhân đều bận rộn, không có thời gian chiếu cố đến nhóm tiểu hài tử này, khiến bọn nhỏ đùa vô pháp vô thiên. Bối Á Đặc thậm chí tổ chức đưa tiểu thú nhân cùng tiểu giống cái chạy vào rừng rậm thám hiểm.
Tiểu Âu Cảnh cùng bọn Bối Á Đặc ở trong rừng rậm ngoạn, thường xuyên kiếm trở về nhà vài thứ này nọ: Dây leo bị chặt đứt còn có thể vặn vẹo, loại sâu hai đầu không biết tên, trái cây nhìn qua vô cùng tiên diễm (sặc sỡ, xinh đẹp…) lại không thể ăn…… Bọn họ thậm chí đào một cái tổ hùng thỏ, ôm về vài tiểu hùng thỏ lông xù.
Bạch Họa vốn tưởng nó muốn nuôi thỏ, ai biết tiểu Âu Cảnh ôm con thỏ nhỏ hưng phấn nói: “Nuôi lớn, nướng ăn !”
Bạch Hạo nháy mắt cảm thấy đứa nhỏ này đã bị các thú nhân đồng hóa ……
Vách tường bên ngoài giường sưởi dựng một cái chuồng, đem con thỏ nhỏ bỏ vào. Tiểu hùng thỏ hiện tại chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng mà phỏng chừng cũng không dùng được bao lâu, cái chuồng này không thích hợp với nó. Tưởng tượng đến khi tiểu ngoạn ý khả ái này lớn lên to gần như một con lợn, Bạch Hạo có cảm tưởng vài hắc tuyến..
Chuyện này ngay từ ban đầu khi Bạch Hạo biết đã hết sức khẩn trương, sợ tiểu Âu Cảnh gặp chuyện không may, Lôi Thiết Nhĩ buồn cười an ủi hắn: “Bối Á Đặc đã gần đến tuổi có thể đi ra ngoài du lãm săn bắn, hơn nữa bọn nó chỉ là ở ngoài bìa rừng ngoạn ngoạn, không có việc gì, không cần sốt ruột……”
Sau khi đến bộ lạc này hai tháng, Bạch Hạo đã cấp tốc vận chuyển đầu óc, đào móc tiềm lực học tập của bản thân, đem ngôn ngữ thú nhân học được thất thất bát bát. Bây giờ tuy nghe hiểu được hết, nhưng phương diện biểu đạt vẫn có chút khó khăn: “Kia cũng không được… tiểu Âu Cảnh nó, không giống với các ngươi …… Vạn nhất gặp chuyện không may……” Càng sốt ruột càng vận dụng ngôn ngữ không tốt, đem Bạch Hạo nghẹn đỏ bừng cả mặt.
Lôi Thiết Nhĩ ha ha nở nụ cười, đem tóc mái không dài không ngắn xõa trước mặt Bạch Hạo đưa đến sau tai: “Bọn nó lớn rồi, không thể bảo hộ mãi, hơn nữa bọn nó sẽ chịu trách nhiệm với giống cái mang ra ngoài, điều này ngươi không cần quan tâm.” Cảm giác có thể câu thông thật tốt, Lôi Thiết Nhĩ hận không thể mỗi ngày ở bên cạnh Bạch Hạo nói y thích hắn, ý định muốn hắn làm bạn lữ của mình.
Bạch Hạo vội vàng lùi nhanh về phía sau, Lôi Thiết Nhĩ này quá lưu manh đi. Bản thân mặc kệ là trong lời nói hay hành động vẫn đều biểu hiện cho y thấy lão tử không thích nam nhân, y thế nào vẫn không vứt bỏ ý niệm này??? Trong bộ lạc cũng không phải không có giống cái khác, sao cứ phải mỗi ngày đi theo phía sau mông mình??
Bạch Hạo chỉ cần nhất nghĩ đến nếu gật đầu, sẽ phát sinh loại sự tình gì, liền cảm thấy cúc hoa đau …..Nga lầm rồi, không chỉ cúc hoa đau, mà là cả người đều đau!
Bất quá Lôi Thiết Nhĩ nói cũng làm cho Bạch Hạo phóng khoáng tâm, dù sao địa phương này cũng không thể so với nơi ở của mình ngày trước. Tiểu hài tử nơi này từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, tự nhiên cũng so với tiểu hài tử lớn lên trong thành thị hiểu biết rất nhiều. Bất quá Bạch Hạo ba lần bốn lượt nói không được kiếm cái gì về nhà, nếu ngứa ngáy chân tay, vậy đi nhặt củi cho ta, cắt cỏ cho thỏ cũng được!
Có lý do này, tiểu Âu Cảnh càng vui vẻ chạy ra ngoài.
Mùa đông tựa hồ trong một đêm liền kéo tới.
Gió bấc thổi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, bông tuyết liền tung bay hạ xuống.
Tây Lợi Á rất ít khi nhìn thấy tuyết, hưng phấn ở trong tuyết vui chơi, đã bị A Tư Lan túm trở về phòng nhỏ.
Bạch Hạo chất không ít củi, trong phòng để một ít, phía sau nhà chất hai đống cao cao. Lúc này hắn bắt đầu nhóm lửa sưởi, làm cho phòng ốc ấm áp lên.
Phía trên bếp đặt một cái nồi lớn, nấu khoai lang cùng các loại lương thực không biết tên được nghiền nát thành bột, còn dùng một âu sành nhỏ trộn một ít rau tươi.
Thời điểm trời vừa sáng, Bối Á Đặc đã chạy đến kêu tiểu Âu Cảnh ra ngoài chơi, Bạch Hạo lấy da thú làm quần áo bao kín nghiêm cẩn tiểu hài tử nhà mình, mới đem tiểu Âu Cảnh như gấu nhỏ thả ra ngoài đi chơi.
Trên quảng trường tràn ngập tiếng nói cười của tiểu hài tử.
Mùa đông tuyết rơi, đối với người trưởng thành mà nói là thời điểm thời tiết xấu không thể đi kiếm thức ăn, nhưng đối với tiểu hài tử, cũng có thể là một ngày rất tốt để chơi đùa vui vẻ. Bạch Hạo cũng không ngăn tiểu hài tử nhà mình đi ra ngoài chơi dưới thời tiết đại hàn như vậy, đối với hắn, loại thời tiết này vừa vặn có thể rèn luyện thân thể, so với nghẹn ở nhà vẫn tốt hơn.