Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 37: Trợ Lực


Đọc truyện Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc FULL – Chương 37: Trợ Lực


Vừa an bài tốt sự tình trong nhà, Đồ Tô liền thừa dịp khi Lâm thị không ở nhà mang theo Quan Trung cùng nhau trở về Quan Hà thôn một chuyến.

Bọn họ vừa đến đã được người báo cho biết: Quan Hậu Cần tỉnh.

Mặt ngoài Đồ Tô mang bộ dáng kinh hỉ không nhịn được, giống như một trận gió vội vàng đi nhìn hắn, đi tới cửa lại đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút sợ hãi rụt rè.

Người ta nhìn thấy không khỏi lại nghị luận nói Quan Hậu Cần ngược đãi nữ nhi rất tàn nhẫn vân vân.

(QA: tỷ cao tay!)
Đồ Tô vào phòng, Quan Hậu Cần vừa thấy nàng, thì giống như con thú bị vây hãm mạnh mẽ giãy dụa muốn động thủ, người bên cạnh vội vàng khuyên hắn.

Quan Hậu Cần miệng mắng đủ điều.

Nhưng hắn lại không tiện ở trước mặt người khác nói mình bị nữ nhi đánh, cho dù hắn nói cũng không có ai có thể tin.

Vì vậy chỉ có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình mắng chuyện khác.

Đồ Tô làm ra vẻ sợ tới mức bộ dáng run rẩy khiếp đảm.

Vừa đợi cho người ngoài rời đi, nàng lại lập tức khôi phục nguyên dạng, đối với Quan Hậu Cần châm chọc khiêu khích: “Ta vốn tưởng rằng ngươi tới tây thiên gặp Diêm Vương chứ? Ai ngờ thế nhưng sống được thực tốt.

Quả nhiên ứng với câu kia ‘người tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm’.” Đem Quan Hậu Cần kích thích đến oa oa tức giận liên hồi.
Đồ Tô thuận tay đem cửa đóng lại, không có người ngoài đứng xem, nàng cũng lười biểu diễn, trực tiếp sảng khoái nói với hắn: “Nương ta chết cũng muốn cùng ngươi hợp cách, ngươi nói như thế nào?” Quan Hậu Cần sớm bị nàng làm cho tức giận đến ngũ quan cơ hồ biến hình, miệng nảy sinh ác độc nói: “Ngươi nghĩ thực tốt, ta sẽ không cho nương ngươi tiện nhân này hợp cách! Ta chính là cầm chân nàng, ta xem nàng có dám không biết xấu hổ đi theo cái người quái dị kia tư thông không!”
Đồ Tô đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn, lập tức cười lạnh nói: “Vậy được, ta cũng không ép ngươi.

Ngươi trên danh nghĩa tốt xấu gì cũng là ta cha, hôm nay ta là đến ‘hiếu kính’ ngươi!” Quan Hậu Cần lúc này đã sớm không dám xem thường nữ nhi này nữa, hắn nghe ra trong lời nói của Đồ Tô có ngụ ý, trong lòng quýnh lên, ý đồ đứng dậy đến bắt nàng, Đồ Tô thân mình linh hoạt tránh đi, dùng sức vung lên, đẩy hắn ngã ở trên giường, đụng vang phịch một tiếng.

Đồ Tô lại hướng ra bên ngoài hô: “Quan Trung, mau đưa này nọ lấy vào.” Quan Trung chờ ở ngoài cửa vừa nghe Đồ Tô nói, lập tức lắc mình tiến vào.

Trong tay hắn còn vững vàng bưng một chén thuốc nhỏ.

Đồ Tô chỉ chỉ Quan Hậu Cần trên giường nói: “Trước tiên bắt hắn trói lên cho ta!” Quan Trung ngay cả mày cũng không nhíu một cái, lập tức buông chén thuốc, động thủ muốn đi trói Quan Hậu Cần.
Quan Hậu Cần giãy giụa mắng to: “Ta xem ngươi là phản rồi! Ngay cả lão tử ngươi cũng dám trói, sớm muộn gì cũng có ngày, ta cho các ngươi chết ở trong tay ta!” Đồ Tô mắt lạnh nhìn hắn cũng không nói gì.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một trận tiếng bước chân.

Đồ Tô tưởng có người đến, lập tức mang theo khóc nức nở hô lớn: “Cha, ngươi cho dù muốn đánh ta, cũng phải đem thuốc uống xong rồi lại đánh a, thân mình của ngươi quan trọng hơn a, ta van cầu ngươi, cha –” nàng vừa diễn trò vừa tiến lên chuẩn bị ôm miệng Quan Hậu Cần, đỡ để hắn kêu loạn.

Ai ngờ này Quan Trung thập phần có năng lực, không đợi nàng tiến lên, đã thân thủ dùng khăn rách đem miệng Quan Hậu Cần bịt lại thật chặt, chỉ chừa hai cái lỗ mũi để thở, để tránh bị nghẹn chết.
Ngoài phòng cước bộ người nọ chỉ đơn giản tạm dừng một chút, rồi lại dần dần đi xa.

Chủ tớ hai người phối hợp ăn ý đem Quan Hậu Cần trói chắc chắn, lại kết hợp đem nước thuốc mạnh mẽ đổ vào.
Quan Hậu Cần đỏ hồng mắt rít gào quát: “Ngươi rốt cuộc cho ta uống thuốc gì?”
Đồ Tô cười nhẹ: “Đương nhiên là thuốc chữa bệnh.”
Xong xuôi chính sự, Đồ Tô là một khắc cũng không muốn ở lâu.

Vì diễn kịch tới cùng, nàng không thể thiếu được “trên mặt vương nước mắt, một bước quay đầu ba lần” rời khỏi phòng của Quan Hậu Cần.
Mới ra cửa viện, đối diện liền đụng phải thầy thuốc mà vú già của Quan Hậu Cần mời đến.

Đồ Tô nghĩ tới thuốc vừa mới đổ xuống bất giác trong lòng có chút không yên.

Quan Trung dường như phát giác lo lắng trong lòng nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư cứ việc yên tâm, thuốc này của chúng ta cho uống với lượng nhỏ, thầy thuốc bình thường là không tra ra được.” Đồ Tô nghe xong, mày dần dần giãn ra, thập phần tán thưởng nhìn Quan Trung một cái, nói: “Không tồi, trở về ta thưởng ngươi thực tốt.” Quan Trung cười cười thỏa đáng, cúi đầu đi theo phía sau nàng.
Chưa đi được bao xa, dọc theo đường đi vẫn luôn gặp những người rảnh rỗi đi lại xung quanh cổng Quan gia.

Trên mặt Đồ Tô lộ ra bộ dáng thập phần lo lắng.

Thấy mấy người này muốn lôi kéo nàng nói chuyện, nàng lại cẩn thận thoái thác.
Đợi cách thôn khá xa, Đồ Tô hỏi Quan Trung: “Nghe lời nói vừa rồi của ngươi, giống như ngươi đối với y dược cũng có xem qua?”
Quan Trung cúi đầu cung kính đáp: “Xem qua rất nhiều, chính là chủ mẫu cùng thiếu gia của tiểu nhân lúc trước đều là người nhiều bệnh nhiều tai nạn, tiểu nhân thường bốc thuốc sắc thuốc, gặp nhiều nên cũng biết một chút.

Lớn thêm chút nữa, thiếu gia lại dạy tiểu nhân biết chữ, rồi lại xem chút sách thuốc…” Nói tới đây, Quan Trung lộ ra bộ dáng hối hận vì lỡ lời.

(QA: nàng nào đoán ra thiếu gia Quan Trung nói là ai chưa? anh này cũng hồ ly không kém thiếu gia nhà anh nhỉ?)

Đồ Tô không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Không quan hệ, ngươi cứ việc nói.”
“Thiếu gia lúc trước của ngươi tên gọi là gì?”
“Hắn họ Tần, tên Dung.” Hỏi tới cái khác, hắn chính là tinh thần hoảng hốt, không chịu nhiều lời.
Đồ Tô thản nhiên lên tiếng, âm thầm ghi nhớ.

Tiếp theo còn nói thêm: “Trở về ta sẽ tìm chút sách cho ngươi, ngươi nghiền ngẫm thực tốt, không hiểu thì hỏi Tô công tử.

Không cần quá ra sức làm việc, chỉ cần cố gắng giữ bổn phận là được.” Quan Trung vội vàng muốn dập đầu tạ ơn, Đồ Tô lập tức gọi hắn đứng lên.
Khi hai người về đến nhà, Lâm thị cùng Tang Lạc tới hiệu vải mua vải còn chưa về.

Lúc này là thời điểm thanh nhàn nhất của tiệm ăn.

Quan Văn ở hậu viện đọc sách, Quan Mao cũng nhân cơ hội ra ngoài đi dạo.

Trong đại sảnh chỉ còn lại có Tô Trung Thần ôm sách buồn ngủ.

Tô Trung Thần vừa thấy hai chủ tớ trở về, trên mặt lập tức thay đổi nhan sắc, hắn chỉ vào Quan Trung nói: “Cái kia Quan Trung, ta thử hỏi ngươi, ngươi có từng tiến vào phòng ở của ta?” Quan Trung vội vàng đáp: “Tô công oan uổng tiểu nhân.”
“Ai oan uổng ngươi? Ta nói cho ngươi, về sau không thể chạm vào sách của ta!” Tô Trung Thần trừng một đôi mắt cá nhỏ, quai hàm phồng lên giống như thổi khí vậy.
“Tiểu nhân không có…” Hai người tranh chấp không ngớt.
Quan Trung bị buộc nóng nảy, miệng không lựa lời nói: “Ta vốn kính ngươi là người đọc sách, ai ngờ cũng là người không thông tình đạt lý.

Ta thật sự là mắt bị mù.”
“Điêu nô, ngươi nói rõ ràng cho ta.” Đồ Tô xem tình hình này cũng không nói tiếp, nhẹ nhàng ách xì một cái rồi về phòng.

Mặc cho hai người bọn họ tranh chấp đi.

Nàng vốn còn hoài nghi sự tôn kính của Quan Trung đối với Tô Trung Thần, hiện tại mới từ từ suy nghĩ hiểu được một chút, thời đại này dân chúng đối với người đọc sách vẫn là thực tôn kính.

(QA: tỷ lại bị Tô hồ ly lừa!)

Hai người ngươi một câu ta một câu tranh cãi tới mặt đỏ tai hồng, nhưng đợi khi trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người, Tô Trung Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn yên lặng nhìn Quan Trung, sau một lúc lâu không nói.

Quan Trung cúi đầu cũng không nói một lời.

Hai người im lặng một hồi lâu, Tô Trung Thần mới dùng thanh âm trầm thấp lại buồn bã nói: “Ngươi đây là làm gì? Ngươi vốn đã là người tự do, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi…” Lời của hắn còn chưa dứt, Quan Trung nước mắt đã dâng lên, nghẹn ngào nói: “Ngài ở đâu, tiểu nhân đi theo chỗ đó.”
Tô Trung Thần còn muốn nói cái gì nữa, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân leng keng hữu lực.

Nghe được có người tiến vào, Quan Trung vội vàng lau khô nước mắt, lập tức thay một bộ dáng thập phần ủy khuất nói: “Tô thiếu gia, tiểu nhân thật sự chưa từng lật qua sách thuốc của ngươi.

Ngươi nếu không tin, cứ việc nói cho tiểu thư đi.” Lời của hắn vừa dứt, thì thấy Quan Mao sải bước tiến vào, hắn lớn tiếng hỏi: “Tiểu Trung, đây là sao? Đại muội ta đánh ngươi?”
Tô Trung Thần làm bộ như thực bất đắc dĩ nói: “Cho dù là đánh, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Quan Mao xung vài nắm đấm lại bất đắc dĩ thả xuống dưới, hạ thấp giọng nói: “Đánh thì đánh, còn có thể như thế nào? Sớm nói với các ngươi chớ chọc nàng.” Tô Trung Thần xì một tiếng nở nụ cười, Quan Trung cũng đi theo cười rộ lên.
Quan Trung sợ dẫn tới ngờ vực không cần thiết, vội vàng đi theo Quan Mao nói nói cười cười vào hậu viện.
Đợi đến khi Quan Trung đến phòng ở của mình, rõ ràng phát hiện trên bàn bày một quyển  《 độc kinh 》 ố vàng, Quan Trung cẩn thận vuốt ve quyển sách kia, mắt đỏ ngầu…
Lại một lát sau, Lâm thị đã mang theo Tang Lạc thần sắc mất mát trở lại.

Đồ Tô thấy thế tiến lên hỏi, Lâm thị than thở trong chốc lát cái gì cũng chưa nói, chỉ có vẻ không vui đi về phòng.

Đồ Tô lôi kéo Tang Lạc nói ra nghi vấn, Tang Lạc đem tình hình thực tế nhất nhất nói ra.

Hóa ra là khi các nàng tới tiệm vải vừa vặn đụng phải nương tử Vương tú tài, Vương tú tài học vấn không tồi, làm người cũng nhiệt tâm, từng giúp không ít người viết đơn kiện.

Nương tử tú tài này cũng là người hiểu biết chữ nghĩa, chuyện tình Lâm thị cùng Quan Hậu Cần đã sớm truyền ồn ào huyên náo, bởi vậy, Lâm thị cũng không giấu giếm nàng ta, lôi kéo nói việc nhà, nàng lại hỏi nàng ta một ít luật pháp về chuyện tình kia.

Nương tử tú tài kia nói, trừ phi chính Quan Hậu Cần không cần con, nếu không Lâm thị dù tố cáo như thế nào cũng không thắng.

Lời này tự nhiên lại gợi lên tâm bệnh của Lâm thị.

Đồ Tô nghe xong, biết nàng đi khuyên cũng vô dụng.

Chỉ có thể âm thầm nói với chính mình, nhất định phải trù tính chu toàn một ít.

Trừ cái đó ra, nàng cũng không có biện pháp gì.
Đồ Tô quan sát một thời gian sau, càng ngày càng cảm thấy Quan Trung có thể trọng dụng.

Đối với hắn cũng càng ngày càng yên tâm.


Quan Trung thấy người Quan gia đối với hắn hiền lành như thế, càng thêm tận tụy, tận chức tận trách.

Chỉ có không thay đổi, đó là Quan Trung và Tô Trung Thần ở chung một lúc, đã không có cung kính lúc trước, thường thường ở sau lưng nói Tô Trung Thần làm người cổ hủ, khô khan.

Đến tận đây, Đồ Tô lại càng không nghi ngờ hắn.
Quan Trung dần dần đem việc ban đầu của Tô Trung Thần cướp đi không ít, lúc này Tô ngốc tử rốt cục cảm giác được nguy cơ, cũng không giống như trước ‘Không để ý đến chuyện bên ngoài’, còn thường thường chạy đến trước mặt Đồ Tô làm chút chuyện đón ý nói hùa cùng lấy lòng vụng về.

Đồ Tô trên mặt biểu hiện thật sự lạnh nhạt, trong lòng lại rất hưởng thụ.

(QA: -_-!!!)
Cách hai ngày, Đồ Tô lại lặng lẽ mang theo Quan Trung đi Quan Hà thôn.
Ai ngờ lần này vào Quan gia, liền cảm thấy không khí cùng trước kia khác biệt rất lớn.

Trước cửa Quan gia so với ngày thường lại nhiều thêm mấy chiếc xe ngựa xa hoa, trong sân lão phòng có nhiều thêm mấy vú già lạ mắt ra ra vào vào.
Đồ Tô vừa rảo bước tiến lên cửa, chợt nghe thấy có người thanh thúy hô: “Phu nhân, có khách đến đây.” Tiếp theo, là một trận tiếng vang đinh đinh đương đương.

Đồ Tô vừa ngẩng đầu thì thấy hai nha hoàn vây quanh một phụ nhân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi trang điểm xinh đẹp.

Phụ nhân này là Đào thị.

Hai người bất động thanh sắc đánh giá nhau, hai người đều đã nghe được thanh danh của đối phương.
Đào thị dẫn trước cười nói: “Con là Đại cô nương Đồ Tô của Lâm tỷ tỷ đi?” Đồ Tô nghe thấy nàng ta kêu Lâm tỷ tỷ, trong lòng một trận câm lặng.

Chẳng qua trên mặt vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu xem như trả lời.
“Đến đến, mau vào ngồi.

Ta đã sớm nghe nói con là hài tử thông minh có khả năng, tuổi còn nhỏ đã giúp đỡ nương con chống đỡ gia đình, thật đúng là không ngờ.” Đào thị cười khanh khách, trong mắt thật sự là khen ngợi.

Đồ Tô cũng chịu đựng ghê tởm khen nàng một phen, nói tới diễn trò ai không biết? Vậy cùng lên sân khấu diễn.

Đồ Tô vừa đánh giá đối thủ cẩn thận, vừa suy tư biện pháp đối phó người này.

Bỗng dưng, một ý tưởng ở trong đầu nàng lóe lên một chút: người này có lẽ có thể trở thành trợ lực cho Lâm thị hợp cách..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.