Đọc truyện Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm – Chương 20
Sau khi đã tiễn đoàn người của Liễu Hoán Tuyết, bên ngoài điện liền nhận được thông báo của nội quan, báo tỉ mỉ về buổi tiệc tối nay, nhắc nhở Khương Ngưng Túy nên chuẩn bị sớm.
Lúc Thanh Phù truyền đạt nguyên văn lời của nội quan đến Khương Ngưng Túy, chỉ thấy nàng nghiêng người bán tựa vào trên nhuyễn tháp. Nàng nghe vậy nhàn nhạt xoay đầu lại, hỏi:
“Ta nhất định phải đi sao?”
“Nương nương là Thái tử phi của Nhan Quốc, chuyện lớn như Ngô vương hồi kinh, người sao có thể không đi a?”
Khương Ngưng Túy từ trước đến giờ thích thanh tĩnh, huống chi hôm nay nàng đối với mọi chuyện trong Nhan Quốc đều biết rất ít. Nếu thường xuyên xuất hiện ở những nơi hội hợp đông người thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ chân tướng. Nhưng theo lời của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy cũng biết chuyện thoái thác là không thể, vì vậy chỉ có thể thở dài, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm.
Thái tử phi có một mái tóc dài đen nhánh như thác, hiện giờ lại không bị trói buộc mà xõa xuống thẳng đến eo, Thanh Phù chải từng lọn tóc, không khỏi oán thán.
Kết thành cung kế thật có chút đáng tiếc.
—-
Sau khi đã thay Khương Ngưng Túy vãn một kiểu tóc cung kế thật đẹp, Thanh Phù xuyên qua gương đồng tinh tế quan sát, mi mày như họa, phấn son làm nền, rõ ràng là một gương mặt tuyệt sắc, ánh mắt lại lộ ra sơ ly đạm mạc, là một loại diễm lãnh đến mức cùng cực.
Thanh Phù không khỏi sững sốt, nàng đi theo Thái tử phi nhiều năm cũng không biết chủ tử của nàng từ lúc nào thì có được khí thế đạm định trầm tĩnh như vậy, tựa như một đêm lột xác, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng thành thục. Rõ ràng đều là dáng vẻ này nhưng cảm giác mang lại cho nàng đã không còn giống nhau.
Tựa như….biến thành một người khác.
Đè xuống loạn tưởng trong lòng, Thanh Phù lấy phượng y từ trên giá mặc vào cho Khương Ngưng Túy, vô tâm cười nói:
“Nương nương càng lớn tướng mạo cùng tính cách cũng càng giống đại tiểu thư.”
Đại tiểu thư?
Khương Ngưng Túy dò xét hỏi:
“Tỷ tỷ?”
Thanh Phù gật đầu.
“Đúng thế, dáng vẻ hôm nay của nương nương làm cho ta bất giác nhớ đến đại tiểu thư lúc còn tại thế. Thời gian trôi qua cũng thật mau, thoáng một cái, đại tiểu thư cũng đã cách thế ba năm.”
Chết rồi?
Khương Ngưng Túy kinh ngạc. Khó trách nàng chưa bao giờ nghe bất kỳ người nào nói qua Thái tử phi còn có một tỷ tỷ. Thì ra là ba năm trước đã chết. Nhưng Thái tử phi năm nay bất quá chỉ mới mười sáu, tỷ tỷ của nàng nhất định cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, làm sao đang yên lành lại chết chứ?
Khương Ngưng Túy âm thầm suy tư một lúc, lại hỏi:
“Thanh Phù, ta nhớ tỷ tỷ của ta xác thật đã chết. Nhưng tỷ tỷ đã chết thế nào, sao ta một chút cũng không nhớ ra?”
Thanh Phù đang giúp Khương Ngưng Túy cột lại vạt áo, nghe thấy lời Khương Ngưng Túy nàng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi lại:
“Nương nương không nhớ?” Nói xong, Thanh Phù nhìn thấy Khương Ngưng Túy gật đầu, nụ cười trên mặt nàng liền phai nhạt, nhẹ đáp:
“Trận chiến Nhan – Tùy ba năm trước, đại tiểu thư giành được đại công vô cùng lớn. Nếu không phải đại tiểu thư lãnh binh tử thủ một đạo phòng tuyến cuối cùng ở kinh thành, cố gắng chống đỡ đến khi viện quân của Ương Quốc chạy đến thì chỉ bằng binh lực trong hoàng cung lúc ấy, căn bản không thể chống lại sự xâm lược của Tùy Quốc. Sau này, nghe thuộc hạ của đại tiểu thư nói, lúc đại tiểu thư chết trên người có hơn mười mấy đao, ngay cả khôi giáp cũng đã sớm không còn nhìn ra hình dạng, trên người nàng không có một chỗ da thịt lành lặng.”
Dường như nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt Thanh Phù, Khương Ngưng Túy không nói gì. Chuyện xảy ra ở Nhan Quốc ba năm trước, nàng dĩ nhiên không thể nào biết được, chỉ là khi nghe Thanh Phù kể rõ, nàng bất giác cũng cảm thấy trong lòng trầm xuống.
“Tướng quân cả đời trung dũng hộ quốc, vì hoàng thượng giành lấy vạn dặm giang sơn, tất nhiên hy vọng hài tử của mình cũng có thể thừa kế chí nguyện của hắn. Vì vậy, đại tiểu thư theo tướng quân chinh chiến rồi cũng trở thành tính cách riêng. Từ nhỏ nàng ấy đã theo tướng quân chinh chiến sa trường, tung hoành ngang dọc, bảo vệ non sông Nhan Quốc hưng thịnh. Mà đại tướng quân lại hy vọng nương nương có thể giống như phu nhân, trở thành một tiểu thư khuê cát tri thư đạt lý, tính cách ôn nhuyễn lại phải biết đạo nghĩa. Năm đại tiểu thư mười tám tuổi, hoàng thượng đã hạ lệnh truyền triệu tướng quân đang đóng quân ở biên ải hồi binh nhâm mệnh. Đại tiểu thư cùng nương nương cũng theo tướng quân hồi kinh. Từ sau đó, đại tiểu thư phụng mệnh đóng giữ kinh thành. Lúc đại tiểu thư chết, nàng vừa qua hai mươi tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, thế nhưng ông trời đố kị người hồng nhan…” Thanh âm của Thanh Phù mang theo nghẹn ngào run rẩy, làm cho Khương Ngưng Túy cũng càng thêm trầm mặc.
Nàng nói xong, lại khịt khịt cái mũi, tiếp tục:
“Đến tháng ba là đại tiểu thư sẽ xuất giá rồi, trên dưới Tướng quân phủ cũng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, không ngờ chỉ trong một đêm, gấm hồng chữ hỷ nháy mắt liền bị lụa hoa màn trắng thay thế, làm cho lòng người không khỏi thê lương.”
Thanh Phù khóc đến thương tâm, ngay cả người tính tình lãnh đạm như Khương Ngưng Túy cũng không khỏi có chút xúc động. Nàng trầm mặc đưa khăn lụa của mình cho Thanh Phù.
“Không có gì phải khóc.” Nói xong, nàng xoay người lại, ánh mắt chậm rãi rơi vào người trong gương đồng trước mặt, đôi mắt đen như mực dưới ánh nến lộ ra ánh sáng u lãnh.
“Tỷ tỷ nếu ở dưới suối vàng biết được cũng nhất định không hy vọng các ngươi vì nàng mà thương tâm.”
Mặc dù ngữ khí của Khương Ngưng Túy lãnh mạc vô tình nhưng ý bên trong hiển nhiên là đang trấn an Thanh Phù. Mấy ngày nay sống chung với nhau, Thanh Phù sớm đã quen tính lãnh đạm cùng lương bạc của Khương Ngưng Túy, tất nhiên cũng sẽ không để tâm nhiều, mà là nghe theo lời nàng ngừng khóc.
“Nương nương nói đúng.” Thanh Phù vội vàng lau nước mắt lưu trên mặt, đi đến nhìn cửa sổ một chút.
“Nương nương, phượng liễn đang chờ bên ngoài điện, có thể bãi giá rồi.”
—-
Lúc Khương Ngưng Túy đến Hàm Lương điện, tân khách đều đã vào bàn, chỉ một ánh nhìn nàng liền có thể thấy Nhan Y Lam trên chủ điện. Dường như nhận thấy ánh mắt quan sát của nàng, Nhan Y Lam trong lúc bận rộn đã lại nhìn sang, hướng nàng cười đến xinh đẹp. Nét cười của Nhan Y Lam giờ khắc này trong ánh sáng rực rỡ ở đại điện càng thêm chói mắt, Khương Ngưng Túy không khỏi ngẩng ra, bất động thanh sắc chuyển tầm mắt.
Ánh mắt Khương Ngưng Túy rơi vào nam tử bên cạnh Nhan Y Lam. Hắn có một đôi mắt chim ưng như bó đuốc, khí vũ hiên ngang, tướng mạo tuy không tuấn nhã như Nhan Quân Nghiêu cùng Nhan Quân Hạ nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra khí chất trầm ổn lẫm liệt, cỗ trầm tĩnh đại khí kia ngay cả Nhan Quân Nghiêu cũng khó mà bì kịp. Khương Ngưng Túy nghĩ, nếu có thể ngồi ngang hàng với Nhan Y Lam, vậy thì người này nhất định là nhân vật chính của buổi yến tiệc đêm nay — Ngô vương.
Theo sự hướng dẫn của nội quan, Khương Ngưng Túy ngồi vào bên cạnh Nhan Quân Nghiêu, nghiêng đầu lại nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết ngồi ở phía bên kia của Nhan Quân Nghiêu. Nàng cũng không mang theo thị nữ mà chỉ dẫn theo một mình Trì Úy.
Thanh Phù thay Khương Ngưng Túy rót đầy rượu, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Thanh Phù không khỏi nương theo đó nhìn sang, sau đó lại cúi người đến bên tai nàng thấp giọng nói:
“Lúc Trắc phi nương nương mới gả vào cung, Trì hộ vệ là thiếp thân thị tỳ bên cạnh nương nương cùng nhập cung. Về sau Thái tử biết được nàng ấy có chút quyền cước cho nên đặc xá nàng trở thành hộ vệ, theo sát bảo vệ sự an toàn của Trắc phi nương nương.” Nói xong, Thanh Phù chần chừ trong chốc lát mới tiếp tục.
“Trong Đông cung, chỉ có một mình Trắc phi nương nương là có thể được hưởng sự ái hộ của Thái tử như thế.”
Khương Ngưng Túy nghe vậy, sự nghi hoặc trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan. Nàng yên lặng thu hồi tầm mắt, vô cùng buồn chán lại ngồi vào chỗ của mình.
Yến hội luôn là khoảng thời gian dài dòng mà nhàm chán nhất, bất luận là ở hiện đại hay cổ đại, chung quy cũng không tránh được chuyện hàn huyên khách sáo. Vì để giết thời gian, Khương Ngưng Túy quét mắt nhìn sang văn võ bá quan, trong lúc vô tình lại bắt gặp ánh mắt như dao nhọn Ngô vương vẫn luôn rơi vào chỗ nàng. Phát hiện nàng nhìn lại nhưng cũng không chút nào né tránh, hắn nâng ly rượu hướng đến chỗ nàng, sau đó tự mình tôn kính cạn trước.
Khương Ngưng Túy vì ánh mắt sáng quắc của Ngô vương mà cảm thấy rất không được tự nhiên, luôn cảm thấy đôi mắt chim ưng kia vừa nguy hiểm lại vừa thâm thúy, một khi đã khóa chặt con mồi, nếu không xé nát chiếm hữu thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Ngô vương hiếm thấy hồi cung, lần này về kinh dự định sẽ ở lại bao lâu?”
Lời nói của Nhan Y Lam trực tiếp cắt đứt ánh mắt quan sát của Ngô vương. Hắn bất động thanh sắc xoay đầu lại, đáp:
“Vốn định ở lại thêm một khoản thời gian, đáng tiếc Đông Sở gần đây biến động không ngừng, cho nên đại khái khoản mười ngày liền phải lên đường trở về.”
“Vậy sao?” Nhan Y Lam khẽ híp phượng mâu, ngữ khí không rõ là than thở hay tiếc nuối, cuối cùng nàng nâng ly cười nói:
“Nào, ly này bản cung kính ngươi.”
Buổi yến tiệc này, nhân vật chính cũng không phải Khương Ngưng Túy, nàng bất quá chỉ là một cái nền trong đông đảo quý tộc hoàng cung này thôi. Đang lúc nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, đột nhiên Nhan Y Lam thừa lúc rãnh rỗi nghiêng đầu đến gần, cười nói:
“Rất không thú vị sao?”
Khương Ngưng Túy đang sắp ngồi không nổi nữa, nghe được câu hỏi của Nhan Y Lam cũng lười giả vờ, lơ đãng đáp:
“Vô cùng không thú vị.”
Từ sau khi Khương Ngưng Túy tỉnh lại, Nhan Y Lam đã sớm quen với dáng vẻ vô tâm sơ ly này của nàng. Nhìn lâu, thậm chí còn cảm thấy có chút bất đồng với những người khác, lại cảm thấy có chút thích, vì vậy nàng kéo khóe môi cười đến vui vẻ, nghiêng người đến gần Khương Ngưng Túy thấp giọng nói:
“Vậy bản cung cho phép ngươi ra ngoài hóng mát một chút.”
Được Nhan Y Lam cho phép, Khương Ngưng Túy không chút nghĩ ngợi liền đứng lên, xoay người định rời khỏi, không ngờ khi đi ngang qua chỗ của Ngô vương, đột nhiên nhìn thấy Ngô vương đứng lên nghênh đón thân ảnh của nàng, có vẻ như muốn ngăn cản.
“Yến hội náo nhiệt như vậy, Thái tử phi đây là muốn một mình đi đâu?”
Khương Ngưng Túy chưa từng dự đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nàng ngây người, dưới ánh mắt chứa đầy nghiền ngẫm muốn làm khó dễ của Ngô vương, nàng bình bình trả lời:
“Nhà xí.” Nói xong, tựa hồ cảm thấy không kiên nhẫn với thái độ của Ngô vương, nàng không khỏi cười bổ sung một câu.
“Ngô vương muốn đi cùng sao?”
Khương Ngưng Túy dẫu sao cũng là người hiện đại, lại là lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ nàng đã nhận được cách giáo dục cởi mở, cho nên không thể so với những nữ tử cổ đại hướng nội câu thúc. Vì vậy những lời này nàng cũng không nghĩ sẽ có bao nhiêu khác người, nhưng vào tai Ngô vương lại không phải như vậy.
Câu trả lời có xu hướng đương nhiên như thế làm cho Ngô vương ngây người. Chỉ mới một năm không gặp, không ngờ vị Thái tử phi nhút nhát rụt rè trong trí nhớ kia hiện giờ lại trở nên trấn định như vậy, thậm chí có chút…to gan hào phóng. Không giống tiểu thư khuê các, trái lại có chút tựa như nữ tử đại mạc.
“Không cần.” Ngô vương cười lạnh một tiếng, trong mắt vẫn khó nén một tia kinh ngạc cùng lúng túng.
“Vậy bản vương liền không quấy rầy.”
Ngô vương dù sao cũng là nhân vật chính trong yến hội lần này, nhất cử nhất động của hắn tất nhiên đều bị mọi người nhìn chăm chú. Vốn dĩ hắn cũng muốn giống như bình thường đùa bỡn Khương Ngưng Túy một phen, lấy lý do này để giễu cợt Nhan Quân Nghiêu, không ngờ lại tự mình làm bẽ mặt. Bên cạnh đã có người bắt đầu xì xào bàn tán, đưa mắt nhìn theo thân ảnh rời đi của Khương Ngưng Túy. Ngô vương ngồi lại vào chỗ, chẳng biết tại sao lần này trở về gặp lại Khương Ngưng Túy, hắn luôn cảm thấy nàng tựa như lột xác vậy, ngay cả lúc cười cũng lộ ra một cỗ lãnh ý vô hình làm cho người khác cảm thấy vừa kính sợ lại không dám đến gần.
“Phốc xuy.”
Đang suy nghĩ, Ngô vương đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nhẹ giọng cười lên, đôi mắt chim ưng âm tình bất định dựa theo âm thanh nhìn sang, phát hiện Nhan Y Lam đang cười rất vui vẻ lộ ra chút hài hước, không vì ánh mắt âm lãnh của hắn mà lùi bước, trái lại cười đến yêu dã.
“Ngô vương sau này có lẽ nên cách xa Khương Túy một chút sẽ tốt hơn.” Nhan Y Lam nói xong, lại hướng Ngô vương chớp chớp mắt, phượng mâu tản ra chút chế giễu, rất tự nhiên phóng xuất.
“Nữ nhi đã lớn, tính tình tất nhiên cũng thay đổi theo. Ngưng Túy nhà ta….hiện tại sẽ cắn người.”