Đọc truyện Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm – Chương 13
Chiêu Linh điện.
Khói trắng nhạt lượn lờ từ hương lô hình thụy thú màu tím vàng, mùi trầm hương tràn vào mũi.
Thanh Phù sắc mặt lo âu thay Nhan Quân Hạ dâng trà, sau đó cúi đầu lui về phía sau Khương Ngưng Túy, trong lòng từng đợt căng thẳng.
Nhan Quân Hạ tựa hồ cũng không phát giác được bầu không khí khác thường, hắn một mạch uống trà, dùng khóe mắt bất động thanh sắc quan sát Khương Ngưng Túy.
Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Nhan Quân Hạ vẫn nhàn rỗi thưởng thức trà, không chút nào che giấu ánh mắt quan sát hắn, thanh âm bình bình nói:
“Lục Hoàng tử có lời, không ngại cứ nói thẳng.”
Đối mặt với thái độ đầy địch ý rất rõ ràng của Nhan Quân Hạ, Khương Ngưng Túy tất nhiên không cảm thấy có cái gì cần thiết để hàn huyên, so với chuyện phải lòng vòng khách khí thì đi thẳng vào chủ đề có lẽ càng thích hợp với cả hai hơn.
“Xem ra Hoàng tẩu thật sự một chút cũng không nhớ.” Nhan Quân Hạ khẽ miết nắp ly, ngữ khí không nhanh không chậm.
“Nếu Hoàng tẩu nhớ được Trưởng công chúa đã từng làm chuyện gì với người cùng Thái tử, ta nghĩ, đại khái hôm nay Hoàng tẩu cũng sẽ không đường hoàng đi đến chỗ Trưởng công chúa như vậy đâu.”
Bàn tay ôm lấy ấm lô khẽ siết chặt, cho dù nàng biết những lời của Nhan Quân Hạ có lẽ sẽ mang mình đẩy đến phương hướng khó mà đoán trước được, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn không có cách nào không tò mò với những chuyện của Thái tử phi lúc còn sống, bởi vì trên người Thái tử phi xác thực tồn tại quá nhiều nghi điểm.
Nhưng có vài chuyện, Khương Ngưng Túy biết rất rõ ràng, nếu nói Thái tử phi khi còn sống đã cất giấu bí mật gì, vậy thì điều bí mật này ít nhiều cũng có liên quan đến Trưởng công chúa.
Nhìn biểu tình không nói một lời của Khương Ngưng Túy, Nhan Quân Hạ mơ hồ cười một tiếng.
“Trận chiến Nhan- Tùy ba năm trước, Tùy Quốc đã trắng trợn sang xâm chiếm, trực tiếp áp sát kinh thành. Đúng lúc này, bệnh của phụ hoàng lại tái phát. Trước khi lâm chung, phụ hoàng lo lắng Thái tử khi đó tuổi còn nhỏ, không cách nào một mình xử lý quốc sự nên đã đặc mệnh Trưởng công chúa nhiếp chính, trợ giúp Thái tử cùng nhau xử lý triều chính, chống giặc ngoại xâm. Đáng tiếc giữa bốn nước Ương, Tùy, Tĩnh, Nhan thì chỉ có Ương Quốc là thế lực cường đại nhất, mà Nhan Quốc lại là suy nhược nhất, lại vào lúc phụ hoàng băng hà, lòng quân tan rả, trong triều đình chia bè kết phái. Đối mặt với sự xâm chiếm của Tùy Quốc, Nhan Quốc đã vô lực phản kháng. Phụ hoàng khi còn tại thế đã sớm thay Trưởng công chúa cùng tân quốc vương kế vị của Ương Quốc là Ương Huyền Lẫm lập hôn ước. Lúc đó, Ương Quốc đã tỏ ý chỉ cần Trưởng công chúa thực hiện hôn ước, Ương Quốc lập tức xuất binh tiếp viện. Người người trong Nhan Quốc đều đem hy vọng gửi gắm trên người Trưởng công chúa. Thế nhưng, Trưởng công chúa đã làm gì chứ?” Tựa hồ nói mệt mỏi, Nhan Quân Hạ nhấp một ngụm trà nóng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không nói lời nào của Khương Ngưng Túy, tiếp tục.
“Trưởng công chúa cũng không chịu thực hiện hôn ước mà là mang Thái tử ra làm con tin đưa về Ương Quốc, lấy đó làm điều kiện để Ương Quốc xuất binh tiếp viện. Thái tử đi một lần chính là ba năm, mà trong ba năm này, Trưởng công chúa toàn quyền chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong Nhan Quốc. Đến khi Thái tử lần nữa trở về, hắn đã trở thành một vật bày trí, tất cả thực quyền đều rơi vào tay Trưởng công chúa, cái ngôi vị Thái tử này của hắn chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn trong tay Trưởng công chúa.”
Quan hệ giữa Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu vô cùng kỳ lạ vi diệu, Khương Ngưng Túy không phải không phát hiện, nhưng nàng cũng chỉ đơn giản cho rằng là vì thân phận cùng lợi ích của bọn họ có chút mâu thuẫn, cũng chưa từng nghĩ đến có nguyên nhân như vậy.
Từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế đã định trước đều là phải tranh đoạt, con đường nào đi đến đế vị mà không dính máu, không giẫm đạp lên xương cốt người khác, cũng chỉ có một người có thể đoạt được, cho nên tất nhiên không thể dung nạp quá nhiều tình thân tay chân. Đạo lý này Khương Ngưng Túy hiểu, nhưng mặc dù hiểu, nàng vẫn không cách nào dùng phương diện của một người hiện đại để lý giải cùng đồng tình.
“Cho nên Hoàng tẩu cần phải biết, trong mắt Trưởng công chúa, chỉ cần nàng ta vui vẻ thì tất cả mọi người đều có thể trở thành món đồ chơi trong tay nàng ta.” Thanh âm của Nhan Quân Hạ nói đến chỗ này thì hơi ngừng một chút, ánh mắt tràn đầy ý tứ đột nhiên rơi vào trên người Khương Ngưng Túy.
“Bao gồm cả người.”
Nhan Quân Hạ muốn nói cái gì, lúc trước Khương Ngưng Túy còn chưa rõ ràng lắm nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu rõ. Bất luận lời của hắn có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, nhưng chung quy cũng là muốn nói rõ với Khương Ngưng Túy – Nhan Y Lam không phải người hiền lành, mà bản thân nhất định phải cùng Thái tử đứng chung một bên, đối lập với người kia.
“Đa tạ Lục Hoàng tử đã thông báo.”
Bất luận Nhan Quân Hạ nói cái gì, Khương Ngưng Túy thủy chung đều lộ ra biểu tình không mặn không nhạt, không nhìn ra tức giận, cũng không nhìn ra kinh hoảng, tựa hồ tất cả mọi thứ đặt ở trước mặt đều không khơi nổi một chút rung động trong nàng.
“Hoàng tẩu khách khí.” Cho dù có là người mặt dày hơn nữa, đối với một Khương Ngưng Túy không quan tâm bất cứ thứ gì như vậy thì cũng khó mà tiếp tục ngồi lỳ lại. Nhan Quân Hạ đứng lên, hắn một bên vỗ nhẹ vạt áo, một bên tà khí câu khóe miệng, cười nói:
“Đúng rồi, có một việc từ rất sớm trước kia đã muốn nói cho Hoàng tẩu.”
Nhìn thấy Nhan Quân Hạ đứng dậy muốn đi, Khương Ngưng Túy cũng đứng lên theo, chuẩn bị tiễn hắn, đột nhiên lại nghe hắn nói như vậy, Khương Ngưng Túy theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
“Thời điểm Hoàng tẩu rơi xuống hồ, Trưởng công chúa là người đầu tiên tìm được Hoàng tẩu. Nghe ý của Trưởng công chúa, là Hoàng tẩu vô tình rơi xuống hồ trong Khúc Hà viên, lúc được cứu lên Hoàng tẩu đã hôn mê bất tỉnh.” Nói xong, Nhan Quân Hạ thấp giọng cười, ngữ khí cũng tràn ngập mỉa mai.
“Trong Khúc Hà viên bốn phía đền có lan can bằng đá nghiêm mật bảo vệ, Hoàng tẩu phải sơ ý đến mức nào mới có thể không cẩn thận rơi xuống hồ chứ?”
Bàn tay ôm ấm lô một mảnh ẩm ướt, Khương Ngưng Túy yên lặng không nói, đưa mắt nhìn thân ảnh Nhan Quân Hạ đi khỏi đại điện, cho đến tận khi tiếng bước chân của hắn xa dần, Khương Ngưng Túy mới xoay đầu nhìn Thanh Phù từ nãy đến giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng nàng mơ hồ đã có câu trả lời.
“Thanh Phù, ta hỏi ngươi, cái ngày mà ta rơi xuống hồ, ngươi có ở bên cạnh ta hay không?”
Thanh Phù cắn môi, trầm mặc hồi lâu mới đáp.
“Nương nương hôm đó đến Khúc Hà viên, chỉ nói muốn một mình yên lặng một chút, vì vậy đã cho lui toàn bộ hạ nhân bên người, không cho phép bất cứ người nào đi theo.
“Hôm đó bên trong Khúc Hà viên, trừ ta ra còn có ai từng xuất hiện không?”
“Không có.” Thanh Phù cố gắng hồi tưởng, sau đó lắc đầu.
“Ngày đó cũng giống như hôm nay, trời đổ tuyết rất to. Thời tiết như vậy, nếu không phải có chuyện quan trọng, các chủ tử đại khái cũng sẽ không ra khỏi tẩm cung.”
Thần sắc trên mặt Khương Ngưng Túy càng trầm.
“Là người của Trưởng công chúa tìm được ta?”
“Vâng.” Thanh Phù gật đầu, đáp.
“Nô tỳ thấy nương nương hồi lâu vẫn chưa trở về, trong lòng lo lắng nên đã bẩm báo chuyện này với Trưởng công chúa.”
“Được rồi.” Khương Ngưng Túy lặng lẽ nhắm hai mắt, câu trả lời trong lòng ngày càng rõ ràng, chân mày nàng nhíu càng chặt.
“Truyền lệnh của ta, bãi giá Khúc Hà viên.”
Thanh Phù dường như sâu sắc cảm nhận được sự không ổn, nhưng nhìn Khương Ngưng Túy trầm mặc, thần tình băng lãnh, rốt cuộc nàng cũng không nói thêm gì nữa, theo lời lui ra.
—-
Khúc Hà viên bốn bề đều được nước bao quanh, dương liễu tựa bên bờ, chỉ là chưa đến mùa hoa sen nở, trên mặt hồ tỏa ra hàn khí bức người, một cổ lãnh thanh.
Chậm rãi đi vào bên trong, tầm mắt của Khương Ngưng Túy quét qua bốn phía, phát giác quả thật giống như lời của Nhan Quân Hạ. Xung quanh đây đều có lan can bằng đá bao quanh, đừng nói là một người lớn như nàng, ngay cả một đứa trẻ chỉ sợ cũng khó mà trượt chân ngã xuống nước.
Sự thật này không khác nào một quyền đánh vào lòng Khương Ngưng Túy, nàng chưa bao giờ hoài nghi chuyện Thái tử phi ngã hồ còn có nguyên nhân khác. Nhưng hôm nay xem ra, Thái tử phi căn bản không phải là không cẩn thận, trái lại giống như nàng cố ý mà thôi.
Suy đoán này làm cho lòng Khương Ngưng Túy căng thẳng, gương mặt nàng tái nhợt không có chút huyết sắc.
Nếu tất cả những điều mà Lục Hoàng tử nói đều là sự thật, vậy thì Nhan Y Lam ngay cả Thái tử đều chưa từng đặt vào mắt, làm sao có thể thiện tâm đối đãi với mình? Nhớ tới những lời Nhan Y Lam đã từng nói với nàng, Khương Ngưng Túy đột nhiên cảm thấy, có lẽ còn không bằng một lần đâm đầu lao xuống hồ mà thoải mái, nói không chừng chết rồi còn có thể quay trở về thế giới của mình. Bất luận thế nào, chung quy vẫn tốt hơn chuyện lưu lại nơi đây để mặc cho người đùa bỡn.
Trong lòng Khương Ngưng Túy hiện giờ rất hỗn loạn, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân đang hướng đến gần mình.
Nàng thuận theo âm thanh nghiêng đầu nhìn sang, giữa một mảnh gió tuyết mênh mông nàng nhìn thấy thân ảnh người nọ đang chậm rãi đi đến, bên tai đã nghe được Thanh Phù hành lễ.
“Trưởng công chúa.”
Khoảng cách giữa cả hai bất quá chỉ một thước. Nhận thấy Nhan Y Lam có ý định tiến đến gần, Khương Ngưng Túy theo bản năng lui về sau một bước. Dưới đại tuyết trắng ngần, chán ghét cùng cảnh giác trong ánh mắt nàng lại sâu đến như vậy, sâu đến so với cơn đại tuyết này còn buốt lạnh người hơn.
Tựa như không cảm giác được sự cảnh giác trong mắt Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam chẳng qua là xoay đầu nói với những thị tỳ bên người.
“Tất cả các ngươi lui ra đi.”
Bích Diên cùng Thanh Phù thấp giọng đáp: “Vâng.”
Sau khi cho lui hết tất cả hạ nhân, lúc này Nhan Y Lam mới quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy, phượng mâu hẹp dài nhíu lại, cười hài hước.
“Ngươi sợ bản cung?” Dường như bản thân nàng cũng cảm thấy buồn cười với những lời mình vừa nói ra, nàng lại nhẹ giọng xuy một tiếng chế giễu.
“Ngày thường ngươi đối với bản cung đều là diện vô biểu tình, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, không nghĩ đến hôm nay lại cũng biết sợ?”
“Cái Trưởng công chúa muốn, không phải chính là ta như vậy sao?”
Nhan Y Lam ngẩn ra, biết Khương Ngưng Túy nói chính là Thái tử phi vâng vâng dạ dạ trước kia. Nàng cười một tiếng, trong mi mắt mang theo vài phần thất ý, nhưng rất nhanh đã bị giấu vào nụ cười.
“Xem ra, Lục Hoàng tử đã nói với ngươi không ít.”
Khương Ngưng Túy không đáp, chẳng qua chỉ trầm mặc.
Nghĩ đến thế lực của Nhan Y Lam đã trải rộng đến mức có cả cơ sở ngầm, thậm chí Khương Ngưng Túy cơ hồ bắt đầu tin tưởng, toàn bộ hoàng cung này có lẽ không có chuyện gì mà nàng ta không biết. Chuyện nàng cùng Lục Hoàng tử gặp mặt bất quá chỉ trong thời gian một chung trà, nhưng những thứ này đều được truyền đến Phượng Nghi cung.
“Trưởng công chúa lo lắng nhiều rồi.” Theo bản năng, Khương Ngưng Túy bắt đầu sinh ra rất nhiều kiêng kị cùng cẩn thận với Nhan Y Lam.
“Tuyết rơi ngày càng lớn, Trưởng công chúa cũng nên sớm trở về cung đi.” Khương Ngưng Túy hành lễ một cái, thanh âm lãnh đạm xen lẫn cùng băng thiên tuyết địa, ngay cả một chút tình cảm cũng lười biểu lộ.
“Ta cáo từ trước.”
Khương Ngưng Túy nói xong, theo một đường đến đây quay trở về, thân người lướt ngang qua vai Nhan Y Lam, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay kéo trở lại, mu bàn tay trong lúc lơ đễnh chạm đến đầu ngón tay nàng, là một mãnh băng lãnh thấu xương, lạnh đến làm cho Khương Ngưng Túy bản năng rút lại một chút, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kềm chế của Nhan Y Lam.
“Ngươi đang tránh bản cung?”
Ngữ khí lúc Nhan Y Lam nói chuyện từ trước đến giờ đều mang theo lười biếng, còn có một loại ung dung, nhưng Khương Ngưng Túy lại nghe được chút lãnh ý bên trong, lộ ra uất nộ nguy hiểm làm cho nàng không cách nào trốn tránh.
Dáng vẻ của Nhan Y Lam giống như đã đứng ở bên ngoài một lúc lâu. Khương Ngưng Túy lúc này mới chợt nhớ đến, khi nàng nhìn thấy Nhan Y Lam bởi vì quá mức luống cuống nên đã không chú ý, nàng ta cũng không phải từ bên ngoài Khúc Hà viên đi vào, mà tựa hồ đã ở nơi đây chờ một đoạn thời gian.
Nhưng mà nàng ta đang đợi ai?
Trời hiện giờ lạnh đến muốn đông người, ngoại trừ nàng, còn có ai sẽ đến đây?
Câu trả lời dường như đã không cần đi xác nhận, Khương Ngưng Túy nâng mi nhìn Nhan Y Lam, tâm tư bất định, chỉ có thể dùng sức tránh khỏi bàn tay kia, lùi về sau mấy bước.
“Ngưng Túy không dám.”
Nhìn thân ảnh rời đi không một chút lưu luyến của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cũng không tiến lên ngăn trở mà chỉ thản nhiên đứng tại chỗ. Gió rét băng lãnh thổi qua những sợi tóc trước trán của nàng, tịch đạm trong mắt không chút nào che giấu, thấm đẫm, cuối cùng lại không có một tia tình tự nào phát ra.
—-
Trở về Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy ngồi trước cửa sổ không nói một lời. Biết càng nhiều lại càng bắt đầu lo lắng nhiều. Vốn dĩ nàng chỉ muốn tại hoàng cung này trí thân sự ngoại trôi qua từng ngày, nhưng hôm nay nghĩ đến, chuyện này đã trở thành hy vọng xa vời.
Thanh Phù bước vào điện, thay Khương Ngưng Túy mang đến ấm lô. Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của nàng, Thanh Phù cắn môi, nàng có chút không đành lòng, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Nương nương, nô tỳ có mấy câu, không biết có nên nói hay không.”
Thanh Phù luôn là người cẩn thận thể thiếp, chăm sóc Khương Ngưng Túy cũng không chút nào sai sót, trung tâm của nàng, Khương Ngưng Túy chưa bao giờ hoài nghi. Hôm nay nghe nàng nói như vậy, biết nàng nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với mình, vì vậy liền đáp:
“Câu gì?”
“Nô tỳ nhớ, buổi sáng hôm đó trước khi nương nương xảy ra chuyện, nô tỳ vẫn như thường ngày đi vào thay nương nương sơ tẩy, nhưng lại ở trong tẩm cung của nương nương nhìn thấy….nhìn thấy Trưởng công chúa.” Thanh Phù nói xong, thấy Khương Ngưng Túy sau khi nghe thấy những lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng nàng loạn thành một đoàn, thanh âm run run nói:
“Nhìn sắc mặt Trưởng công chúa không quá tốt, thân thể tựa hồ có chút yếu ớt, thấy nô tỳ bước vào cũng không nói gì liền rời khỏi Chiêu Linh điện. Mà nương nương người vẫn ở trên giường khóc nức nở, nhìn thấy nô tỳ, người chỉ cùng nô tỳ nói một câu….”
Cho đến hôm nay, vẻ mặt khóc đến bi thiết hối hận Thái tử phi, Thanh Phù vẫn nhớ hết sức rõ ràng. Mỗi lần Thanh Phù nghĩ đến, trong lòng ngoại trừ đau còn có hối hận, nếu như lúc đó sớm biết, có lẽ Thái tử phi cũng sẽ không làm chuyện dại dột như vậy.
Đôi mắt Thanh Phù cũng không khỏi đỏ lên.
“Nương nương chỉ nghẹn ngào nói, người làm sai, người lại hại Trưởng công chúa thương tâm.”