Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi – Chương 52: Trừng Phạt
Nghe được Mã thị nói, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, ngược lại nhìn về phía Liễu Giang.
“Đại bá phụ, chất nhi có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo đại bá phụ!”
“Chuyện gì?” Liễu Giang cắn răng nhìn Liễu Thiên Kỳ, hai chữ này cơ hồ là từ kẽ răng nghiến ra.
“Lúc trước, thủ hạ đại bá tìm được thi thể này, đại bá dùng cái gì nhận định đây là thi thể Lục ca Liễu Thiên Lộ?”
“Cái này còn phải hỏi, hắn mặc quần áo Thiên Lộ kia kìa.” Liễu Giang trừng mắt, trả lời theo lý thường.
“Ngoại trừ quần áo ra, không có nhẫn không gian, cũng không lấy máu nhận thân, đại bá cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà nhận một khối thi thể xa lạ nhận thành chất nhi mình.
Vậy có thể quá qua loa rồi không? Tựa hồ không quá phù hợp phong cách xử sự của đại bá rồi?” Liễu Giang làm việc từ trước đến nay cẩn thận, sao lại phạm sai lầm như vậy?
“Nhẫn không gian, ngươi đang ăn nói khùng điên gì vậy? Thi thể này là tìm được ở Yêu Thú Sơn, lúc tìm được thịt đều bị yêu thú ăn sạch, dù là có nhẫn không gian thì cũng sớm bị tu sĩ khác cầm đi rồi! Sao có thể lưu lại?” Lời này, Liễu Giang nói theo lý thường.
“Ha ha ha, đại bá nói rất đúng.
Nhẫn không gian đáng giá như vậy sao có thể bị lưu lại chứ? Như vậy, đồng dạng đạo lý, khối ngọc bội phong ấn một đạo công kích Kim Đan đại viên mãn thì không đáng giá tiền sao? Sao người khác chỉ biết lấy đi nhẫn không gian, mà không lấy khối ngọc bội kia đi chứ? Chẳng lẽ người kia là kẻ ngốc, không biết một đạo công kích của đại năng Kim Đan lấy ra ngoài bán, có thể bán được rất nhiều linh thạch sao?”
“Cái này……” Nghe được lời này, Liễu Giang bị chặn miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
“Trên ngọc bội có chữ viết.
Có thể là đối phương sợ hãi phiền toái, nên mới không dám đem đi.” Liễu San mở miệng, vội vàng vì phụ thân biện bạch.
“Đúng vậy, Liễu gia chúng ta ở Phúc Thành cũng là nhà có uy tín danh dự, bên trên có khắc tên của ngươi, ai dám động chứ.” Mã thị gật đầu, vội vàng phụ họa cách nói của nữ nhi.
“Hóa ra là vậy.
Chỉ bởi vì một khối ngọc bội có khắc tên ta, chỉ bởi vì một bộ hài cốt xa lạ, Liễu Thiên Kỳ ta liền trở thành hung thủ giết người, sống sờ sờ bị nhị bá mình đánh gãy hai khối xương sống lưng, bị đại bá mình chỉ vào mũi nói là hung thủ giết người.
Hầy, xem ra ta đúng là thật đủ xui xẻo!” Nói xong lời cuối cùng, Liễu Thiên Kỳ thở dài liên tục.
Bộ dáng tự giễu kia làm mọi người ở đây đều không còn lời nào để nói.
“Này……”
Lời Liễu Thiên Kỳ vừa nói ra, trong đại sảnh lần thứ hai trầm mặc một mảnh.
“Lão Đại, lão Nhị, chuyện này các ngươi có phải nên cho lão Tam và Thiên Kỳ một công đạo hay không?” Liễu Hán Thanh trầm giọng nói.
“Là phu quân ta không đúng, không nên chưa điều tra rõ chân tướng sự tình, đả thương Thiên Kỳ.
Con dâu nguyện ý vì phu quân lĩnh gia pháp!” Nói rồi, Tô Hồng quỳ gối trước mặt Liễu Hán Thanh.
“Không, một người làm việc một người chịu.
Ta nguyện ý bị phạt, phụ thân, đừng đánh Hồng Nhi!” Liễu Hải vội vàng quỳ xuống.
“Không, thương thế trên người phu quân vừa mới khỏi hẳn, thỉnh phụ thân săn sóc, đánh con dâu đi!”
“Được, lão Đại trị hạ không nghiêm, tính sai cốt nhục Liễu gia, vu hại Thiên Kỳ, đánh hai mươi hồn tiên.
Lão Nhị, tự mình ra tay với chất nhi, tính chất ác liệt, đánh ba mươi hồn tiên.
Niệm tình có thương tích trong người, phu thê hai người các ngươi lãnh mỗi người mười lăm hồn tiên.”
“Tạ phụ thân!” Tô Hồng cúi đầu, vội vàng nói tạ.
“Phu nhân!” Nhìn thê tử quỳ gối bên cạnh, Liễu Hải nhẹ gọi ra tiếng.
“Phu quân không cần nhiều lời!” Tô Hồng nhìn nhìn đối phương, thái độ kiên quyết.
“Gia gia, cháu gái nguyện ý chịu thay cha.” Nói rồi, Liễu San quỳ gối trước mặt Liễu Hán Thanh.
“Gia gia, cháu gái cũng nguyện ý chịu thay cha mẹ.” Liễu Ti và Liễu Vũ cũng quỳ gối trước mặt Liễu Hán Thanh.
“Không thể.
Một người làm việc một người chịu.
Nếu không phải lão Nhị có thương tích trong người, ta cũng sẽ không để con dâu thay hắn bị đánh.” Liễu Hán Thanh xua tay, trực tiếp cự tuyệt.
“Gia gia……”
“Không cần nhiều lời, thỉnh gia pháp, hành hình!”
“Dạ!” Theo tiếng, người hầu lập tức lấy hồn tiên ra, bắt đầu quất đánh ba người quỳ trên mặt đất.
“A……”
“A……!”
Lập tức, tiếng rên rỉ thống khổ của ba người quanh quẩn trong đại sảnh…