Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi – Chương 125
Nhìn thấy Tử Viêm đỉnh của mình cứ như vậy biến mất trong hư không, Kiều Thụy đại kinh thất sắc.
“Kim Diễm, ngươi đưa Tử Viêm đỉnh của ta đi đâu?”
“Yên tâm, không mất được.
Trong không gian tùy thân của ta nè!” Nói đến cái này, Kim Diễm đắc ý mà cong khóe miệng lên.
“Không gian tùy thân? Đó là thứ gì? Là không gian bảo bối sao?” Bọn họ thu đồ vật thường đều là thu vào nhẫn không gian, vòng không gian, hoặc là đai lưng không gian.
Vậy Kim Diễm nói không gian tùy thân này lại là cái gì? Cũng là một pháp khí trữ vật ư?
“Thứ như không gian tùy thân này chỉ có linh thú mới có được, không gian của ta đại khái trên dưới 50 mét vuông, muốn để cái gì cũng được.
Nhà của ta đều ở trong không gian.” Nhìn Kiều Thụy, Kim Diễm nghiêm túc mà đáp.
“Ồ? Thì ra là thế!” Kiều Thụy liên tục gật đầu, vẻ mặt hung ác mà bắt Kim Diễm đến trước mặt mình.
“Ê, tiểu tử thúi, ngươi làm gì đó?” Lại bị bắt lấy cái đuôi chổng ngược vó, Kim Diễm bất mãn mà tê rống ra tiếng.
“Giao linh thạch của ngươi ra đây, tiền mua vé tàu của ta và Thiên Kỳ chỉ còn thiếu năm vạn.”
Nhìn chủ nhân nói rõ muốn đánh cướp mình, Kim Diễm nhịn không được trợn trắng mắt.
“Thiếu năm vạn, ngươi lừa ai đó? Trước đó các ngươi giết hai tu sĩ trên núi hoang còn gì? Trên người hai tên gia hỏa kia có mười vạn linh thạch, các ngươi bán gia sản bọn họ một cái, thế nào chẳng tăng lên mười lăm vạn linh thạch chứ.
Tính vậy thì các ngươi có ngay 70 vạn linh thạch rồi.
Còn nhiều thêm mười vạn linh thạch nữa, sao lại không đủ linh thạch?”
“Linh thạch ta có đủ hay không liên quan gì ngươi, giao linh thạch ra đây, nếu không ta đập ngươi một trận tơi bơi bây giờ!” Nói đến đây, Kiều Thụy giơ giơ nắm tay lên.
Nghe vậy, Kim Diễm cạn lời một trận.
“Ha ha ha, được rồi Tiểu Thụy, buông Kim Diễm ra đi!” Nhìn ái nhân hóa thân thành trùm thổ phỉ muốn đánh cướp thú sủng của mình, Liễu Thiên Kỳ phì cười không ngừng.
“Thiên Kỳ, không gian của gia hỏa này lớn như vậy, nhất định có rất nhiều linh thạch!” Nói vậy, Kiều Thụy không thuận theo không buông tha, không chịu buông tay.
“Kim Diễm là linh thú, hơn nữa là linh thú cấp tám.
Dù trong không gian nó có bảo bối gì, lấy thực lực của chúng ta bây giờ là cấp bốn, cũng không dùng được.”
“Chuyện này……” Nghe Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt, cảm thấy lời này cũng có đạo lý.
“Hầy, nghe được không, đồ của ta các ngươi dùng không đến.
Chờ lúc các ngươi có thể sử dụng, ta sẽ lấy ra cho các ngươi thôi.
Ngươi mau thả ta ra đi!” Bất đắc dĩ mà nhìn chủ nhân của mình, Kim Diễm buồn bực mà nói.
“Vậy, ngươi cho ta một chút linh thạch trước đi!” Nhìn chằm chằm Kim Diễm, Kiều Thụy vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Tiểu tử thúi, ngươi có phải ngốc không vậy? Tiên sơn linh thú chúng ta căn bản là không có thứ như linh thạch này, chúng ta đều dùng tiên tinh.” Nhìn thiếu chủ nhân trung nhị* ngốc nghếch này của mình, Kim Diễm bất đắc dĩ mà lại lần nữa trợn mắt.
(*bệnh tuổi dậy thì, còn gọi là trẻ trâu.
Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).
“Tiên tinh? Đó là cái gì?”
“Tiên tinh là thứ giống như linh thạch, cũng là dùng để hấp thu linh khí, nhưng tiên tinh so với linh thạch thì linh khí nồng đậm hơn cực nhiều.
Một khối tiên tinh ẩn chứa linh khí tương đương với một trăm khối linh thạch cao cấp.
Ngươi hiểu chưa?”
Nghe thấy cái này, Kiều Thụy vui mừng mà chớp chớp mắt.
“Lấy một khối tiên tinh ra cho ta nhìn một cái đi!”
“Chỉ bằng ngươi, mới cấp bốn còn muốn dùng tiên tinh, ngươi nằm mơ hả? Tiên tinh chỉ có tu sĩ cấp tám và trên cấp tám mới có thể sử dụng.” Nói đến cái này, vẻ mặt Kim Diễm khinh thường.
“Là vậy sao…” Nghe được lời này, vẻ mặt Kiều Thụy mất mát.
“Nơi này là hai mươi lá Bạo Tạc phù, ngươi cầm đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa qua hai mươi lá Bạo Tạc phù cho Kim Diễm.
“Hì hì, vẫn là tiểu tử ngươi rộng thoáng!” Kim Diễm lấy lòng mà nói, tiếp nhận linh phù, cũng thu vào trong không gian tùy thân của mình.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân lại lấy ra hai mươi lá linh phù, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng.
Trước đó Thiên Kỳ vì đối phó Lan Hương đã dùng hết mười lá linh phù, lúc này lại lấy ra hai mươi lá, vậy không phải chỉ còn dư lại hai mươi lá linh phù cấp bốn thôi ư?
“Không sao, chờ chúng ta tìm đủ linh thảo, sau này chúng ta còn có thể lại vẽ tiếp linh phù cấp bốn mà.” Khi đã có dịch phù văn cấp bốn, linh phù cấp bốn tất nhiên là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Cũng….
cũng phải.
Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì? Có cần giúp đỡ Kim Diễm cùng nhau phá vỡ trận pháp kia không?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên không được, ma khí không có tác dụng với Kim Diễm, nhưng chúng ta thì không được.
Nếu chúng ta hút vào ma khí, nhẹ thì nhập ma, nặng thì sẽ trực tiếp điên cuồng mà chết.
Cho nên, cơ duyên này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Kim Diễm giành lấy!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Kim Diễm.
“Đúng vậy, các ngươi đi trước đi! Nơi này giao cho ta là được, chờ ta bắt được ma vật kia rồi, ta liền đi tìm các ngươi!”
“Ừm, vậy cũng tốt.” Kiều Thụy gật đầu, đem tiểu hồ ly trong tay đặt xuống mặt đất.
“Kim Diễm, ngươi phải cẩn thận một chút đó!”
Nhìn chủ nhân cẩn thận dặn dò, Kim Diễm chớp chớp mắt.
Tâm nói: Tiểu tử thúi đây là đang lo lắng cho ta sao?
“Không sao đâu, ta chính là linh thú, không dễ dàng chết như vậy!”
“Ừm.” Lại nhìn tiểu hồ ly của mình một cái, Kiều Thụy có chút bất đắc dĩ mà theo ái nhân rời đi.
Nhìn Kiều Thụy lưu luyến như vậy, Kim Diễm cong cong khóe miệng.
“Tiểu tử thúi này, ngày thường cứ dữ như chằn bắt nạt người ta, không thể tưởng tượng được lúc này thế mà lo lắng cho ta như vậy.
Đúng là không nghĩ tới! Quả nhiên là miệng dao găm tâm đậu hủ mà!”
Rời khỏi địa điểm cũ của Thiên Lôi thành, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi tới một tòa núi yêu thú phía nam, một bên nhi săn giết yêu thú, tìm linh thảo, một bên chờ đợi Kim Diễm trở về.
Đợi năm ngày, rốt cuộc đã chờ được tiểu hồ ly kia trở về.
“Kim Diễm, ngươi không sao chứ?” Kiều Thụy ôm tiểu hồ ly của mình, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân mà cẩn thận kiểm tra một lần, nhìn thấy trên người tiểu hồ ly không có thương tổn, y mới yên lòng.
“Ta là linh thú, sao ta sẽ có chuyện được?” Kim Diễm lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì.
“Ma vật kia ngươi bắt được chưa?” Nhìn Kim Diễm vẻ mặt đắc ý, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Ừ, ma vật đã bị ta bắt được, ta vây nó trong Tử Viêm đỉnh.
Nên kế tiếp ta muốn bế quan một đoạn thời gian, từ từ ăn sạch ma vật kia.
Hai người các ngươi bất kể có chuyện gì cũng đừng quấy nhiễu ta, biết chưa?” Nhìn hai người, Kim Diễm nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Đã biết!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Ăn ma vật kia rồi, thực lực của ngươi có thể khôi phục đến cấp năm không?” Nhìn tiểu hồ ly, Liễu Thiên Kỳ không xác định hỏi.
“Hẳn là có thể! Hiện tại thực lực của ta đã khôi phục đến cấp bốn trung kỳ.
Kém một chút nữa là cấp năm rồi.”
“À, vậy ngươi mau bế quan đi!” Nói rồi, Kiều Thụy mở túi dưỡng thú ra.
Kim Diễm liền trực tiếp chui vào túi dưỡng thú của Kiều Thụy.
“Chúng ta đi thôi!” Chờ được Kim Diễm rồi, Liễu Thiên Kỳ liền mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi đây.
Một tháng sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rốt cuộc đã đi tới Thiên U Quốc.
Dò xét một chút trong Ở Thiên U Quốc, hai người rất dễ dàng nghe được chuyện Thiên Độ Thuyền.
Thiên Độ Thuyền này là thương thuyền của cửa hàng Thiên Hành, mỗi mười năm đi tới đi lui giữa bến thuyền Cẩm Châu và Thiên U Quốc một lần.
Mà cửa hàng Thiên Hành cũng là cửa hàng lớn nhất Thiên U Quốc, là sản nghiệp hoàng tộc Thiên U Quốc, lệ thuộc vào hoàng thất.
Cửa hàng Thiên Hành tổng bộ ở hoàng đô Thiên U Quốc, trong Thiên Hành thành, mà Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy muốn mua vé tàu đi Cẩm Châu, cũng phải vào tổng bộ cửa hàng Thiên Hành trong Thiên Hành thành mua sắm.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Liễu Thiên Kỳ liền mang theo Kiều Thụy trực tiếp đi thủ đô Thiên U Quốc – Thiên Hành thành.
“Không hổ là thủ đô của một quốc gia, linh khí ở đây nồng đậm hơn các thành thị khác nhiều ghê!” Vào Thiên Hành thành, cảm giác đầu tiên của Kiều Thụy đó là linh khí nồng đậm ở đây.
“Đúng vậy, bất kể là kiến trúc thành trì hay là linh khí nồng đậm, nơi này đều mạnh hơn Thánh Đô rất nhiều!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Muốn nói, trong bốn nước, quốc gia lớn nhất thì phải nói đến Thiên U Quốc.
Mà Kim Vũ Quốc và Lam Thủy Quốc đứng hàng thứ hai.
Ô Nhĩ Quốc lại là nhỏ nhất, nhưng cũng là quốc gia khiến người ta không dám chọc nhất.
“Đúng vậy, nơi này thật không tệ, cũng tốt như Thánh Đô vậy!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, hưởng thụ mà hấp thụ linh khí nồng đậm trong không khí.
“Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng Thiên Hành xem trước, xem khi nào có thuyền.”
“Được.”
Hai người vai sát vai cùng nhau đi về phía cửa hàng Thiên Hành.
Bước vào cửa hàng Thiên Hành, nhìn nhà cửa khí phái của cửa hàng, cùng với bốn chữ to viết đến rồng bay phượng múa “Cửa hàng Thiên Hành” bên cạnh cửa, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng cao mày.
Không hổ là cửa hàng đệ nhất Thiên U Quốc, quả nhiên là khí phái phi phàm!
Nhìn ái nhân bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy vào cửa hàng.
“Hai vị khách quý, không biết hai vị cần gì? Linh phù, đan dược, pháp khí, bí tịch, trận pháp bàn.
Còn có các loại kỳ trân dị bảo, cửa hàng chúng ta cái gì cần có cũng có.” Một vị mỹ nữ cất bước đi tới trước mặt hai người, tiếp đãi nhiệt tình mà giới thiệu.
“Vị đạo hữu này, chúng ta muốn mua vé tàu.” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, thuyết minh ý đồ đến.
“À, hai vị đi theo ta!” Trên mặt treo nụ cười lễ phép khéo léo, nữ tu đưa hai người tới một phòng trên lầu ba.
“Hai vị khách quý, vị này chính là quản sự cửa hàng của chúng ta, Chương quản sự.
Nếu các ngươi muốn mua vé tàu có thể trực tiếp đặt trước với Chương quản sự.” Sau khi nói xong, vị nữ tu kia liền rời đi.
“Làm phiền!” Liễu Thiên Kỳ lộ ra nụ cười lễ phép, nhìn theo đối phương rời đi.
“Chương quản sự!” Nhìn vị nam tu trung niên đứng đối diện, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vội vàng chào hỏi.
Tu vi đối phương, hai người căn bản nhìn không ra được.
Nhưng uy áp trên người ông ta cũng không phải quá nặng, nên Liễu Thiên Kỳ suy đoán đối phương hẳn cũng là Kim Đan, nhưng tu vi tuyệt đối trên hắn và Tiểu Thụy.
“Hai vị khách quý muốn mua vé tàu đi Cẩm Châu?” Nhìn hai thiếu niên trước mặt, Chương quản sự nhẹ giọng hỏi.
Kỳ quái, hai thiếu niên này biểu lộ thực lực ra ngoài rõ ràng là Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ là đứng trước mặt Kim Đan hậu kỳ như mình một chút cũng không cảm thấy câu nệ và áp bách.
Chẳng lẽ, hai tiểu tử này che giấu tu vi ư?
“Đúng vậy, chúng ta muốn mua hai vé đi Cẩm Châu!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu nói phải.
“Là thế này, từ bến Thiên Hành thành chúng ta xuất phát, đến bến thuyền Cẩm Châu, con đường này đi tới đi lui một lần cần thời gian mười năm.
Mà thương thuyền của chúng ta hai năm trước đã rời bến rồi.
Vậy lần sau rời bến lại là tám năm sau.
Hai vị tính đặt trước vé tàu hay là chờ đến tám năm sau lại mua?” Nhìn hai người, Chương quản sự không chút nào giấu giếm mà đem tình huống nói rõ một chút.
“Mười năm? Đi tới đi lui một lần mất tận mười năm?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy khiếp sợ không thôi.
Khó trách Thiên Độ Thuyền mười năm đến Cẩm Châu một lần, hóa ra một lần qua lại mất tận mười năm.
“Đúng vậy, đường biển mênh mang vô tận xa xôi, hơn nữa hải thú trong biển cũng dị thường hung mãnh.
Con đường này cũng không dễ đi, nên mười năm đã là tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa, thương thuyền của chúng ta là pháp khí cấp năm mời Luyện Khí Sư ở Cẩm Châu chế tạo.
Nếu không phải bởi vì thuyền của chúng ta tốc độ rất nhanh mà nói, chỉ sợ mười năm cũng không có cách nào đi một lần.”
“Hóa ra là vậy.” Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Khó trách, chỉ có Thiên Độ Thuyền mới có thể bình an mà xuyên qua biển vô tận mênh mang, đi đi về về giữa Thiên U Quốc và Cẩm Châu.
Hóa ra, con Thiên Độ Thuyền kia lại là pháp khí cấp năm.
Suy tư một chút, Liễu Thiên Kỳ quyết định trực tiếp đặt trước vé tàu, hắn không muốn tám năm sau đến mua vé lại bị báo là vé tàu đã hết.
Phải chờ thêm mười năm!
“Chương quản sự, ta muốn đặt trước hai tấm vé tàu!”
“Được.
Vé tàu của chúng ta phân thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, ba cấp bậc.
Vé thượng đẳng là một người một phòng, trong khoang tại tầng năm, ban ngày có thể ở trong khoang thuyền thưởng thức cảnh biển, ban đêm cũng có ánh trăng.
Giá vé là một trăm vạn linh thạch một vé.
Hiện tại, còn có bốn vé cuối cùng.
Vé trung đẳng thì nằm ở tầng bốn và tầng ba, là hai người một phòng.
Ánh sáng cũng không tệ, nhưng kém hơn khoang ở tầng năm một chút.
Giá vé là 50 vạn một vé.
Còn khoang hạ đẳng thì bốn người một gian, vé tàu là 30 vạn một vé, ở tầng một và hai, trên cơ bản là mỗi ngày đều không thấy được ánh mặt trời.
Không biết hai vị khách quý muốn lựa chọn loại nào?” Chương quản sự theo thứ tự mà giới thiệu một lần, rồi nhẹ giọng hỏi hai người.
“Chúng ta muốn hai vé khoang trung đẳng.” Liễu Thiên Kỳ suy nghĩ một chút, từ bỏ quyết định muốn mua vé rẻ nhất.
“Thiên Kỳ!” Nghe được ái nhân nói, Kiều Thụy nhịn không được kéo kéo góc áo ái nhân.
Tất cả linh thạch bọn họ có trên người cộng lại cũng chỉ có 78 mà thôi, căn bản là không đủ mua vé trung đẳng kia.
“Khoang thuyền này phải ở 5 năm đó.
Hơn nữa, ta cũng không muốn đệ ở chung một phòng với người khác.”
Tưởng tượng đến trong khoang hạ đẳng chẳng những suốt ngày không thấy được ánh mặt trời, hơn nữa còn phải cùng hai người khác ở chung một gian bốn người, Liễu Thiên Kỳ coi như tức thời thay đổi chủ ý.
Hắn không muốn Tiểu Thụy của hắn ở cùng một phòng với nam nhân khác!
“Chỉ là……” Kiều Thụy tự nhiên cũng biết khoang trung đẳng tốt hơn khoang hạ đẳng, chỉ là quá đắt đi!
Nhìn vẻ mặt ái nhân đau thịt, Liễu Thiên Kỳ cười nắm lấy tay đối phương.
“Không sao, linh thạch không còn thì chúng ta vẫn có thể kiếm mà.”
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, lấy túi trữ vật ra, đem 78 vạn linh thạch đều giao cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhận lấy linh thạch, không sốt ruột giao cho vị Chương quản sự này, mà trực tiếp thu linh thạch vào nhẫn không gian.
Ngược lại, hắn lấy một khối tài liệu luyện khí cấp bốn từ nhẫn không gian ra.
Khối tài liệu luyện khí cấp bốn này là một khối Ô Kim thạch, từng thuộc về Lan Hương, là khối tài liệu có phẩm tướng kém nhất trong năm khối.
“Chương quản sự, ngài xem khối Ô Kim thạch này có thể được 30 vạn linh thạch không?”
Nhìn thấy Ô Kim thạch trong tay Liễu Thiên Kỳ, ánh mắt Chương quản sự sáng lên.
Đây chính là Ô Kim thạch cấp bốn đấy, nếu đưa sang hội đấu giá bên kia, tất nhiên là có thể bán được giá tốt.
“Hai mươi vạn!” Chương quản sự mở miệng trả giá hai mươi vạn.
“Không được không được, thấp nhất cũng phải 28 vạn!” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng trả giá.
Sao hai mươi vạn được, bọn họ tổng cộng chit có 78 vạn linh thạch, lại thêm hai mươi vạn cũng không đủ một trăm vạn! Làm sao mua được vé thuyền?
“22 vạn!”
Nghe vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt, 22 vạn vừa vặn đủ một trăm vạn.
“25 vạn, nếu không được 25 vạn, ta đây liền đem sang nơi khác bán, cùng lắm thì hai năm nữa lại đến mua vé!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ định thu hồi lại Ô Kim thạch trong tay.
Khối Ô Kim thạch này tuy phẩm tướng không tốt cho lắm, nhưng dù sao cũng là tài liệu luyện khí cấp bốn.
Nếu đưa đến nhà đấu giá, bán 30 vạn linh thạch vẫn là không thành vấn đề, ở chỗ này bán chú định là phải ít đi một chút linh thạch.
Nếu không phải vì vé tàu, Liễu Thiên Kỳ quả là luyến tiếc bán khối Ô Kim thạch này!
“Thôi, vậy 25 vạn đi.
Lại chi trả 75 vạn linh thạch.
Ta liền đưa cho các ngươi vé tàu.” Nói rồi, Chương quản sự vươn tay về hướng Liễu Thiên Kỳ.
“Được.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đem Ô Kim thạch giao cho đối phương, lại chi trả 75 vạn linh thạch
Chương quản sự thu lại Ô Kim thạch và linh thạch, ông lấy ra hai khối thẻ bài bằng bạc khắc ấn dãy số và hai cái ngọc bội đưa tin, giao cho Liễu Thiên Kỳ.
“Đây là vé thuyền và ngọc bội đưa tin của các ngươi.
Chờ sau khi Thiên Độ Thuyền trở về rồi, bên chúng ta sẽ dùng ngọc bội đưa tin thông báo cho các ngươi thời gian lên thuyền cụ thể.
Nhưng trong lúc này, xin hai vị đừng rời khỏi cảnh nội Thiên U Quốc, nếu các ngươi ra khỏi Thiên U Quốc, chúng ta rất có khả năng liên hệ không được với các ngươi.
Nếu bởi vậy mà trễ thời gian lên thuyền, vậy bổn cửa hàng sẽ không chịu trách nhiệm, hơn nữa, cũng tuyệt đối không đảm bảo đền bù linh thạch.
Hy vọng các ngươi minh bạch!”
“Đa tạ Chương quản sự nhắc nhở, chúng ta nhớ kỹ!” Liễu Thiên Kỳ liên tục gật đầu, thu hồi hai khối ngân bài và hai ngọc bội đưa tin kia.
“Mặt khác, mười lăm tháng này cửa hàng Thiên Hành chúng ta sẽ tổ chức một kỳ hội đấu giá long trọng.
Cửa hàng Thiên Hành hội đấu giá 5 năm một lần, cơ hội vô cùng hiếm có.
Nếu hai vị khách quý có hứng thú cũng có thể đi qua nhìn xem!” Nói rồi, Chương quản sự lại đưa lên một tờ tuyên truyền hội đấu giá.
“Đa tạ Chương quản sự, chúng ta cáo từ!” Tiếp nhận tờ tuyên truyền rồi thu lại, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời cửa hàng Thiên Hành.
Nhìn bóng dáng hai người, Chương quản sự không khỏi nhướng nhướng mày.
Hai người này khí độ bất phàm, tuổi nhẹ nhẹ đã biết che giấu thực lực, khiêm tốn làm người.
Cũng không tự đại, kiêu ngạo, không coi ai ra gì như con cái các đại gia tộc.
Nghĩ đến, nếu sau này đến Cẩm Châu rồi, tương lai nhất định có thể đi xa hơn!
Làm quản sự nhiều năm, ánh mắt Chương quản sự vẫn rất chuẩn, nên ông liệu định Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy không phải vật trong ao, ngày sau, tất nhiên tiền đồ không thể hạn lượng!
Từ cửa hàng Thiên Hành đi ra, Kiều Thụy mang vẻ mặt thịt đau.
78 vạn linh thạch, đảo mắt chỉ còn lại 3 vạn, hơn nữa còn mất thêm một khối tài liệu luyện khí cấp bốn, ngẫm lại là thấy đau lòng rồi!
“Tiểu Thụy, chúng ta tìm một khách điếm vào ở trước đi!” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân.
“Được.” Kiều Thụy gật đầu, không có ý kiến.
“Cuối con phố trước mặt có một khách điếm, chúng ta qua đó nhìn xem!” Nhìn đến góc đường có một khách điếm, Liễu Thiên Kỳ định đi qua.
“Đừng, đi thêm một chút, tìm một nhà khách điếm nhỏ hơn một chút đi!” Khách điếm trước mặt mở tại đường cái phồn hoa người, cửa vào lại lớn như vậy, vừa nhìn đã thấy giá cả đắt đỏ rồi.
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ cười xoa xoa sợi tóc ái nhân.
“Đau lòng?”
“Có một chút.” trước đó còn cảm thấy rất giàu có, có hơn 70 vạn linh thạch, chỉ là lúc này lại biến thành kẻ nghèo hèn rồi.
“Ha ha ha, không sợ, sau này chúng ta lại chậm rãi kiếm thì được rồi!” Lôi kéo tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ mang theo ái nhân đau lòng rời khỏi con phố này, hắn biết nghe lời phải mà đi tìm một khách điếm nhỏ không chút thu hút vào ở.
Vào trong phòng khách điếm, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp dùng linh phù phong ấn toàn bộ không gian.
Rồi sau đó mới lấy ngân bài, ngọc bội và tờ đơn tuyên truyền ra, cùng Kiều Thụy nhìn kỹ mấy thứ này.
Kiều Thụy lấy hai khối thẻ bài bằng bạc qua, cẩn thận mà nhìn lên.
Hai khối ngân bài viết phân biệt là khoang tầng bốn, số 1 và số 2.
Đây là dãy số khoang của hai người.
“Chỉ hai cái thẻ bài như vậy đã tiêu một trăm vạn linh thạch!” Ngẫm lại, Kiều Thụy đã cảm thấy thịt đau.
“Vẫn là tiền nào của nấy, ở khoang trung đẳng, hai người chúng ta có thể ở chung một gian phòng.
Hơn nữa ban ngày cũng có thể nhìn thấy ánh nắng.
Nếu là ở khoang hạ đẳng thì có thể không có đãi ngộ này rồi.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà giải thích.
“Cũng phải.”
“Còn nữa, Thiên Độ Thuyền của cửa hàng Thiên Hành người ta là pháp khí cấp năm, có tác dụng phòng hộ rất cao.
Nếu chúng ta ngồi Thiên Độ Thuyền sẽ càng an toàn hơn, dù ở trên biển gặp phải hải thú cũng không cần lo lắng.”
“Cái đó đúng thật, pháp khí cấp năm nay ở Vân Châu chúng ta chính là phần độc nhất vô nhị nha!” Điểm này Kiều Thụy tất nhiên cũng rõ ràng.
Nhưng dù có rõ ràng cũng vẫn thấy đau lòng á!
“Tới đây, nhìn xem đơn tuyên truyền của hội đấu giá này đi, nhìn xem có muốn gì hay không.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ mở tờ truyền đơn đấu giá ra, đưa tới trước mặt Kiều Thụy.
“Đồ bên này đều là đắt chết người luôn, sao chúng ta mua nổi.
Hay là thôi đi Thiên Kỳ….”
Nói đến một nửa, Kiều Thụy đột nhiên kinh hô ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Nhìn ái nhân vẻ mặt khiếp sợ, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Thiên Kỳ, huynh xem, huynh xem cái này đi!” Nói rồi, Kiều Thụy chỉ về phía một gốc cây linh thảo cấp bốn trên đơn tuyên truyền.
“Cửu Diệp thảo?” Nhìn thấy cây linh thảo trên đơn tuyên truyền, đôi mắt Liễu Thiên Kỳ cũng sáng ngời.
“Đúng vậy, là Cửu Diệp thảo.
Nếu chúng ta mua được cây Cửu Diệp thảo này, Thiên Kỳ lại có thể điều chế một lọ dịch phù văn loại công kích cấp bốn rồi!” Trong tay Thiên Kỳ hiện tại chỉ có năm loại linh thảo cấp bốn, chỉ kém một cây Cửu Diệp thảo này là vừa vặn đủ điều chế một lọ dịch phù văn cấp bốn loại công kích.
“Đúng vậy, nếu có Cửu Diệp thảo, ta liền có thể thử điều chế một lọ dịch phù văn cấp bốn loại công kích.” Trước đó tất cả Công Kích phù Liễu Thiên Kỳ vẽ đều là Công Kích phù trong khối đá trắng, đều là một ít loại phù đặc biệt.
Mà hiện tại nếu có dịch phù văn, Liễu Thiên Kỳ có thể thử vẽ Công Kích phù trong quyển truyền thừa phù văn mà sư phụ cho hắn kia.
Phù có thể vẽ ra càng nhiều hơn nữa!
“Chỉ là, cây Cửu Diệp thảo này vào nhà đấu giá, không có 30, 50 vạn linh thạch, chỉ sợ là mua không nổi ấy!” Nói đến đây, Kiều Thụy khẽ thở dài một tiếng.
Bọn họ hiện tại đừng nói là 30, 50 vạn, ngay cả 10 vạn linh thạch cũng lấy không ra.
“Nếu muốn mua được Cửu Diệp thảo, chỉ sợ cũng đành phải bán đi thêm hai khối tài liệu luyện khí.” Cửu Diệp thảo này là linh thảo cấp bốn, nếu bỏ lỡ trận đấu giá này, muốn lấy được chỉ sợ là phải đến Cẩm Châu mới có.
Mà một đường đi Cẩm Châu xa xôi, trên biển lại có nạn hải thú, nếu có thể nhiều hơn một trăm lá linh phù cấp bốn để hắn và Tiểu Thụy phòng thân tự nhiên là quá tốt.
Nên Cửu Diệp thảo này nhất định phải lấy về cho bằng được.
“Nhưng, hôm nay chúng ta đã lấy ra một khối tài liệu luyện khí cấp bốn, nếu lấy ra quá nhiều, có khi nào bị người ta theo dõi không?” Những tài liệu đó đều là tài liệu cấp bốn, nếu nhưng có lão gia hỏa Nguyên Anh nào theo dõi bọn họ, vậy là bọn họ xong đời luôn.
“Nếu đã lấy ra, vậy bán thêm hai khối cũng chẳng sao.
Ba ngày nữa là ngày đấu giá rồi, đến lúc đó, chúng ta trực tiếp đem tài liệu bán cho hội đấu giá, chờ sau khi bắt được Cửu Diệp thảo rồi, chúng ta liền lập tức rời khỏi nơi này.” Cửu Diệp thảo, Liễu Thiên Kỳ nhất định phải có được, vì vậy cũng chỉ có thể binh hành hiểm chiêu*.
(*Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.)
“Ừ, vậy được rồi!” Kiều Thụy gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tất nhiên y cũng biết Cửu Diệp thảo kia đối với Thiên Kỳ có bao nhiêu quan trọng.
Nên Kiều Thụy vẫn hy vọng ái nhân có thể mua được Cửu Diệp thảo..