Đọc truyện Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ – Chương 8
Edit: Vân Nhi
Đang nói thì hai tiểu thái giám thật cẩn thận đưa một vật vào trong phòng, Liễu Nhi phân phó bọn họ đặt ở trên bàn. Sau đó, ta bóc lớp vải thật dày ở trên, thì ra đây là một bộ đồ trang trí làm bằng gỗ lim khảm ngọc lưu ly, ở giữa là một mảnh tơ tằm màu trắng vẽ một bức vẽ phóng ngựa ở trên thảo nguyên, một bức tranh nhỏ như vậy nhưng từng con ngựa hay cỏ trên thảo nguyên đều được vẽ cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Ta vui sướng nhìn, yêu thích không muốn buông tay.
Liễu Nhi lên tiếng: “ Tương quân còn đưa tới một cô gái, phúc tấn có muốn gặp nàng không?”
“ ta còn đang nghĩ lần này đại ca tại sao lại không có thư, thì ra là có khẩu thư, mau cho nàng ta vào đây!” vừa nói, mắt ta cũng như cũ không rời khỏi món đồ trang trí.
“ Nô tỳ Vân Nhạn bái kiến Bát Bối Lặc, bái kiến Bát phúc tấn!” Nha đầu kia tiến bào quỳ xuống thi lễ “ Bối lặc gia cát tường, phúc tấn cát tường!”
Ta xoay người ngồi xuống, lại nhìn xem Dận Tự, hắn phất vạt áo, ngồi xuống trên tháp, nói: “ Đứng dậy đi!”
“ tạ Bối Lặc gia, tạ phúc tấn!” Vân Nhạc khấu đầu rồi đứng dậy.
“ ngươi gọi là vân Nhạc? đại ca của ta muốn ngươi truyền lời gì cho ta?” Ta xem nha đầu kia tuy rằng cứng nhắc một chút, nhưng mà không hề sai quy cũ, bất giác có một chút thích thú.
“ Hồi phúc tấn, tướng quân phái nô tỳ đi tới đưa món đồ này, nói là phúc tấn sẽ rất thích. Vốn là chuẩn bị vì sinh thần của phúc tấn, nhưng không ngờ bên thợ thủ công có chút sai lầm, nhanh chóng làm cũng vẫn bị muộn sáu ngày. Tướng quân nói, thỉnh phúc tấn trăm ngàn lần đừng trách ngài ấy!” Vân Nhạc nói xong, lại thi lễ với ta.
Phân phó Thạch Lựu dẫn Vân Nhạc đem quà của đại ca cho Minh Ngọc, sau đó ta cho nàng về Ngạch phụ phủ, nói một hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa thư đáp lễ, nàng thưa dạ rồi lui xuống.
Món đồ trang trí này, quả nhiên là tinh xảo lạ thường, ta càng xem càng thích. Trời xanh cỏ xanh, tuấn mã chạy chồm, nhìn liền cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Sau một lúc lâu ta vui vẻ ngắm nhìn, thì cảm thấy trong phòng im lặng có chút quái dị, quay đầu nhìn xem thì thấy bọn nha hoàn đều không có ở đây, mà Dận Tự vẫn như cũ ngồi ở trên tháp, như có chút suy nghĩ nhìn ta.
“ Thì ra mấy ngày trước là sinh thần của nàng?” Thấy ta nhìn hắn, Dận Tự thấp giọng nói.
“ Không phải chuyện gì lớn, nên thiếp cũng không có đá động nhiều người!” ta lơ đãng đáp, lại quay đầu tiếp tục nghiên cứu món quà này.
“ Nga!” Hắn tựa hồ như thở dài một tiếng. Tiếp theo chợt nghe hắn đối với người ngoài cửa nói: “ Liên Hỉ, ngươi phân phó phòng bếp một tiếng, hôm nay gia ở trong phòng phúc tấn dùng bữa tối!” Nói xong, hắn cởi áo nằm ở trên tháp.
Ta cũng không để ý tới hắn, xem đủ đồ trang trí rồi thì tiếp tục lấy giấy ra tập viết chữ.
Trời dần dần tối xuống, nha hoàn tiến vào đốt đèn, ta thu xếp lại mấy tờ giấy ,đem bút treo lên án, nhẹ nhàng đứng xoa nhẹ thắt lưng, xoay người thì thấy Dận Tự đang nằm ở trên tháp, ánh mắt sáng quắc nhìn ta. Ta hoảng sợ, vội hỏi: “ Nha! Bối Lặc gia, ngài tại sao còn chưa đi?”
Hắn không đổi sắc nghiêng người bước xuống, chậm rãi nói: “ đêm nay gia không muốn đi!” Nói xong, hắn nhẹ giọng phân phó bên ngoài: “ Đưa cơm lên!” sau đó, hắn nhẹ bước đi ra phòng ngoài.
Ta đình trệ một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn là theo hắn đi ra phòng ngoài.
Trên mặt bàn đã dọn lên mấy món ăn, bọn nha hoàn còn đem một quả đào tẩm mật ong để ở trên bàn. Ta sửng sốt một chút, đây là ăn như thế nào nha?
Dận Tự đã lau tay sạch sẽ, ngồi ở trước bàn, cầm đôi đũa nhìn ta. Ta cũng cầm lấy hỗn hợp bột đậu tẩy sạch tay, rồi ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn giúp ta gắp đồ ăn, rồi lại tự mình rót một chén rượu, cười nói: “ nàng nếm thử đi, đây là rượu mùa xuân này ở Giang Tây đưa tới, rượu Ma cô!” Hắn dừng một chút “ Tuy rằng muộn một chút, cũng coi như hợp với tình hình!”
Ta cũng không phải chưa từng uống rượu, chẳng qua trước kia uống chủ yếu là rượu trắng và bia, ngay cả rượu đỏ ta cũng đều chỉ dùng làm thuốc ngủ mà thôi. Nhìn chén rượu trắng tràn đầy loại rượu màu hổ phách, ta có chút khó xử bưng chén lên, trước tiên đưa lên mũi ngửi thử, nghe thấy hương rượu còn kèm theo hương vị thuốc bắc. Dận tự cười nói: “ Nghe nói rượu này có thủ ô và cỏ linh chi, có thể trừ bệnh thêm tuổi. Ta uống trước kính nàng!” nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch.
Ta trước tiên nhấp một chút, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, vì thế liền nâng tay uống một li, có chút vị ngọt, cũng không lạt miệng, buông chén rượu không xuống, ta lau lau khóe môi, cười nói: “ Quả nhiên là rượu ngon!” Sau đó, ta cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Hắn cười nói: “ Ăn đồ ăn nhiều một chút!” Nói xong, hắn lại cầm lấy bình rượu muốn rót cho ta.
Ta bận nuốt xuống đồ ăn trong miệng, buông đũa xuống, che chén rượu lại, nói: “ bối lặc gia, Minh Tuệ tửu lượng không cao!”
Hắn cười: “ Năm đó Minh Tuệ cách cách tửu lượng nổi danh ở trong cung, bây giờ lại sao vậy?”
Ta đem cái chén để sang một bên, nói: “ Tục ngữ có nói, hảo hán không đề cập đến vinh quang năm cũ. Bối lặc gia nói như vậy làm Minh Tuệ hổ thẹn!”
Hắn cầm lấy li rượu, rót đầy và nói: “ Không ngại, nếu có say thì gia sẽ dìu nàng vào nghỉ ngơi!”
Nhìn không được lời hắn nói, ta ước chừng uống khoảng sáu li thì mới ngừng, kết quả cảm thấy đầu có hơi chút choáng váng, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tĩnh. Loại không khí này, có đèn, có rượu, bên trong còn có kháng, ngồi đối diện một nam một nữ…ta gõ đầu một cái, thân thể không khỏi run lên.
Ăn cơm xong, để súc miệng rượu, ta bận rộn phân phó pha trà.
Hai người lại cùng ngồi đó, mỗi người một ly trà chậm rãi uống, bọn nha hoàn cũng đều lặng ngắt như tờ. thỉnh thoảng chỉ bụp một tiếng, là có con muỗi bay vào ánh nến. ta giương mặt nhìn Dận Tự, thấy hắn đứng lên cầm lấy chụp đèn chụp lên ngọn nến, trong phòng nhất thời tối xuống một chút. Ta khụ một tiếng nói: “ Bối Lặc gia, canh giờ đã không còn sớm!”
“ đúng vậy, canh giờ đã không còn sớm!” hắn vừa nói vừa đứng dậy “ phúc tấn chẳng lẽ muốn để tóc búi vậy đi ngủ? vì sao vẫn còn ngồi ngay ngắn ở đó!” nói xong, hắn cầm lấy cổ tay ta, thuận thế kéo lên, ta tà tà tựa vào trong lòng hắn.
Ta nghe trên người hắn mùi Tô Hợp hương cay nồng, còn có nhàn nhạt mùi rượu. Hô hấp của hắn ở ngay trên đầu ta, nong nóng. Mặt ta áp vào ngực hắn, nghe tim hắn trầm ổn đập, ta đột nhiên cảm thấy thất thần.