Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi

Chương 14: Dã Man Cảnh Tra Tấn Tù Binh(Nhị)


Đọc truyện Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi – Chương 14: Dã Man Cảnh Tra Tấn Tù Binh(Nhị)

Phương Liên lại lần nữa bị Tử Hiên ôm vào trong ngực, không cam lòng trừng mắt với hắn… nàng có chân nha, nàng cũng có thể tự đi được, ai cần hắn giúp. Định mở miệng nói ra nhưng nhìn cái mặt đen như than của hắn là nàng lại hết dám nói…. Vì sao ư? chuyện là như thế này: Khi đang ngồi ở tảng đá kế dòng suối, nàng cất lên tiếng hát không ngờ đang hát thì lại bị tên Tử Hiên thối tha ấy dùng nụ hôn quyến rũ nàng A~. Vì nàng ngượng ngùng cùng tức giận nên đã đứng lên bất chợt làm hắn ngã nhào xuống dòng suối….. Nàng cười rộ lên rồi nói với hắn một câu:
– Đáng đời.
Xoay người bỏ đi, đi được một đoạn thì nàng cảm thấy sau lưng ướt sũng cùng thân thể nàng bị nhấc lên…..
Chuyện là như vậy đó. Phương Liên nàng cũng không muốn hắn đột nhiên biến thành sói dữ nha nên nàng mới không dám chọc vào hắn. Càng bay thì càng gần một hang đá, từ xa Phương Liên đã ngửi được mùi tanh hôi phát ra từ trong hang đá đó, liên tưởng tới cảnh kinh dị ở trên đường khẽ cau mày lại nhưng ánh mắt vẫn có sự tò mò lớn.
– Sao hả? đi vào trong không?
-Ừm… không thể không đi vào xem.
Nhận thấy ý cười càng ngày càng sâu trong mắt hắn, Phương Liên chợt rùng mình, hận không thể rút lại lời nói đó kịp thời. Bây giờ thì hay rồi Tử Hiên đang ôm nàng đi vào cửa hang đá.
Đường đi hang đá rất dài lại không đủ ánh sáng, lâu lâu lại nhìn thấy một cặp đuốc được gắn ở hai bên tường, nhưng vẫn không tránh khỏi không khí quỷ dị vô cùng ẩm ướt lại còn phát ra mùi tanh hôi nữa.

– Này, Tử Hiên nơi này là đâu vậy.- Phương Liên nhỏ giọng thì thầm suốt chặng đường đi vẫn không dám nói lớn tiếng. Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tử Hiên, trong lòng Phương Liên có một sự bất an lớn.
Hắn vẫn không trả lời nhưng tiếng la hét từ trong vọng ra đã trả lời cho Phương Liên rằng: nơi đây hoàn toàn là địa ngục trần gian. Tâm tình của Phương Liên vẫn kìm chế được nỗi sợ hãi nếu Tử Hiên không lôi nàng vào sâu trong hang động, vừa vào tới một bước thì một cái đầu đang mở to mắt nằm lan lốc bên chân của Phương Liên. Phương Liên hít một hơi để ổn định lại tâm tình đang run sợ của nàng.
Tử Hiên vẫn đi bên Phương Liên chỉ là khoảng cách hơi xa Phương Liên một chút giờ phút này đang hứng thú nhìn nàng. Nếu so với nữ tử khác nàng dũng cảm hơn, kiên cường hơn. Nữ tử khác gặp cảnh này không biết là đã hôn mê bao nhiêu lần rồi vậy mà nàng….. Nhưng hận vẫn là hận đây chỉ mới là trò chơi đầu tiên thôi
– Á____- Một giọng la hét thảm thiết đã thành cong thu hút sự chú ý của Phương Liên
Dời tầm mắt về phía nam tử đang thống khổ la hét, Phương Liên bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng trong kinh hoàng: Người nam tử đó đang bị sợi dây trói chặt tứ chi, trước mặt là một chảo dầu đang sôi ùng ục, binh sĩ cầm dao đang đi tới gần càng ngày càng gần. Giơ cây dao sắt bén lên rồi nhanh như chớp hạ xuống, một cánh tay của nam tử bị đứt lìa máu tươi bắn ra khắp nơi đó, còn về cánh tay đã bị binh sĩ chặt đứt giờ phút này đang yên vị trong chảo dầu. Binh sĩ mặt không đổi sắc vẫn thành thạo dùng dao chặt đứt những chi còn lại của nam tự, giơ lên một lần hạ xuống một lần cứ như thế trong vài lần tay chân gắn liền với cơ thể đã bị đứt lìa chỉ còn lại một cái đầu cùng thân mình, Phương Liên vẫn thán phục trước nghị lực sống quá mạnh của nam tử này bị chặt hết tứ chi vẫn còn sống nhưng cảm giác này là ” sống không bằng chết”. Kết thúc cái mạng của nam tử là một cú ném nam tử đó vào chảo dầu, tiếng hét không còn, mạng cũng không còn, thịt từ từtan ra trong chảo dầu đó….
-Bẩm, gia tù nhân nữ kia đang trong tình trạng muốn sinh.
– Vô dụng
Tử Hiên liền đạp tên binh sĩ đó ra khiến hắn ngã lăn ra đất, ánh mắt gắt gao bắn về phía nữ tử đó như là hận như là thương tiếc. Phương Liên không có nhiều thời gian để ý đến cảm xúc của Tử Hiên, chạy lại đỡ tên binh sĩ kia đang bị thương vì một đạp của Tử Hiên

-Ngươi có sao không?
-…..
Tên binh sĩ kia vẫn không trả lời nhưng Phương Liên không còn nhiều thời gian để hỏi thăm, lấy trong vạt áo ra một lọ sứ màu đỏ nói với hắn đây là thuốc dùng cho vết thương nội, chỉ cần một viên…. Nói xong rồi bèn đứng dậy định bước đi nhưng tay phải lại bị hắn giữ lấy, hắn nói
– Cám… cám ơn vương phi, thuộc hạ sẽ báo đáp.
– Nếu ngươi muốn báo đáp chỉ cần chiếu cố những tù nhân Đông quốc, thứ nhất nếu được thì cho họ sống thả họ ra ngoài , thứ hai một đao giết chết họ không cần phải làm họ nhận nhiều tra tấn đau đớn như vậy.
Mỉm cười rồi chạy nhanh đến bên Tử Hiên, nụ cười của nàng mang lại tia nắng ấm áp cho địa ngục nơi đây, binh sĩ nào vô tình nhìn thấy nụ cười của nàng họ đều ngừng cả việc tra tấn tù binh, đối với họ quanh quẩn ở lại đây suốt mấy năm đều không nhìn được nụ cười như vậy cho nên sức lực tra tấn tù nhân cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Còn đối với Phương Liên, nàng nhìn qua đã biết ở đây tù nhân thấp thoáng có vài người hoàng tộc Đông quốc, lý do nàng nhận ra là dựa vào một đặc điểm khó phân biệt với nước khác là ở góc mặt có một hình vẽ tựa như có tựa như không.

Cùng Tử Hiên đến bên nữ tử đang sắp sinh, nhìn qua không phải người Đông quốc nên Phương Liên cũng bớt lo lắng, định không quan tâm nữ tử ấy nhưng lý trí của thời hiện đại vẫn còn trong Phương Liên
– Tử Hiên, từ trước đến giờ ta chưa từng thành tâm xin vương gia ngài, hôm nay coi như ta quỳ xuống xin ngài vậy, thả nữ nhân này đi.
-Tại sao?
– Vì đó là một nữ tử tay trói gà không chặt lại còn đang muốn sinh con, coi như ta xin vương gia cao cao tại thượng như ngài đi. Được không?
Đáp lại lời cầu xin của Phương Liên là một cái gật đầu cùng một cái phất tay để hộ vệ trong bóng tối dùng tốc độ nhanh nhất bế nữ nhân đỏa ngoài. Phương Liên xoay người rời đi nhưng bị Tử Hiên níu lại, mất thăng bằng ngã vào lòng hắn. Vèo một cái Tử Hiên bế Phương Liên đi đến trước mặt một nam tử tuổi trung niên đang bị treo lơ lửng ở giữa không trung, nhìn lại bản thân nàng với bản thân hắn, Phương Liên trong lòng sinh ra một cảm giác tội lỗi đúng lúc đó Tử Hiên từ bên tai nàng thì thầm:
-Phương Liên, nếu nàng muốn cứu sống đứa bé cùng người phụ nữ hãy dùng cung tên bắn vào hai mắt của hắn sau đó một mũi tên còn lại bắn ngay tim của hắn.
Mặt tái đi lắng nghe từng chữ từng chữ như sét đánh vào lòng của nàng, nàng không dám quay lại nhìn đằng sau vì nếu quay lại nàng sẽ gặp hắn đang tàn nhẫn bắt nàng lựa chọn giữa cứu sống đứa bé và mẹ của đứa bé với nam tử trung niên kia, hai mạng đổi một mạng, trong lòng Phương Liên đang tìm cách cứu sống ba mạng người thì bên tai lại nghe tiếng của Tử Hiên
– Đừng tìm cách bảo toàn cả ba mạng người, nam tử đó là phụ thân của nữ nhân đó
-Vương phi đã cứu nữ nhi và cháu của hạ dân, hạ dân không còn gì luyến tiếc xin vương phi cứ ra tay coi như hạ dân báo đáp công ơn của người.

Lời nói phát ra từ miệng nam nhân đó khiến Phương Liên suýt tức đến hộc máu, nàng đang tìm cách cứu ba mạng người mà nam nhân này lại nói như vậy. Mắt Phương Liên rưng rưng nhìn nam nhân đó, nàng nhớ ” Phụ thân” của nàng vì con có thể hi sinh tất cả.
Cầm cung tên trong tay run run giơ lên, nhắm đến vị trí là mắt, giương cung định bắn nhưng rồi lại hạ xuống Phương Liên cảm thấy hành động này quá tội lỗi, đang lúc định từ bỏ thì Tử Hiên lại vòng tay của hắn cầm lấy tay nàng bắt nàng giương cung lên khiến cho Phương Liên không còn đường lui
Mũi tên bén nhọn xé gió tàn nhẫn, dã man cắm vào mắt nam tử kia…. nam tử vẫn không phát ra tiếng gì nhưng thân thể rung rung đủ để biết đang thống khổ, đang đau đớn như thế nào. Mũi tên thứ hai Tử Hiên giúp Phương Liên bắn vào mắt trái…. nam tử đó vẫn còn sống. Đến mũi tên thứ ba, Tử Hiên lại buôn nàng ra mặc cho Phương Liên van xin thế nào vẫn không giúp
– Tử Hiên ta xin ngài đừng cho ta bắn tên nữa mà
-……
Vẫn im lặng nhìn chằm Phương Liên, nàng bắt buộc phải lần nữa giơ cung lên nhắm vào vị trí ngực trái mà bắn… nàng cũng cố gắng để bắn trúng tim nam tử… vì sao ư? Tử Hiên nói với nàng chỉ có ba mũi tên nếu bắn hụt thì mạng của đứa bé cùng mẹ của nó sẽ nguy hiểm một lần nên nàng đành phải bất đắc dĩ. Mũi tên thứ ba chính xác bắn vào tim của nam tử đó, bắn xong ba lần dường như vắt cạn sức lực của Phương Liên, chống tay xuống đất thở phì phò
– Hảo, bây giờ đi đến đó rút ba mũi tên ra.
Tử Hiên lạnh lùng ra lệnh, hắn cầm tay Phương Liên lôi như là lôi con mèo nhỏ lên kế chỗ nam tử đã chết. Phương Liên vùi mặt vào ngực của Tử Hiên không dám nhìn cái xác chết không được nguyên đó, ba lần bắn tên bây giờ phải ba lần rút tên ra… nàng không nhẫn tâm như vậy. Nhưng Tử Hiên lại bắt nàng phải làm cho được, tay của hắn bóp chặt tay nàng vươn tay đến bên hai mũi tên dài cắm vào mắt xuyên qua đầu kia, đặt tay Phương Liên lên đó,bắt Phương Liên phải dùng lực rút ra, một lần rút hai mũi tên ở hai mắt máu phun đầy trên mặt phương Liên mùi máu tanh nồng nặc tỏ ra khắp không khí, ở trên đầu hai mũi tên đó có vật gì tròn tròn, tia máu xuất hiện trên vật đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đáng sợ.
Mồ hôi lạnh cùng nước mắt hòa tan vào nhau không phân biệt được khi đưa tay vào vị trí mũi tên trên ngực, dùng lực rút ra vẫn như cũ máu tươi một lần nữa phun ra chỉ là đầu càng ngày càng đau, mắt càng ngày càng mờ, mọi thứ như đang xa vời Phương Liên, cố gắng cầm cự đứng vững nhưng không được cuối cùng đành ngã vào ngực ấm áp của Tử Hiên….Phương Liên ngất xỉu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.