Đọc truyện Xuyên Qua Anh Là Của Em – Chương 32: Vu Khống
“Tiểu Khuê, cậu nhìn xem hai cái này cái nào có thể làm quà cho mẹ mình” – Thu Minh sau một hồi chọn lựa cũng đã chọn ra được một chiếc vào bằng ngọc trắng rất đẹp và một đôi hoa tai bằng vàng trắng kiểu dáng rất hiện đại.
Ái Khuê cần hai món lên kiểm tra cẩn thận, nhìn thấy giá tiền rất thấp, chắc lại sợ cô tốn tiền nên chọn những mẫu chất lượng thấp đây mà.
“Cậu…”
“Aiyo, đây không phải là cô em gái của tôi đây sao? Sao hôm nay có tiền mua cả trang sức ở cửa hàng cao cấp như vậy?”
Ái Khuê đang chuẩn bị nói Thu Minh nên tuỳ tiện mua đồ tốt một chút để tặng mẹ thì phía sau bọn cô vọng lén một giọng nói chanh chua, không cần nhìn cũng biết là bà chị cùng cha khác mẹ Thục Khuê nhà ta rồi.
“À, mà sao ta lại đãng trí như vậy.
Mày bây giờ cũng đã là nhị thiếu phu nhân của Âu Dương gia rồi mà.”
Thục Khuê tự nói tự trả lời không khác gì con nhỏ bị tự kỉ làm bọn cô cũng mặc kệ cô ta luôn.
Cũng may những nhân viên trong cửa hàng được đào tạo vô cùng chuyện nghiệp, dù chuyện gì xảy ra thì chỉ đứng im lặng mỉm cười rất chuyện nghiệp.
Ái Khuê vô cùng hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
“Ôi trời.
Còn mang theo cả vệ sĩ nữa sao? Đúng là nhị thiếu phu nhân có khác a” – Thục Khuê nhìn thấy vệ sĩ hầm hố và một cô gái vô cùng chuyên nghiệp chắc là quản lý của con nhỏ Ái Khuê đáng ghét – “Chà, mới đó không chịu được sự cô đơn theo trai trẻ đến đây luôn à.
Chật chật”
“Cô nói xong chưa? Xong thì né qua một bên cho người khác còn mua đồ, nhìn thấy mặt những người như cô thật mất tâm trạng” – Ái Khuê không khỏi liếc xéo nhìn con mụ điên đang tự thoại một mình, không ngờ đi đâu cũng gặp hết, đúng là không khí đang tốt bị con nhỏ này làm ô nhiễm rồi.
“Sao em không vào đi?”
Lúc hai người còn đang bận liếc xéo nhau thì có một người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Thục Khuê.
Không ai khác chính là cái tên Hàn Thiên Trạch đáng ghét kia.
Hôm nay đúng là xui tận mạng mà, ra ngoài quên coi hoàng lịch mới gặp hai người này.
“Sao cô ở đây?” – Hàn Thiên Trạch vừa nhìn thấy Ái Khuê hai mài liền nhăn lại, bây giờ anh không biết phải đối diện với cô như thấy nào nhưng mỗi lần bên cạnh Thục Khuê anh như bị mất trí mà làm tổn thương cô.
“Tôi ở đâu làm gì, liên quan gì đến anh?” – Ái Khuê không buồn nhìn Hàn Thiên Trạch lại tiếp tục nói nhỏ với Thu Minh – “Cậu cứ lựa món nào tốt tốt cho dì đi, mình giờ là người có gia sản rồi a”
“Hì hì” – Thu Minh không biết nói gì chỉ biết cười ngây ngốc quay lại quầy trang sức.
Thật ra cô đúng là không muốn Ái Khuê tốn tiền vì mình, huống chi Thu Minh thấy nó đủ đẹp để tặng cho mẹ mình rồi.
“Anh sao lại nói Tiểu Ái Khuê vậy chứ?” – Khi Hàn Thiên Trạch vừa xuất hiện thì thái độ của Thục Khuê xoay chuyển 180°, mới vừa rồi nói này nói nọ bây giờ lại diễn cảnh chị em tình thâm.
Thục Khuê ba bước đi đến bên cạnh Ái Khuê nhưng vì đi quá nhanh nên liền lảo đảo muốn đã về phía cô bắt buộc Ái Khuê phải đưa tay ra đỡ.
Ngay lúc đó Thục Khuê nhân lúc mọi người không chút ý bỏ đồ vào balo của cô.
Một việc làm vụng về như vậy thì làm sao mà Ái Khuê lại không biết được chứ.
“Đi cũng không xong.
Tôi đề nghị cô nên mang theo xe lăn vì lần sau ngã chưa chắc có người đỡ cô”
“Mày…Vì phải thở chung bầu không khí với một đứa như màu mà tao khó chịu đến đi không nổi” – Thục Khuê bị nói đến tức giận đẩy cô ra còn mình đứng đó thở phì phò.
“Tiểu Khuê…Mình đến đây để mua đồ”
Hàn Thiên Trạch khó chịu nhắc nhở Thục Khuê.
Sao từ đó đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của cô ấy nhỉ, lúc nào bên cạnh mình cũng tỏ ra hiền lành nho nhã, không lẽ tất cả là giả sao?
Ái Khuê nhìn hai người một kẻ thì nhăn mài suy tư, một kẻ thì bắt đầu bật chế độ thục nữ quay sang nói mấy lời sếm súa đánh lạc hướng Hàn Thiên Trạch.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, mà lúc này cô cũng nhớ ra cái thứ mà Thục Khuê bỏ vào balo mình liền quay sang nói nhỏ vào tai Vũ Trạch và đưa cậu thứ đó.
Nhanh chóng sau đó Vũ Trạch hí hửng rời đi mà phía Thục Khuê không hề hay biết mình vừa mới làm một chuyện vô cùng ngu ngốc.
“Thôi em nhanh chọn trang sức đi”
“Dạ”
Sau một hồi làm nũng đủ kiểu Hàn Thiên Trạch một lần nữa bị Thục Khuê lấy lòng mà bỏ qua cho cô ta, nhưng Thục Khuê thì đâu có ý định bỏ qua cho Ái Khuê.
Cô ta cũng đi lên trước quầy trang sức đứng cách Thu Minh không xa, sau khi nhìn trái ngó phải biểu cảm như đã tìm ra món yêu thích liền sờ túi áo chuẩn bị thanh toán thì biểu cảm trên mặt cô ta lập tức thay đổi trở nên hốt hoảng la lớn như muốn tất cả mọi người ở cửa hàng và xung quanh đều nghe.
“Chết rồi.
Thẻ của em mất rồi”